Ngày 18 tháng 6 năm 2007, ngày hôm nay trở thành ngày đánh dấu cột mốc Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo phân ly.
Sáng hôm đó Lan Đình Phương vì Liên Hảo làm bữa sáng, sau khi ăn xong, anh nói: “Liên Hảo, thời gian này anh có một chút việc tư muốn giải quyết.”
“Vâng!” Liên Hảo không có nhìn anh, quay lưng đi, nói: “Nhưng em hy vọng di động của anh phải hai mươi tư giờ khởi động máy. Anh yên tâm, nếu không có chuyện gì em sẽ không phiền đến anh, em chỉ là muốn lúc cần tìm anh thì có thể liên lạc được ngay.”
Anh từ phía sau ôm cô, trả lời: “Được, anh sẽ hai mươi tư giờ khởi động máy, ở lúc em cần thì sẽ tìm được anh.”
Bốn ngày sau, một mẩu tin tức xuất hiện ở đầu đề các trang giải trí lớn. Chuyến lưu diễn toàn cầu của nhóm nhạc Beautiful Voice diễn ra đầu tiên ở New York đã vô cùng thành công, nghe nói giá vé vào giờ chót đã tăng gắp ba mươi lần. Nhưng cách một ngày sau, điều mà mọi người chú ý không phải là những màn biểu diễn phấn khích đó, mà là nhân vật thần bí xuất hiện ở hậu trường đón Bách An Ny. Có phóng viên chụp được hai bức ảnh, trong ảnh chụp Bách An Ny cùng một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai, sau khi buổi biểu diễn kết thúc cả hai cùng song song ngồi vào xe bảo mẫu của Bách An Ny rời đi, một giờ sau lại cùng nhau xuất hiện tại khách sạn của Bách An Ny. Đáng tiếc người đàn ông thần bí này từ đầu tới cuối đều đem bản thân che đậy vô cùng tốt, trong ảnh chụp cũng chỉ có thể thấy được Bách An Ny cùng người đàn ông này như hình với bóng, bàn tay người này còn rất săn sóc ôm lấy thắt lưng Bách An Ny. Cũng có người đoán người đàn ông này có thể là John, người vừa cùng cô ấy đính hôn. Sau đó, lại có báo viết, đêm đó người đàn ông ở cùng Bách An Ny xác định chắc chắn không phải là John, bởi vì vào thời điểm đó John đang tham dự một buổi tiệc mừng cho buổi diễn đầu tiên của bọn họ cùng ban tổ chức. Theo như một nguồn tin từ một người giấu tên thì trong buổi tiệc này John đã uống đến say mèm, cứ như vậy, nhóm truyền thông lại phát huy phẩm chất bát quái của bọn họ, chỉ ra việc John là đang mượn rượu giải sầu. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sức nóng của tin tức này bắt đầu lan rộng.
Tin tức này cũng lan rộng đến những tờ báo lá cải lớn nhỏ của Bắc Kinh, lúc Liên Hảo nhìn thấy những tin tức này là khi cô đang ở Starbucks, hình ảnh Bách An Ny cùng người đàn ông cao lớn đội mũ che khuất khuôn mặt được đăng ở vị trí vô cùng nổi bật trên tờ báo. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, người mặc áo khoác đen này rất mê người, chỉ với một chiếc áo khoác đơn giản đã có thể làm cho người ta dời không được ánh nhìn, nó có hương vị tản mạn của đường phố Paris cùng ánh mặt trời chói mắt của Địa Trung Hải.
“Hóa ra đây là việc tư mà anh đã nói! Không nỡ trao cô ấy cho người đàn ông khác sao? Đã luyến tiếc cô ấy như vậy thì lúc trước liền mang theo cô ấy cùng nhau rời đi chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì phải đến trêu chọc em! Lan Đình Phương, anh biết không, Cố Liên Hảo là một người phụ nữ rất cố chấp!” Liên Hảo nhẹ nhàng vuốt ve người đàn ông trên báo.
