Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 22: Chương 22: Hiệu ứng cánh bướm(1)




“Mẹ! Con nghĩ đó là lỗi của chiếc chai thủy tinh kia, bởi vì nó hình dáng rất đẹp, vì nó đẹp nên con cuối cùng nghĩ sẽ viết một cái gì đó, vì thế liền viết. “

“Mẹ! Là lỗi của biển, tại sao lại đẩy nó lên bờ?”

“Mẹ! Là lỗi của đứa trẻ kia, nó không nên nhặt lên cái chai thủy tinh kia, lại càng không nên đem nó giao cho Lan Đình Phương.”

“Mẹ! Là lỗi của hòn đá kia, nó không nên làm con té ngã, nếu con không té ngã thì con sẽ không đến ký túc xá của Lan Đình Phương tìm băng cá nhân, vậy thì con cũng sẽ không phát hiện cái chai thủy tinh kia.”

“Mẹ! Vẫn là lỗi của phim ảnh tiểu thuyết, chúng nó tốt đẹp đến mức khiến con luôn mơ ước hướng tới.”

“Mẹ, nếu chai thủy tinh cuối cùng không có dừng ở trong tay Lan Đình Phương, con nghĩ con sẽ không quyết định như vậy liều lĩnh đi yêu anh ấy, nếu con chẳng yêu anh ấy thì sẽ không cùng anh ấy kết hôn, nếu con không cùng anh ấy kết hôn thì sẽ không chấp nhất như vậy, nếu chẳng chấp nhất thì sẽ không mãi nghĩ đến việc ngu ngốc kia, nếu con không nghĩ đến việc ngu ngốc kia thì sẽ không khổ sở, nếu con không khổ sở thì sẽ không gọi cho mẹ, nếu con không gọi cho mẹ thì mẹ sẽ không đem xe dừng lại, nếu mẹ không ngừng xe lại, thì mẹ đã không bỏ con lại mà đi.”

“Cho nên, người sai lầm nhất là con! Là lỗi của con! Mẹ!”

Tối ngày 15 tháng 8 năm 2007, Liên Hảo ngồi dưới tàng cây anh đào ở Washington, trên chiếc ghế có khắc tên Cố Liên Hảo cùng Hà Mỹ Âm chậm rãi nói chuyện một mình, theo lúc ban đầu nhẹ nhàng bâng quơ đến cuối cùng khóc không thành tiếng.

Mẹ cô ở lúc dừng lại xe nghe điện thoại của cô, nhất thời gặp phải tai nạn xe liên hoàn. Sau khi gặp tai nạn bà còn thật bình tĩnh nói ra: “Liên Hảo, mẹ yêu con, mãi mãi.”

Bà thậm chí còn còn dùng di động chụp được bầu trời xanh mà lần cuối cùng bà được nhìn thấy, bà muốn đem bức ảnh này gửi cho con gái bà.

Ở trong một tin nhắn chưa kịp gửi đi có một dòng tin không được trọn vẹn ---

[Liên Hảo, bầu trời thật trong xanh.]

Hiệu ứng cánh bướm được bắt nguồn từ một hiện tượng hỗn loạn được đề xuất bởi nhà khí tượng học Edward Lorenz. Một con bướm đến từ Nam Mỹ đã vô tình vỗ cánh và có khả năng đã gây ra một cơn lốc xoáy ở Bắc Mỹ.

Hiện tại, Liên Hảo biết thì ra trong cuộc sống của cô cũng tồn tại loại hiệu ứng cánh bướm như vậy.

Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương tạo thành một hồi hiệu ứng cánh bướm. Cuối cùng, tràng hiệu ứng cánh bướm kia đã mang mẹ của cô đi mất.

Ánh đèn trong công viên thật buồn, Liên Hảo tinh tế vuốt ve tên của mẹ cô. Bà trở về nước với một lá cờ đỏ năm sao, có rất nhiều rất nhiều người đến đưa tiễn bà, trung ương chính phủ vì bà cử hành lễ truy điệu long trọng, rất nhiều rất nhiều người ở lễ truy điệu của bà rơi lệ, những người từng nhận được sự giúp đỡ của bà cũng không ngại ngàn dặm xa xôi đến đưa tiễn bà.

Cuối cùng, Liên Hảo đem tro cốt của mẹ cô đưa đến bên cạnh bà ngoại.

