Cũng giống như Bách An Ny, Thư Tiểu Tiểu cũng rất kinh ngạc vì sự gặp gỡ này của bọn họ. Đây thật sự là một việc rất kỳ lạ. Chính cô ta đã nhận được điện thoại từ Phong Lâm Các gọi đến, Tú Cẩm ở trong điện thoại nói rất rành mạch rõ ràng: “Thư Tiểu Tiểu, nếu cô muốn gặp Lan Đình Phương thì hãy đến Phong Lâm Các một chuyến.” Vì thế cô ta đã cố tình trang điểm nhẹ và chọn một chiếc váy đơn giản thanh lịch.
Là Tú Cẩm tự mình lái xe đến đón cô ta. Xe dừng ở bãi đỗ xe của Phong Lâm Các, khi cô ta vừa định xuống xe thì bị Tú Cẩm gọi lại, nói một câu hết sức hàm ý:
“Thư Tiểu Tiểu, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô. Ở trên người cô tôi dường như tìm được bóng dáng trước đây của mình, kiêu ngạo, hư vinh, mang theo một chút tự ti lại tự cao tự đại. Bất quá, tôi so với cô may mắn hơn là tôi không có yêu kim chủ của mình. Đây là điều may mắn nhất với tôi tại thời điểm này. Cô phải biết rằng, ở trên phim ảnh hay trong tiểu thuyết, một người phụ nữ yêu kim chủ của mình là lãng mạn, là phong hoa tuyết nguyệt, nhưng ở trong hiện thực, một người phụ nữ yêu kim chủ của mình chỉ có thể là bi kịch, mà cũng sẽ có vô số người thích nhìn đến những loại bi kịch như thế này.”
Tú Cẩm cứ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy, ánh mắt như một con dao phẫu thuật chính xác và lợi hại.
“Có vẻ như, đem Lan Đình Phương hình dung thành kim chủ của cô cũng có chút không đúng cho lắm, phải nói rằng anh ấy càng giống người tài trợ của cô hơn. Tôi đoán, có lẽ, anh ấy vẫn chưa từng chạm qua cô.”
Thư Tiểu Tiểu quay mặt đi, nhưng bàn tay bởi vì móng tay đâm vào mà từ lúc ban đầu đau đớn biến thành trạng thái chết lặng.
“Thư Tiểu Tiểu, hy vọng đêm nay sẽ khiến cô nhận rõ, hy vọng cô từ nay về sau có thể bắt đầu cuộc sống mới. Không nên cảm thấy không cam lòng, nếu cô cảm thấy không cam lòng thì sẽ càng hãm càng sâu, cô như vậy sẽ chỉ phá hủy chính mình.”
“Trước đây, có một người phụ nữ đã từng xem Lan Đình Phương là một công trình hạng nhất, dùng thời gian mười năm không ngừng siêng năng xây dựng. Cô và tôi là cùng một loại người, chúng ta hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai rằng chúng ta không có cái loại nghị lực, cũng không có cái loại bền lòng này, cho nên, đừng hy vọng xa vời là sẽ được Lan Đình Phương yêu, mà cho dù có tính là hy vọng xa vời đi chăng nữa, thì tình yêu của Lan Đình Phương cũng vĩnh viễn sẽ không rơi xuống trên đầu cô.”
Thư Tiểu Tiểu không đáp lại, cô ta xuống xe, nhu thuận chờ Tú Cẩm ngừng xe xong, nói: “Đó là chuyện của người khác.”
Những lời mà Tú Cẩm nói đối với Thư Tiểu Tiểu mà nói chính là chuyện của người khác, không có quan hệ gì với cô ta cả.
Cứ như vậy, Thư Tiểu Tiểu đi theo Tú Cẩm, cùng với Bách An Ny bị đưa đến mười hai tú phường. Đối với mười hai tú phường Thư Tiểu Tiểu có biết đến một chút. Hai năm trước, cô ta tình cờ gặp phải một việc rất thú vị ở Phong Lâm Các. Khấu Gia Minh mang đến một người bạn, người bạn này mang theo tình nhân và gặp phải vợ mình cũng mang theo tình nhân đến, hai người còn thân thiết chào hỏi nhau. Sau này, Thư Tiểu Tiểu mới biết được hóa ra ở Phong Lâm Các có một nơi gọi là mười hai tú phường.