Rất kỳ quái, hẳn là phải rất đau, nhưng có vẻ không phải, cô chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, cô nghĩ, cái cảm giác này nên gọi là chết lặng.
Khi mới kết hôn, anh luôn gọi nhầm tên cô, đem Liên Hảo gọi thành An An.
Trong khoảnh khắc khi anh say mê trong cơn tình ái, anh gọi cái tên An An.
Trong cơn say, anh ôm eo cô hết lần này đến lần khác chất vấn: Vì sao lại muốn đi!
Rất nhiều rất nhiều lần những việc mà Liên Hảo không muốn nhớ lại liên tiếp diễn ra, cho đến bây giờ chúng khiến cô trở nên chết lặng.
“Lan Đình Phương, anh luyến tiếc cô ấy, vậy còn em thì sao? Em nên làm cái gì bây giờ?” Liên Hảo thở dài, chỉ có thể thở dài, ánh mắt bị hành ảnh đôi nam nữ trên báo giằng co.
Một đôi tay cầm đi tờ báo ở trên bàn, đem tờ báo hung hăng cuốn thành một đoàn, sau đó cô ấy bắt đầu lớn tiếng gọi người phục vụ.
“Đem cái thứ rác rưởi này vứt đi!” Kha Oánh tức giận nói, thấy người phục vụ không có phản ứng, cô ấy lại dùng tiếng Anh nói lại một lần nữa.
Liên Hảo vội vàng kéo Kha Oánh, một bên hướng người phục vụ cùng khách xung quanh xin lỗi.
Ngày đó, ở Bắc Kinh người đến người đi tấp nập, Liên Hảo cứ như vậy đối với bầu trời hét lên: “Lan Đình Phương, anh là một con heo, anh là đồ con lừa.”
Bọn họ lái xe trên đường cao tốc, chạy thật lâu thật lâu, cuối cùng họ đã đi đến Trường Thành. Dưới ánh hoàng hôn, Kha Oánh nói: “Liên Hảo, chúng ta không cần Lan Đình Phương nữa, không cần anh ta nữa có được không?”
Liên Hảo nhìn kiến trúc không có điểm dừng trước mắt, không nói nên lời, đón nhận gió từ bốn phương tám hướng tràn về.
Kha Oánh còn nói: “Cậu xem, anh ta vừa nghe đến Bách An Ny phải lấy người đàn ông khác liền đứng ngồi không yên.”
Ở trong tiếng gió vù vù, khi ánh chiều chạng vạng sắp đem bọn họ nuốt chửng, Liên Hảo nói:
“Kha Oánh, mình luyến tiếc, thế nào luyến tiếc? Giống như Lan Đình Phương có làm thế nào cũng luyến tiếc Bách An Ny vậy, Lan Đình Phương là người mình yêu mười năm, là người đàn ông mình yêu trong suốt mười năm tuổi trẻ tốt đẹp nhất của mình.”
Một câu luyến tiếc khiến nước mắt chảy dài trên mặt Liên Hảo, cuối cùng, cô nhịn không được ghé vào trên vai Kha Oánh bật khóc tựa như một đứa trẻ.
Trong trí nhớ, trừ bỏ thời điểm bà ngoại qua đời, cô cũng chưa từng khóc như thế này.
Kha Oánh vỗ về Liên Hảo, lần lượt nói: “Cố Liên Hảo, con nhỏ ngu ngốc này, thật xúi quẩy cho mình vì có một người bạn như cậu, áp lực công việc vốn đã lớn rồi, còn phải dành ra một điểm tâm tư đi lo lắng cho cậu, mình thế nào lại mệnh khổ như vậy, Cố Liên Hảo, cậu là một kẻ phiền phức.”