Người đàn ông mà mẹ cô yêu cũng đã đến, Liên Hảo chỉ cho phép ông ta ở linh cữu của mẹ cô lưu lại năm phút đồng hồ. Ngày đó, Liên Hảo đọc được nhật ký của mẹ mình, nhìn đến những dòng chữ mà mẹ đã viết thật lâu trước kia, những dòng chữ, câu từ thật loạn, điều đó có thể nói lên, khi mẹ cô viết những dòng chữ này bà đã phải khổ sở đến nhường nào. Càng biết được sự thật càng làm cho lòng người ta lạnh ngắc. Từ chính miệng Đại Thiến nói ra, Liên Hảo mới biết hóa ra ba cô luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu của ông ta, sau này, mối tình đầu của ông ta xảy ra chuyện, ông ta lợi dụng kẽ hở của pháp luật trợ giúp bà ta. Sau khi biết được, mẹ hướng ông ta đưa ra ly hôn, ba cô sau đó không lâu liền cùng mối tình đầu của ông ta ở cùng nhau.

Ngày đó, Liên Hảo thật khách khí đem ông ra đuổi ra khỏi cửa, gọi thẳng tên họ của ông ta mà nói: “Tôi tình nguyện trên cái thế giới này không có tôi, cũng không đồng ý cho mẹ gặp ông.”

Cái người đàn ông kia, nước mắt già nua, quỳ rạp xuống trên nền đất lạnh như băng, khóc ruột gan đứt đoạn!

Mẹ cô là một người phụ nữ rất đáng yêu, cùng Liên Hảo tính cách bất đồng. Trong cuộc sống, bà sợ hãi sâu nhỏ, sẽ không nấu cơm, thích một bên nghe nhạc nhịp lắc mông một bên cởi giày, thích vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà lải nhải.

“Mẹ..” Liên Hảo quyến luyến nhớ kỹ, đem gò má nhẹ nhàng áp lên ba chữ Hà Mỹ Âm này.

Hai tháng trước, cô rõ ràng còn cùng mẹ ở cùng nhau, khi đó, Liên Hảo cho rằng loại ghế dựa có khắc tên Hà Mỹ Âm cùng Cố Liên Hảo là chuyện xa xôi của sau này, có lẽ là thời điểm tóc bà trắng xóa.

Đây là chiếc ghế do Đại Thiến cùng mẹ cô cùng nhau làm, hai người bọn họ còn vì chiếc ghế này mà cố ý làm thủ tục, nơi này cũng là trải qua quá trình chọn lựa kỹ càng mới chọn ra.

Liên Hảo ngồi cuộn tròn ở trên ghế, lắng nghe âm thanh của gió đêm dừng ở trên cành cây anh đào.

Một lúc sau, có người ngồi xuống bên cạnh Liên Hảo, người nọ khẽ thở dài, khoác một chiếc áo lên người cô.

“Liên Hảo!” Đại Thiến thở dài, bà không biết bản thân nên an ủi con gái của bạn mình như thế nào cho phải: “Tựa như mẹ con đã nói, bầu trời vẫn là thật trong xanh.”

“Vâng!” Nước mắt không biết vì sao lại trào ra: “Bầu trời vẫn là thật trong xanh!”

Hai người lẳng lặng ngồi.

Hồi lâu, Đại Thiến nhẹ nhàng nói: “Về sau, có tính toán gì không? Nếu không, đến sống cùng dì đi?”

“Không, dì!” Liên Hảo ngồi thẳng dậy: “Con đã đặt vé máy bay đến Chile.”

Sau khi nói xong, Liên Hảo vỗ vỗ chân mình: “Sau đó, dùng cái này đi đến San Diego.”

Đại Thiến kinh ngạc nhìn Liên Hảo.

“Nếu bạn đánh mất chính mình, vậy thì hãy vứt bỏ điện thoại của bạn, hủy đi laptop, tiêu hết số tiền bạn gởi ngân hàng, mang ba lô trên lưng, cùng đôi chân của bạn trở thành người bạn đồng hành, để nó mang bạn tới San Diego! Nó sẽ giúp bạn tìm thấy linh hồn lúc đầu.” Liên Hảo thì thào nói.

“Đây là những gì mà con đã đọc được trong một quyển sách. Dì Đại Thiến, con tin, con tin con sẽ ở nơi đó tìm về linh hồn lúc ban đầu của mình, sau đó, con mới có thể cảm nhận được bầu trời thật trong xanh mà mẹ con đã nói. Con biết đây là điều mà mẹ con hy vọng nhất!”

