Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 87: Chương 87: Trước khi nhớ, sau khi quên(12)




Sau khi Liên Hảo nói xong câu “Đình Phương, em muốn anh”, anh liền tiến vào bên trong cô. Ở lối đi trước phòng, Liên Hảo mặc chiếc váy hoa đặc trưng của những cô gái địa phương Palau, quần lót đã bị Lan Đình Phương kéo xuống, lúc này đang ở trong túi quần của anh.

Người đàn ông này dường như đối với phương diện này sinh ra nghiện. Đè cô vào tường, anh hung hăng va chạm, không cho phép cô có một chút phân tâm nào: “Đang nghĩ cái gì?”

Liên Hảo ôm bờ vai của anh, thừa nhận anh thô bạo, giọng nói như vỡ ra: “Đang... Suy nghĩ về Clinton...”

“Clinton???? Nghĩ về lão già người Mỹ đó???? Cố Liên Hảo, em dám???” Lan Đình Phương cơ hồ muốn nghiền nát cô ra.

“Không... Dám! Đình Phương, em... Nhẹ chút, nhẹ chút...” Liên Hảo hít vào: “Em... Em chỉ đang nghĩ... Liệu có một ngày nào đó, khi anh đang họp, có khi nào thay vì lấy khăn tay anh lại lấy từ túi quần ra nội y của phụ nữ hay không?...”

Chuyển động của Lan Đình Phương chậm lại một chút, anh hà hơi ở bên tai cô: “Điều này cũng không chắc lắm.”

Những con hào trong bữa tối đã phát huy hết toàn bộ uy lực của nó, bọn họ từ lối đi dây dưa về đến tận phòng, ở trên chiếc giường đôi rộng lớn, khi đã đến khoảnh khắc cực hạn, Liên Hảo không khỏi hết lần này đến lần khác hét lên. Đêm nay, dưới sự dụ dỗ và đe dọa của Lan Đình Phương, Liên Hảo đã tiến hành phục vụ VTP với quy mô lớn cho anh, còn khiến cho người đàn này biết cái gì gọi là dục tiên dục tử.

Có một màn như thế này, Lan Đình Phương nằm ở trên giường, tay khẩn trương không biết nên đặt ở nơi nào, bàn tay của Liên Hảo như mèo con duỗi từ đùi lên trên, môi dừng ở hai điểm trên ngực anh, nhẹ nhàng liếm, sau đó, án binh bất động, khiến cho Lan Đình Phương phải lên tiếng cầu xin, giọng nói như vỡ vụn: “Liên.. Hảo, tiếp tục đi.”

“Đình Phương, gọi em là nữ vương.”

“Nữ vương.”

“Đình Phương, gọi em là công chúa.”

“Công chúa.”

“Đình Phương, kêu ân nhân cứu mạng đi.”

“Cứu.... Ân nhân cứu mạng..”

“Đình Phương, gọi em là chị.”

“Chị...”

“Đình Phương...”

Lan Đình Phương không tiếp tục để cho Liên Hảo tra tấn mình nữa, anh trở mình đè Liên Hảo ở bên dưới, thở hổn hển nói: “Cố Liên Hảo, bây giờ em muốn anh gọi em là mẹ anh cũng sẽ gọi.”

“Đình Phương, anh... Biến thái.. Đại.. Biến thái..”

Chiếc giường cao nửa mét lại truyền đến từng âm thanh có tiết tấu, cùng với âm thanh giao hoan của nam và nữ.

Suốt cả một đêm cuồng hoan khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, khi một đám người kéo nhau đi xem người Palau đấu bóng chày, Liên Hảo nép ở trong lòng Lan Đình Phương ngủ. Cố tình, Lan Đình Phương còn vẽ rắn thêm chân giải thích: “Tối hôm qua cô ấy quá mệt.”

Về phần người đẹp Latin kia, mỗi khi nhìn thấy Lan Đình Phương, cô ta tựa như gặp phải quỷ.