Lời này thế nhưng lại khiến Liên Hảo nở nụ cười, cô ghé vào trên vai Kha Oánh nói:
“Yên tâm đi, Kha Oánh, Cố Liên Hảo sẽ không cả đời uất ức mãi, mình muốn nỗ lực một lần cuối cùng, nếu Lan Đình Phương vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, đến lúc đó, chúng ta liền không cần anh ấy nữa, sau đó, mình liền quăng anh ấy đi, đi tìm người đàn ông xứng đôi với mình.”
Ở giữa trời chiều, Kha Oánh vươn tay: “Được, nhớ kỹ lời nói này của cậu, Cố Liên Hảo, chúng ta đến ngoéo tay.”
“Nhớ kỹ!” Liên Hảo vươn tay.
Đây là hứa hẹn của Cố Liên Hảo cùng Kha Oánh ở trên Trường Thành.
Ngày kế, trong một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông, Bách An Ny tuyên bố chặn các phương tiện truyền thông với lý do cô ấy không muốn tiết lộ bất kỳ vấn đề cá nhân nào, và người đàn ông ở cùng khách sạn với Bách An Ny trở thành đề tài hấp dẫn trên các tiêu đề của các tạp chí, trang web lớn. Chủ đề nóng cũng bắt đầu khiến cho fan của Beautiful Voice chia ra thành hai ý kiến trái chiều, đại bộ phận fan chỉ trích Bách An Ny bắt cá hai tay, một số ít fan kiên trì, cho rằng đây chỉ là sự phóng đại của nhóm truyền thông để thu hút sự chú ý.
Cuộc tranh cãi này kéo dài cùng chuyến lưu diễn đến Los Angeles của nhóm nhạc Beautiful Voice vào ngày 26 tháng 6. Do vụ bê bối của Bách An Ny, chuyến lưu diễn ở Los Angeles thậm chí càng bị giới truyền không khiêu khích hơn, chính là sau khi buổi lưu diễn kết thúc, có một nhà truyền thông bắt giữ được bóng dáng của người đàn ông thần bí, nhưng Bách An Ny lúc này lại đang tham gia buổi tiệc chúc mừng.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng tất cả mọi chuyện đã dừng lại đây thì có một nhân viên phụ trách trong buổi tiệc nói rằng, đêm đó Bách An Ny ở lúc gần kết thúc buổi tiệc đã mặc quần áo của trợ lý từ cửa sau của khách sạn rời đi, sau đó trực tiếp lên một chiếc xe màu đen đậu ở phía sau khách sạn. Màn hình theo dõi của khách sạn hôm đó cũng ghi lại Bách An Ny mặc quần áo của trợ lý từ cửa sau rời đi, chỉ là không có chụp được hình dạng chiếc xe. Đối với vấn đề này, người đại diện của Bách An Ny đưa ra giải thích là vì Bách An Ny thân thể không khỏe, vì không muốn mọi người mất hứng cho nên lựa chọn âm thầm rời khỏi buổi tiệc.
Scandal này cùng với nhóm nhạc Beautiful Voice diễn xuất một đường tiến tới Los Angeles, Paris, Madrid, Munich, Rio de Janeiro, Mumbai, Sydney, Seoul, Tokyo.
Tokyo là điểm dừng chân đếm ngược cuối cùng của Bách An Ny. Hôm nay là ngày bảy tháng bảy, trước thềm buổi hòa nhạc, một ai đó đã chụp được Bách An Ny cùng một người đàn ông vóc người cao lớn đội mũ cùng cặp, đeo kính giống nhau ở tháp Tokyo. Những bức ảnh kia được đăng lên mạng, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt, ảnh chụp hai người hoàn toàn che đậy, kính râm to, mũ, khẩu trang, vì vậy cho nên nhìn không rõ hình dáng của hai người. Ngoại hình của người nữ rất giống với Bách An Ny, ngoại hình người nam khớp với dáng người bị truyền thông chụp được ở New York. Hơn nữa người chụp những tấm ảnh này còn thề thốt nói cô ấy nhận ra người này tuyệt đối không phải là John, cô ấy còn mạnh dạn suy đoán người đàn ông này là một người Châu Á.