Đại Thiến không khỏi gật đầu, tay nắm lấy tay Liên Hảo.

“Tốt lắm, hãy mang dì theo!”

Đồng thời trong lúc đó ở Bắc Kinh, buổi sáng tám giờ hơn, Lan Đình Phương vừa mới về đến nhà. Mở ra cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ trống trơn, mơ hồ, anh cảm thấy lúc này đây cùng dĩ vãng mỗi lần về nhà không giống nhau.

Lạnh lẽo, đây là cảm giác đầu tiên khi anh mở ra phòng ngủ, sự lạnh lẽo kia cùng một loại với sự trống rỗng. Lại gọi vào số di động của Liên Hảo, vẫn không liên lạc được, một tuần nay đều như vậy.

Trong phòng ngủ hết thảy mọi thứ đều vô cùng bình thường, trừ bỏ túi du lịch Liên Hảo thường dùng để đi công tác không thấy đâu. Trước đây, mỗi lần đi công tác cô đều sẽ nói với anh, nhưng lần này không có.

Lan Đình Phương trong lòng có một cỗ hoảng loạn nói không rõ thành lời. Cổ hoảng loạn kia kéo dài đến buổi chiều. Hơn ba giờ chiều, ở trong phòng làm việc của anh, Lan Đình Phương gặp được Mã Vi Cường, đại diện luật sư của Liên Hảo. Anh ta đem một chồng văn kiện đặt ở trước mặt anh.

Lan Đình Phương tỉ mỉ nhìn mỗi một phần văn kiện, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Có ý tứ gì?”

“Tôi là đến thông báo cho Lan tiên sinh một tiếng, Cố Liên Hảo đã không còn là vợ trên pháp lý của anh nữa. Tôi thể theo yêu cầu của đương sự đến thông báo, đồng thời đem hết thảy vật quy nguyên chủ, đương sự của tôi quyết định đem 11% cổ phần truyền thông Á Thái có trong tay chuyển nhượng cho Lan tiên sinh, cô ấy còn nhờ tôi đem khoản tiền này ủy thác cho tổ chức từ thiện, theo từng giai đoạn thu mua lương thực, sau đó định kỳ hiến tặng cho Châu Phi.”

“Cố Liên Hảo không còn là vợ trên pháp lý của tôi?” Lan Đình Phương nở nụ cười, đây là chuyện buồn cười nhất mà anh từng được nghe: “Đây là cái sự tình gì? Tôi thế nào lại không biết.”

Anh đem văn kiện này hung hăng ném trên đất, sổ kết hôn của anh cùng Liên Hảo nhẹ bổng dừng ở dưới chân Lan Đình Phương, trong ảnh chụp, Cố Liên Hảo cười một cách ngốc nghếch, so với bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Mã Vi Cường ôm cánh tay lẳng lặng nhìn anh.

Lan Đình Phương nắm lấy cổ áo của Mã Vi Cường: “Cố Liên Hảo ở đâu? Để cô ấy đến gặp tôi! Tôi muốn nhìn xem một mình cô ấy thì làm như thế nào có thể cùng tôi giải trừ mối quan hệ vợ chồng.”

“Cô ấy có thể! Lan tiên sinh, anh đã quên, các người trong lúc đó có một phần hiệp nghị, trong phần hiệp nghị cho thấy đương sự của tôi có thể đơn phương tùy thời tùy chỗ cùng anh giải trừ mối quan hệ hôn nhân. Và nó đã có hiệu lực kể từ khi cô ấy ký tên vào, và tôi cũng đã đưa hồ sơ có công chứng đến chỗ lưu trữ, hiện tại anh cùng đương sự của tôi đã không còn mối quan hệ ràng buộc nào nữa cả.”

Lan Đình Phương lúc này mới nhớ đến, Hóa ra Cố Liên Hảo thật sự có thể đơn phương cùng anh giải trừ mối quan hệ hôn nhân này. Hóa ra ngày đó cô nói Cố Liên Hảo muốn buông tay Lan Đình Phương đáp án chính là như thế này.

“Nói cho tôi biết! Cố Liên Hảo hiện tại ở nơi nào?” Lan Đình Phương cảm thấy giọng nói của bản thân bén nhọn đến mức tưởng chừng như có thể đâm thủng màng tai.

