Kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, từng vệt nắng lớn đổ xuống, ánh nắng đâm vào mắt Liên Hảo phát đau, cô cứ như vậy ngồi ở trên drap giường màu xanh như màu xanh của biển cả, ngẩn người nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại là mười giờ sáng, cách ngày hôm qua cùng Lan Đình Phương định ra thỏa thuận một tháng còn chưa tới hai mươi tư giờ Liên Hảo liền hối hận, vô cùng hối hận.
Vì sao lại đồng ý với anh thỏa thuận kỳ quái này? Rõ ràng là cô đã đến độ tuổi hiểu được cách suy xét, cô cũng hiểu được là ở độ tuổi của cô thì chỉ dựa vào việc xử trí theo cảm tính là giải quyết không xong vấn đề, vì sao còn...????
Liên Hảo cười khổ, ôm đầu la hét, dứt khoát vùi đầu ở trong chăn. Trong chăn tất cả đều là mùi hương của Lan Đình Phương. Đúng vậy, chính mùi hương này khiến Liên Hảo hối hận.
Đây là một loại mùi hương dễ làm cho người ta sinh nghiện.
Tối hôm qua, Lan Đình Phương cứ khăng khăng bắt Liên Hảo phải ngủ ở phòng ngủ chính, còn anh thì ngủ ở phòng dành cho khách mà lúc trước Liên Hảo đã ngủ. Anh dịu dàng hôn nhẹ lên trán Liên Hảo, dịu dàng nói với Liên Hảo chúc ngủ ngon.
Nụ hôn chúc ngủ ngon đêm qua dường như có ma lực, Liên Hảo cứ như vậy dễ dàng đi vào giấc ngủ, từ tối hôm qua mười giờ rưỡi cho đến hôm nay mười giờ sáng, giấc ngủ này cũng thật đủ sâu. Liên Hảo đã có rất nhiều năm không có được một giấc ngủ nhẹ nhàng đơn thuần như vậy.
Ngủ đủ giấc khiến cho Liên Hảo lúc này vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đủ để Liên Hảo nhận ra tất cả những việc phát sinh ngày hôm qua có chút giống như một giấc mơ mơ hồ.
Không biết bây giờ cô đổi ý có còn kịp hay không? Liên Hảo chột dạ nghĩ.
Sau khi nằm ở trên giường rối rắm một lúc, Liên Hảo lại vểnh tai lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài phòng ngủ, không nghe được tiếng vang gì từ phía bên ngoài cả, Liên Hảo rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ ra.
Phòng khách im ắng, những con cá cảnh nhiệt đới thích ý bơi qua bơi lại trong bể cá, Ca Ca nhàn nhã nằm ở trên sofa, cửa phòng Lan Đình Phương ngủ đêm qua khép chặt.
Liên Hảo đi tới phòng bếp.
Trên bàn ăn phòng bếp bày biện sữa, nước trái cây, có bánh mì được chế biến vô cùng đẹp mắt, còn có món trứng ốp lết được nhân bản giống như trong tạp chí mỹ thực làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Cuối cùng, ánh mắt Liên Hảo dừng ở trên những bông hoa Tulip được cấm trong một lọ hoa thủy tinh cao gầy, trên hoa Tulip có gắn một tờ giấy ghi chú.
Liên Hảo cầm tờ giấy ghi chú ấy lên, mặt trên viết: Liên Hảo, anh đi làm, giữa trưa sẽ trở về ăn cơm.
Ánh nắng nhàn nhạt trải ra ở khắp phòng bếp, Liên Hảo cảm thấy hết thảy mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Người yêu nhường lại giường cho mình, vì mình chuẩn bị bữa sáng, và lưu lại tờ giấy nhắn gửi ấm áp là một giấc mơ mà Liên Hảo luôn muốn có được.
Liên Hảo cứ như vậy ngồi trên bàn cơm, ăn một chút bữa sáng mà Lan Đình Phương chuẩn bị cho mình, uống xong một ngụm sữa cuối cùng, Liên Hảo tự nói với mình.
Cứ như vậy đi, Cố Liên Hảo, trong một tháng này cứ coi như trong lúc mày vô ý đã xông vào một thời không khác, ở nơi đó có PeterPan, có nàng tiên hoa, có bảy chú lùn, có vừng ơi mở ra....
Sau khi ăn xong bữa sáng, Liên Hảo gọi một cuộc điện thoại cho Nguyên Anh Hùng.