Mười hai tú phường, đúng như tên gọi, được pha trộn giữa phong cách cổ kính và thời thượng. Dưới tấm bình phong điêu khắc hình hoa mẫu đơn khổng lồ là những chiếc sofa cao cấp được mạ vàng của thời trung cổ, bên cạnh đó là quầy bar xa xỉ, phân tán trong ánh đèn là như có như không sự suy đồi cùng thối nát. Một vài người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đang cùng bạn trai của bọn họ chơi bài ở trên chiếu bạc. Có người chia bài mặc đồng phục, nữ phục vụ khêu gợi, nhạc đồng quê và ảo thuật gia giải trí trên sân khấu.
Nhìn nơi này, Bách An Ny cảm thấy dường như mình đang bước vào câu lạc bộ Las Vegas.
Tú Cẩm gật đầu chào hỏi những người phụ nữ xinh đẹp kia, bọn họ ngay cả đáp lại có lệ cũng không có mà chỉ tiếp tục chơi bài. Tú Cẩm cũng không hề để ý mà mang theo hai người bọn họ ngồi xuống sofa. Trên quầy bar, người đàn ông mắt xanh điều chế rượu tự động đem lên cho họ món rượu sở trường mà anh ta pha được.
Hơn mười phút sau, những người phụ nữ kia dường như không còn hứng thú chơi bài nữa, đồng loạt kéo bạn trai mình ngồi xuống sofa, ánh mắt của bọn họ đánh giá Bách An Ny cùng Thư Tiểu Tiểu, sau đó nhíu mày. Trong đó có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đeo đôi khuyên tai từng xuất hiện tại triển lãm trang sức kỷ niệm 80 năm của Chanel đã bày ra thái độ không hài lòng: “Tú Cẩm, sao cô lại có thể đem những người như thế này đến đây?”
Dưới sự gợi ý của Tú Cẩm, những người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel rất khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang một chủ đề khác. Những người đàn ông bên cạnh những người phụ nữ xinh đẹp này cực kỳ xuất sắc, ai ai cũng đều là con lai, từ cơ thể, ngoại hình, khí chất, đến cách nói năng đều thuộc dạng đứng đầu. Không có gì đáng ngạc nhiên khi phí hội viên của mười hai tú phường hàng năm đều tăng vọt. Nhưng hiện tại, Bách An Ny không rảnh để để ý đến những chuyện này, điều hiện tại làm cô ta lo lắng là Cố Liên Hảo gọi cô ta đến nơi này đến cùng là muốn làm gì? Còn đem cả Thư Tiểu Tiểu đến. Trong lòng cô ta lạnh lùng trào phúng, chẳng lẽ Cố Liên Hảo muốn để cho những người đàn ông ở nơi này đến quyến rũ hai người bọn họ?
May mắn thay, Cố Liên Hảo không để Bách An Ny tiếp tục lo lắng, khoảng mười một giờ, dưới sự dẫn dắt của Phòng Tổ Vọng và Khấu Gia Minh, Liên Hảo mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu đen, mang tất đen, đội mũ đen khoan thai bước đến. Trên tai là đôi khuyên tai đính kim cương xanh tỏa ra ánh sáng chói lóa ở bên dưới ánh đèn.
Tú Cẩm đứng lên, giới thiệu với mọi người: “Một người bạn của tôi, Cố Liên Hảo, vừa mới về nước.”
Mới đầu, những người phụ nữ xinh đẹp này vẫn cau mày nhìn vị khách không mời mà đến này, sau khi đánh giá xong một lượt, họ đều đồng loạt đem ánh mắt dừng ở trên viên kim cương màu xanh trên đôi khuyên tai của Liên Hảo, mày liền ngay lập tức buông lỏng ra.
“Thật không ngờ có một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng hy vọng ở trên người của người Trung Quốc chúng ta! Đây chính là thứ dùng tiền cũng khó mà mua được.” Người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel không khỏi hâm mộ.
Bách An Ny cũng biết đến ánh sáng hy vọng, nó đến từ Vatican, từ viên kim cương lớn thứ chín thế giới cắt thành một trăm bốn mươi hai viên kim cương nhỏ, và được Đức tổng giám mục Vatican bảo quản. Người ta nói rằng cho tới năm ngoái, Đức tổng giám mục tổng cộng cũng chỉ đưa bốn mươi hai viên ra ngoài, trên thế giới này người có được nó cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tay Cố Liên Hảo cố ý chạm vào tai mình, mang theo một chút phô trương, nhẹ nhàng bâng quơ: “Vừa mới rồi trước khi ra khỏi cửa, chồng tôi cứ nhất quyết bắt tôi đeo nó, nghe phu nhân nói như vậy tôi thật sự cảm thấy thật vinh hạnh.”