Trong khoảng thời gian ngắn, vụ bê bối của Bách An Ny lại gây xôn xao.
Sau khi kết thúc buổi diễn, ngay tại khu vực phỏng vấn báo chí, các phóng viên tung ra vấn đề này, Bách An Ny chỉ nhàn nhạt trả lời: “Sức tưởng tượng của người bạn trên mạng kia quá phong phú.”
Đối với một câu trả lời mơ hồ như vậy, các phóng viên làm sao có thể để yên, vì thế, ngày kế tiếp, trên các trang giải trí lớn lại bắt đầu viết về vụ bê bối của Bách An Ny cùng tình biến với Mark John, và họ cũng đưa ra suy đoán cô ấy cùng Mark John đột nhiên tuyên bố đính hôn là do sức ép của công ty quản lý, cùng với việc muốn làm hài lòng fan. Cũng có người chỉ ra kỳ thực dựa vào tình hình trước mắt, xem ra chân mệnh thiên tử của Bách An Ny hẳn là một người khác.
Bắc Kinh đã trôi qua một nửa tháng bảy chuẩn bị nghênh đón tháng tám.
Một tháng này, Liên Hảo trừ bỏ đi siêu thị cùng hai tòa soạn, phần lớn thời gian cô đều vượt qua ở nhà. Những lúc Kha Oánh rảnh, buổi tối sẽ hẹn Liên Hảo ra ngoài giải khuây.
Suốt cả tháng bảy, Liên Hảo đều không có gọi cho Lan Đình Phương, mỗi buổi tối cuối tuần anh sẽ gọi điện báo bình an, bình thường, Liên Hảo đều là trầm mặc nghe, sau khi đơn giản báo bình an xong sẽ kết thúc điện thoại, không ai nói dư thừa một lời nào.
Nếu nói về sự phát triển vượt bật của thời đại này thì không thể không nói đến sự lan truyền thông tin. Ngay cả khi chúng ta lựa chọn không chú ý đến, nó vẫn sẽ tự nhiên mà truyền tới bên tai chúng ta. Mọi người dường như xem tin đồn chính là chân lý vĩnh hằng và hăng hái tìm cách đào bới chúng.
Tháng bảy trôi qua với thời tiết nóng như lửa đốt, nhưng Liên Hảo vẫn cảm thấy ánh nắng tràn ngập ngoài kia có thế nào cũng chiếu không tới trong lòng cô. Mỗi khi hoàng hôn đến, Liên Hảo đứng ở trước cửa sổ, có cảm giác ánh ráng chiều ngoài cửa sổ kia như muốn từng chút từng chút một đem cô cắn nuốt.
Liên Hảo thậm chí dự cảm được hôn nhân của cô cùng Lan Đình Phương đã đi tới tận cùng, hiện tại đang ở trong thời gian điếm ngược. Có đôi khi, cô cũng sẽ nghĩ, Cố Liên Hảo, mày lấy cái gì? Lấy cái gì đi liều lĩnh?
Liền bởi vì cô yêu anh cho nên muốn anh cũng phải yêu cô sao?
Trên đời này thứ không thể miễn cưởng nhất chính là tình yêu? Điều này không phải cô không biết.
Ngày 6 tháng 8, một cuộc điện thoại của Phòng Tổ Vọng khiến Liên Hảo gặp được một cố nhân.
Cô ấy đứng ở trước bức tranh sơn dầu lớn, xinh đẹp như một con thiên nga trắng, cười một cách duyên dáng, cứ như vậy mang theo vô cùng tự tin, cứ như một người bạn thân thiết sau nhiều năm gặp lại nói ra:
“Cố Liên Hảo, đã lâu không gặp!”
Kỳ thực, Cố Liên Hảo cùng Bách An Ny không thân thiết cho lắm, luôn luôn không phải, lúc ban đầu là vậy, sau này liền dần dần không còn nữa.