Cô nói: “Nguyên Anh Hùng, em rất vinh hạnh bị mời đến làm khách ở Sao Hỏa, người Sao Hỏa nói với em, phải đợi một tháng mới có thể trả em về lại Địa cầu, anh cảm thấy em có nên nhận lời mời này hay không?”
Đầu kia điện thoại là một trận trầm mặc, anh hỏi: “Cố Liên Hảo, em muốn đến Sao Hỏa làm khách không?”
Cô trả lời: “Em muốn, Anh Hùng, em muốn.”
Vẫn là sau một trận trầm mặc, anh nói: “Vậy thì, Cố Liên Hảo, đừng quên từ Sao Hỏa trở về.”
“Vâng!” Liên Hảo gật đầu.
“Vậy thì, một tháng sau, anh ở nhà ở New Jersey chờ em.” Anh nói.
Phương Hữu Vi lại không cẩn thận xem máy tính cá nhân của Boss, anh ta vừa xem vừa nói với bản thân, không sao cả, anh ta chỉ là một nhân viên muốn quan tâm một chút đến tình trạng cuộc sống của sếp mình mà thôi, chỉ như vậy mà thôi.
Buổi sáng, Lan tiên sinh đến công ty. Vừa đến liền mở một hội nghị thường lệ mỗi tháng, thảo luận một chút tin tức nóng gần đây nhất, sau khi định ra vài hạng chỉ tiêu liền tránh ở trong văn phòng đóng cửa không ra ngoài. Phương Hữu Vi liền đoán được Lan tiên sinh có lẽ lại vào Google và Baidu. Còn chưa đến mười một giờ, Lan tiên sinh đã hào hứng tan ca sớm.
Là một trợ lý hành chính cá nhân, Phương Hữu Vi có thể tự do ra vào văn phòng của sếp lớn, anh ta cũng không rõ vì sao bản thân lại hiếu kỳ đến như vậy, này... Có lẽ nên gọi là nhiều chuyện đi.
Tò mò xong chuyện của Lan tiên sinh, Phương Hữu Vi mang theo bộ mặt “Tôi đây không biết gì cả” bước ra khỏi văn phòng, vòng vo tránh né camera, bước vào thang máy đặc biệt, cúi đầu, anh ta cố gắng không để cho camera theo dõi trong phòng nhân viên công tác bắt giữ được biểu cảm trên mặt mình. Hiện tại, anh ta đang cố hết sức để nhịn cười, vốn, chuyện này nếu đặt ở trên người một người khác thì anh ta cũng không nói làm gì, nhưng khi đặt trên người đàn ông tên Lan Đình Phương kia, Phương Hữu Vi cảm thấy thật buồn cười.
Giống như khi mọi người đột nhiên phát hiện Hamlet có gương mặt của Các Ưu.
Lan tiên sinh còn thật sự là một học sinh chăm chỉ, anh tham gia vào một room chat ẩn danh, cần cù thành khẩn hỏi những thành viên nhiệt tình trong phòng chat, một người đàn ông làm sao có thể trong một thời gian ngắn lấy được lòng của phụ nữ, hơn nữa còn phải để cho người nữ cảm giác được mình tôn trọng cô ấy. Bởi vì anh đủ thành khẩn, nhóm người nhiệt tình đến từ khắp nơi trên thế giới ào ào chỉ chiêu.
Trong số những cuộc trò chuyện được ghi lại, khiến Phương Hữu Vi phải cười sặc sụa là trong đó có một bình luận của một người dùng mạng có biệt danh “Thiếu niên cool ngầu 90.”
Thiếu niên cool ngầu 90: Nếu như thật sự đến cuối cùng cũng không được thì liền cưỡng ép cô ấy, dùng mị lực đàn ông của anh để anh trở thành ba đứa nhỏ, cho cô ấy trở thành mẹ đứa nhỏ.