Nghe Cố Liên Hảo cứ như thế nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu chồng tôi, Bách An Ny cảm thấy thật ghen tị. Giống như bất cứ người phụ nữ trên thế giới này, cô ta ghen tị Cố Liên Hảo có thể ở tại nhà Lan Đình Phương, ghen tị cô có thể dễ dàng khiến anh phải chạy hơn phân nửa thủ đô Bắc Kinh mua bánh dứa, bánh bà xã, càng ghen tị Lan Đình Phương đưa cho cô đôi khuyên tai ánh sáng hy vọng.
Phải biết rằng, cô ta vốn có khả năng sẽ được đeo đôi khuyên tai ánh sáng hy vọng kia, hơn nữa, Bách An Ny sẽ quý trọng nó hơn so với Cố Liên Hảo, mà không phải giống như cô thờ ơ không một chút quý trọng, giống như viên ánh sáng hy vọng kia cũng chỉ là hàng giả mua hơn một ngàn ở chợ.
“Chồng của cô là....” Người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel ngập ngừng hỏi, ở xã hội thượng lưu, mạng lưới người với người chính là một chuỗi thức ăn.
Bên này, Thư Tiểu Tiểu cũng bắt đầu khẩn trương, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy sợ hãi, cô ta sợ sẽ nghe được từ trong miệng người phụ nữ tên Cố Liên Hảo này nói ra một cái tên quen thuộc. Lúc này, Cố Liên Hảo đang dùng ánh mắt nhàn nhạt tuần tra ở trên người cô ta cùng Bách An Ny, sau đó, đối với người phụ nữ mang khuyên tai Chanel nói một cách đầy ái muội: “Phu nhân, lúc này không phải là lúc thích hợp đàm luận về chồng của chúng ta, có phải không?”
Những người phụ nữ xinh đẹp này đều hiểu ở trong lòng mà không nói ra, nở nụ cười.
Cố Liên Hảo nói với Khấu Gia Minh cùng Phòng Tổ Vọng: “Được rồi, nơi này không còn chuyện của hai người nữa, hai người có thể đi rồi. Còn có, cho anh ấy vào đi.”
Những người phụ nữ này đều là người thấy gió chiều nào theo chiều đó, họ thấy Cố Liên Hảo tuổi còn trẻ mà đã đeo đôi khuyên tai ánh sáng hy vọng, lại còn có thể dễ dàng sai sử Phòng Tổ Vọng và Khấu Gia Minh, hai người rất xem trọng nam quyền này. Bất giác đánh giá người phụ nữ tên Cố Liên Hảo này là quý nhân có cầu cũng không dễ gặp.
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh người đeo khuyên tai Chanel chủ động rót rượu cho Liên Hảo, dò xét: “Cố tiểu thư, trước mắt bây giờ xin phép tạm thời gọi cô là Cố tiểu thư.”
“Có muốn tôi đề cử bạn trai giúp cô hay không?” Cô ta mỉm cười như có như không.
Ngay khi cô ta vừa mới nói xong, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa, từng bước bước về phía bình phong. Người đàn ông bước về phía bình phong với viên kim cương trên tai kết hợp cùng gương mặt tinh xảo lúc này dường như khiến bầu không khí nơi đây như biến thành cõi mộng.
Những người phụ nữ bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông xinh đẹp này mà bỗng chốc quên luôn cả nói chuyện.
Thư Tiểu Tiểu theo bản năng đứng lên, nói một câu mà chỉ có cô ta nghe được: “Lan tiên sinh.”
Mà Bách An Ny lúc này ngược lại rất tỉnh táo, mắt lạnh nhìn Cố Liên Hảo đang nở nụ cười có chút đắc ý.
“Tú Cẩm, anh ta là....” Dưới sự mở màn của người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel, trong mắt những người phụ nữ kia bắt đầu lóe lên một tia hưng phấn, tựa như một nhóm thợ săn thấy được con mồi đã mơ tưởng từ lâu.