Mã Vi Cường lạnh lùng nói:

“Cô ấy ở nơi nào tôi không biết, điều duy nhất mà tôi biết được là hiện tại cô ấy nhất định rất thương tâm, bởi vì một tuần trước mẹ cô ấy đã qua đời.”

Mẹ cô qua đời? Một tuần trước? Mà một tuần trước bản thân anh đang ở nơi nào?

Đúng rồi, một tuần trước anh đang ở Quảng Châu thực hiện cái kế hoạch trả thù vĩ đại kia!

Lan Đình Phương chậm rãi ngồi xuống ghế, nửa ngày sau, ngẩng đầu: “Có thuốc không?”

Anh cầm điếu thuốc, làm thế nào cũng không châm được, cuối cùng, mỏi mệt tựa vào trên sofa, nhắm mắt lại.

Vào cuối năm, Bắc Kinh nổi lên một cơn mưa tầm tã. Mưa lớn cùng với giờ chiều tan tầm khiến cho giao thông trên đường bị ùn tắt kéo dài. Lan Đình Phương cùng xe của anh bị kẹt ở trên đường vành đai phía tây. Khi màn đêm buông xuống, anh châm thuốc lên, kỳ thực, anh cũng không vội trở về, gần đây anh có chút sợ phải về nhà, anh cũng đã có hơn một tháng không có về nơi đó.

Mở radio, anh nhận ra được người chủ trì radio có giọng nói rất hay kia, anh ta đang dùng thanh âm dễ nghe của mình an ủi cô gái gọi đến chương trình khóc kể về mâu thuẫn của cô ấy và bạn trai. Cô ấy nói cô ấy mỗi ngày cùng bạn trai mình vì một ít chuyện nhỏ mà cãi nhau, cô ấy cảm thấy cô ấy sắp sống không nổi nữa.

“Cô yêu anh ấy sao?” Anh ta hỏi.

“Tôi yêu!” Cô gái trả lời.

“Như vậy, cô đã làm được gì cho tình yêu của cô và anh ấy?” Anh ta thở dài.

Kế tiếp, người chủ trì bắt đầu kể cho vị nữ thính giả này nghe một câu chuyện có liên quan đến sự chờ đợi, một câu chuyện có liên quan đến những bức thư trong chai.

Hơn tám giờ tối, những người bị kẹt lại trên đường đều nhìn thấy, có một người đàn ông chạy như điên giữa cơn mưa tầm tã.

Lan Đình Phương về tới nhà, tìm ra chìa khóa mà rất lâu trước kia Liên Hảo đã giao cho anh, khi đó cô nói: “Đình Phương, em đem bí mật của em giao cho anh, em hy vọng anh sẽ phát hiện ra nó, em hy vọng bí mật của em có thể trở thành một đoạn ký ức tốt đẹp của anh sau này.”

Hai tay run run mở ra căn phòng bí mật được đóng chặt của Cố Liên Hảo, trong phòng trừ bỏ một cái tủ kính ra thì không có gì khác nữa cả, một căn phòng trống trơn. Ở một bên tủ kính có một chiếc bàn nhỏ, mặt trên đặt một bình thủy tinh khéo léo, bên trong có một tờ giấy màu lam nhạt được cuộn lại.

Mở ra tờ giấy, bên trong viết.

[Đã từng, em đã từng nghĩ, anh là tia cực quang tuyệt đẹp mà em đã gặp được.]

Từ trong mắt rơi xuống, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Thời khắc đó, Lan Đình Phương nghĩ, Cố Liên Hảo đi thì đi, vì sao còn muốn lưu lại một câu như vậy.

Thời khắc đó, Lan Đình Phương nhớ tới là vì sao bản thân ngay cả một cái hôn lễ cũng vô dụng không cho cô? Để cô phải trong một ngày nóng như lửa đốt mang theo một túi du lịch nhỏ đến căn nhà lợp tôn thuê của anh.

Đúng rồi, lúc đó trong lòng cô còn ôm một trái bóng rổ, một cô gái ôm một trái bóng rổ về nhà chồng thật đúng là cổ quái.

Lúc đó anh đã nghĩ như vậy.

“Cố Liên Hảo, em thật sự là một người phụ nữ cổ quái!” Anh ngồi dưới đất, nói.

Đây là toàn bộ nhận thức của Lan Đình Phương đối với Cố Liên Hảo.

Tác giả: Buồn bực rất nhiều, khổ sở rất nhiều, bực tức rất nhiều....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.