Trái lại, trong toàn bộ phòng chat, Lan tiên sinh cùng một người có tên trên mạng là “Sam đại thúc” là có tương tác thường xuyên nhất. Trong lịch sử trò chuyện cuối cùng có ghi lại, “Sam đại thúc” phân tích cho Lan tiên sinh về tâm lý của phụ nữ ở các cấp độ tuổi. “Sam đại thúc” nói phụ nữ hai mươi tuổi tương đối thích sự lãng mạn, có thể tặng hoa tươi hoặc cùng nhau du lịch, phụ nữ hai mươi lăm tuổi thì lại có tư tưởng cách điệu, có thể mời cô ấy dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng, đồng thời biểu hiện ra bản thân là người biết cách săn sóc, phụ nữ ba mươi tuổi bắt đầu trở lại với sự thật, bọn họ thích cuộc sống thực, có xu hướng tìm kiếm sự ổn định trên người một người đàn ông, trường hợp này có thể dùng hành động phối hợp và khích lệ mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn nên lựa thời điểm thích hợp thể hiện bản thân mình, chẳng hạn như đưa cô ấy vào cuộc sống sinh hoạt cá nhân, để cô ấy hiểu được tầm quan trọng của bản thân mình, hoặc là vào thời điểm cuối tuần mang cô ấy đi thể nghiệm phong cảnh nông thôn, tốt hơn hết nên là chuyến đi dành cho hai người.
Lời nói của “Sam đại thúc” rất được lòng Lan tiên sinh, anh không ngừng biểu đạt sự biết ơn của mình dành cho người này.
Lan Đình Phương trở về nhà vào khoảng mười hai giờ, lúc đó Liên Hảo đang làm mì hải sản. Tiếng bước chân dừng lại ở sau lưng Liên Hảo, anh từ sau lưng ôm lấy eo cô, khẽ hôn tóc, nói: “Thật quá tốt.”
Liên Hảo không có tránh ra, chỉ là lúc ban đầu khi tay anh chạm vào cơ thể của chính mình, Liên Hảo có hơi mất tự nhiên. Rất nhanh, anh buông cô ra, quay sang chuẩn bị bát đũa.
Trước đây, Lan Đình Phương rất thích ăn mì hải sản vào buổi trưa. Căn nhà mà họ thuê ở Quảng Châu rất gần chợ, bởi vì có thể tiết kiệm thời gian, Liên Hảo lại sợ mì không có dinh dưỡng nên sẽ đi chợ mua một ít hải sản nấu cùng, dần dà, Lan Đình Phương ăn thành nghiện. Sau này đi đến Bắc Kinh, Lan Đình Phương không ăn cơm trưa ở nhà nữa, lâu dần, mì hải sản đã bị lãng quên.
Liên Hảo nhớ lại, khi đó ở trong không gian nhỏ hẹp ở Quảng Châu, Lan Đình Phương vừa há to miệng ăn mì vừa đổ mồ hôi như mưa. Tướng ăn hiện tại của Lan Đình Phương vẫn giống như trước đây, trước tiên dùng chiếc đũa cuốn lấy sợi mì, sau đó đem toàn bộ nhét vào miệng, mì vẫn còn nóng, hơn nữa anh ăn quá nhanh, chỉ trong phút chốc vành mắt đều đỏ.
“Có ai bắt anh phải ăn nhanh như vậy đâu?” Liên Hảo hờn dỗi, vội vàng cầm viên đá đến để anh ngậm ở trong miệng.
Nóng lạnh đan xen, Lan Đình Phương run rẩy, nước mắt rơi xuống.
Liên Hảo đi đến trước mặt Lan Đình Phương, cúi người xuống, ngón tay xoa lên đôi môi bị phỏng đỏ au của Lan Đình Phương, nhíu mày, lải nhải: “Môi đều đỏ thành như vậy, có đau nhiều không?”
“Bây giờ không đau nữa.” Lan Đình Phương mở miệng.
Anh ngồi ở trên ghế, mở to mắt nhìn cô. Cô cúi xuống, hai người cũng chỉ cách nhau có hai cái nắm tay. Liên Hảo nhìn chăm chú vào khuôn mặt đã khiến cô lung lay hơn mười năm ở trước mặt này, tâm cứ như vậy mà yếu mềm, rung động.
Cuối cùng, Lan Đình Phương vẫn đem mì hải sản mà Liên Hảo làm ăn sạch toàn bộ.
Sau khi dùng bữa trưa, Lan Đình Phương đem một tấm thiệp mời đưa đến tay Liên Hảo: “Tháng này sẽ có hơn mười hội viên và đạo diễn của hiệp hội điện ảnh Châu Âu đến Bắc Kinh bắt đầu hội giảng, em cầm nó có thể tiến vào bất kỳ lớp học nào của một trong số họ.”
“Không phải trước đây em rất thích điện ảnh sao? Cố Liên Hảo, nếu không phải vì anh, hiện tại nói không chừng em đã là một đạo diễn của một bộ phim lấy được giải thưởng.”