“Hay là để Cố tiểu thư tự mình giới thiệu đi.” Tú Cẩm mỉm cười vuốt cằm.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Liên Hảo đi đến trước mặt Lan Đình Phương, khoác tay anh: “Người này chính là người yêu của tôi, đương nhiên, là cái loại người yêu chỉ thích hợp giấu đi.”
Cô giơ bàn tay của mình lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út phát sáng, cô nhìn chiếc nhẫn của chính mình với biểu cảm không thể làm gì khác hơn: “Tôi là người đã có gia đình, nhưng lại luyến tiếc anh ấy, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Cô kiễng chân, chồm người lên nhìn người đàn ông trong khuỷu tay mình, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, đáng yêu như một chú mèo mềm mại.
Tay Bách An Ny run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vào người yêu cũ của mình. Thư Tiểu Tiểu thì mặt như tro tàn, trong đầu cô ta hiện tại giống như bị nhét vào một mớ hỗn độn. Trùng hợp, ánh mắt của Lan Đình Phương đang bị Cố Liên Hảo kéo bên kia cũng đang dừng ở trên người cô ta. Đầu tiên anh thoáng ngẩn ra, nhíu mày, tiếp đó khóe miệng nâng lên. Một loạt biểu cảm biến hóa này gần như phát sinh chỉ trong phút chốc. Sau đó ánh mắt của anh tuần tra khắp một vòng, lại dịu dàng dừng ở trên người người phụ nữ đang kéo cánh tay mình, một lần nữa biến thành chú mèo mềm mại.
Bọn họ cùng nhau chen chúc trên chiếc ghế sofa đôi ở phía Tây, người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt hẹp dài, vừa có sự lười biếng của mèo vừa có sự sắc bén của sư tử, vừa giống một cậu bé hồn nhiên lại giống một người đàn ông gợi cảm, anh giống như một thể hỗn hợp làm cho người ta phải mê muội, đàn ông như vậy đối với phụ nữ mà nói không khác gì một món quà vô giá.
Nơi ngợp trong vàng son này dường như bởi vì sự xuất hiện của Lan Đình Phương mà bắt đầu khởi động mạch nước ngầm. Tú Cẩm trong lòng thở dài, cô ta không biết Cố Liên Hảo muốn làm trò gì, nhưng nhìn Thư Tiểu Tiểu ngồi ở một bên ngây ra như phỗng, trong lòng cô ta có chút không đành lòng.
Ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel không kiêng kỵ dừng ở trên người Lan Đình Phương, sau đó khẽ nhíu mày: “Sao tôi lại có cảm giác người này trông rất giống một người?”
“Tôi cũng thấy vậy, tôi cảm thấy anh ta rất giống Lan Đình Phương.” Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh người đeo khuyên tai Chanel vội vàng đáp lời, dường như là sợ mọi người không biết rõ, lại kích động nói thêm một câu: “Là ông chủ cực phẩm của Truyền thông Á Thái, mấy ngày hôm trước tôi còn nhắc tới anh ta.”
Liên Hảo lạnh nhạt hớp một ngụm rượu, ngồi phịch ở trong lòng Lan Đình Phương, mỉm cười với những người xung quanh: “Từ khi tôi dẫn anh ấy về nước đến giờ, lời này tôi nghe không ít lần. Anh yêu, có nghe không, chắc là anh cảm thấy vinh hạnh lắm, Lan Đình Phương là người tình trong mộng mà cả phụ nữ và đàn ông đều bỏ phiếu bầu chọn.”
“Điều này thật vinh hạnh.” Anh cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô.
Những ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng lướt quanh cổ áo sơmi của anh, dọc theo cổ áo dời xuống xương quai xanh, sau đó đi xuống thêm một chút nữa.
Lan Đình Phương đến gần bên tai Liên Hảo, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Liên Hảo, em đừng chơi với lửa.”
“Tôi thích chơi với lửa.” Liên Hảo cười ngả ngớn, ánh mắt nhìn về phía nơi Bách An Ny và Thư Tiểu Tiểu đang ngồi: “Đình Phương, tư vị này chắc là không mấy dễ chịu đi, nhưng mà phải làm sao bây giờ, trước kia tôi luôn bị Bách An Ny nói là cái đuôi đeo bám của anh, hiện tại, tôi muốn ở trước mặt cô ta hãnh diện một chút.”
“Anh yêu, anh có nguyện ý phối hợp với em không?”