Liên Hảo mở tấm thiệp mời kia ra, ở bên trong thế nhưng lại thấy được cái tên Luc Besson.
“Cố Liên Hảo đối với phim ảnh sinh ra hứng thú là đến từ một đạo diễn người Pháp. Thật ra, so với bộ phim kinh điển 《 Leon the Professional 》, em càng thích bộ 《 The Big Blue 》của ông ấy hơn, em nói mỗi lần em xem cảnh Jacques ôm cá heo ở trong nước bơi lội, em thường chú tâm đến quên cả hô hấp.”
Liên Hảo phiền muộn: “Em có nói như vậy sao?”
“Khi mười sáu tuổi, Cố Liên Hảo đã từng nói như vậy.” Khi Liên Hảo bắt đầu rời khỏi cuộc sống của anh, tất cả những sự vật, sự việc cùng Cố Liên Hảo có liên quan đều từng chút một rõ ràng ở trong đầu Lan Đình Phương.
Mười sáu tuổi? Có lẽ đã trải qua rất nhiều thời gian. Liên Hảo cũng đã nhớ không nổi hình ảnh của bản thân năm mười sáu tuổi, cô của hiện tại có lẽ sẽ không bao giờ vì xem cảnh Jacques ôm cá heo bơi ở trong làn nước xanh mà quên cả việc hô hấp nữa.
“Cám ơn anh, Đình Phương, em sẽ đi.” Liên Hảo vuốt ve cái tên Luc Beson. Thời điểm mười mấy tuổi, cô xem người đàn ông Pháp có đôi mắt thuần khiết này là thần tượng cùng giấc mộng của bản thân mình. Cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân có thể mặt đối mặt, nghe được giọng nói của ông ta.
Lan Đình Phương ở nhà nghỉ ngơi một lúc liền đi làm. Hơn bốn giờ chiều có người giúp việc định kỳ đến quét dọn, đó là một dì mập mạp, đây là lần thứ hai Liên Hảo nhìn thấy bà ấy đến. Trong lúc nói chuyện phiếm, Liên Hảo biết được Lan Đình Phương nói với dì mập mạp này rằng, vợ anh hiện tại đang du học ở nước ngoài.
“Lan phu nhân, về sau cũng đừng đi nữa, đọc sách, học tập tri thức là chuyện tốt, nhưng cũng không thể buông lơi mặc kệ chuyện gia đình của chính mình. Người đàn ông như Lan tiên sinh cô phải ngàn lần quý trọng. Mỗi lần tôi đến đây dọn dẹp, câu nói đầu tiên mà cậu ấy nói chính là, đừng làm hư đồ của vợ tôi này nọ, những lời này tôi nghe muốn mòn lỗ tai luôn rồi.” Bà ấy nhắc tới.
Ngày 11 tháng 7, Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo bắt đầu ngày đầu tiên trải nghiệm trò chơi mà bọn họ đã định ra. Một ngày này bọn họ trải qua thật sự bình thường, bình thường giống như rất nhiều cặp vợ chồng khác trên thế giới này. Sau khi dùng xong bữa tối, Lan Đình Phương đề nghị Liên Hảo cùng anh đi xem một buổi hòa nhạc ngoài trời.
Sau khi kết thúc buổi hoà nhạc, Lan Đình Phương kéo tay Liên Hảo đi trên con phố dài, dọc theo đường đi là ánh đèn đường kéo dài, gió đêm tháng bảy có hơi ẩm ướt.
“Đình Phương, anh nói xem, anh là một người đàn ông thế nhưng vì sao lại đặt tên là Đình Phương, anh không thấy kỳ lạ sao?”
“Tên của anh bắt nguồn từ bộ hí kịch Mãn Đình Phương. Anh nghe nói, có một buổi tối mẹ anh nằm mơ, mơ thấy hoa mận trong sân nhà chỉ trong một đêm tất cả đều nở rộ, khắp cả sân đều là mùi hoa mận. Sau khi mẹ anh tỉnh dậy, ngày thứ hai liền sinh ra anh, bà của anh vốn rất thích hí kịch liền lấy tên Đình Phương đặt cho anh, vốn là đình của từ đình viện, mà bà của anh lại quên chữ Quảng kia, cho nên thành Đình Phương của bây giờ.”
Đêm nay, Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương giống như lần đầu tiên nhận thức nhau. Rất lâu trước kia, Cố Liên Hảo đã rất hiếu kỳ về lý do vì sao tên của anh lại là Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương, một cái tên thật đẹp.