Xem đấu bóng chày xong thì trời cũng đã về chiều, sau khi bọn họ dùng bữa trong một nhà hàng, từng đôi từng đôi tách nhau ra. Lan Đình Phương mang theo Liên Hảo thuê một hướng dẫn viên du lịch địa phương đưa họ đến chợ đồ cũ ở Palau. Palau là một quốc đảo nằm ở phía Tây Thái Bình Dương, luôn lấy ngư nghiệp, nông nghiệp là nguồn phát triển kinh tế chính. Trong những năm gần đây, chính quyền địa phương mới bắt đầu tập trung vào phát triển ngành du lịch.

Dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch, bọn họ đi đến một cảng cá nhỏ cách thủ đô Palau không xa. Liên Hảo còn hưng trí bừng bừng cầm máy quay kỹ thuật số ghi lại mọi thứ suốt dọc đường đi. Do sự phát triển muộn của ngành du lịch Palau, cùng với ảnh hưởng của địa hình, mặc dù núi và sông ở nơi này rất đẹp, nhưng vẫn có rất ít khách du lịch đến đây, vì vậy mà nơi này vẫn còn bảo trì được mảng sinh thái tự nhiên và phong tục tập quán ban đầu.

Những đứa trẻ đang chào bán cho bọn họ những sợi dây chuyền thủ công được làm bằng vỏ sò và thảo mộc, những người phụ nữ bôi thuốc mỡ phòng bệnh tự chế ngồi ở dưới mái che đang làm sạch lưới đánh cá, một cụ bà nếp mặt nhăn nheo đang rao bán trà thảo dược của nhà mình.

Suốt cả một buổi chiều, Liên Hảo chơi vô cùng vui vẻ và thoải mái. Ở chợ, Liên Hảo còn tìm được một vài món đồ thú vị, thứ mà cô thích nhất chính là vỏ ốc biển lớn khi để sát vào tai sẽ nghe được âm thanh, cô nghĩ rằng Tiểu Long nhất định sẽ thích.

Gần tối, bọn họ dùng bữa trong một nhà hàng, và hợp bàn lại cùng với một cặp đôi đến từ đảo Guam. Cặp đôi này vô cùng phấn khích kể về mục đích mà họ đến đây. Nghe nói ở nơi này có một bà lão Maca, nếu nam nữ yêu nhau nhận được lời chúc phúc của bà ấy thì cả đời đều sẽ hạnh phúc mỹ mãn, bạch đầu giai lão. Vì thế, rất nhiều người có lòng kiên nhẫn không ngại ngàn dặm xa xôi tìm đến đợi ở bên ngoài nhà của bà ấy, chờ được bà ấy chúc phúc.

Tối đến, Lan Đình Phương và Liên Hảo ngủ lại tại một thuyền khách sạn gần bờ biển.

Kết thúc một màn hoan ái cuồng nhiệt, Lan Đình Phương dựa vào thùng tắm bằng gỗ thư giãn, Liên Hảo nghiêng đầu tựa vào vai anh, mê mẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt nước trong thùng gỗ là những cánh hoa hồng đỏ diễm lệ, trên bầu trời ngoài cửa sổ là những ngôi sao to như hạt đậu, trong vắt tựa như cái chớp mắt tinh nghịch của những đứa trẻ con, bên ngoài khách sạn là tiếng thủy triều đang lên, và hết thải mọi thứ đều yên tĩnh ngoài tiếng đối thoại giữa đại dương và gió đêm.

“Em thích những khoảnh khắc như thế này.” Liên Hảo thoải mái nhắm hai mắt lại: “Đình Phương, dường như em có thể nghe thấy được hàng ngàn con cá heo đang nhảy nhót trên mặt biển ngoài kia, chúng đang phát ra âm thanh, nhưng mà, hình như có một chú cá heo nhỏ màu trắng bởi vì còn quá nhỏ, nhảy không đủ cao nên cứ bị cá heo mẹ càu nhàu mãi!”

“Cá heo mẹ trêu chọc cá heo con, không được rồi, con yêu, vì con quá lười và quá béo cho nên mới nhảy không cao được.” Lan Đình Phương nhẹ nhàng vuốt ve thái dương Liên Hảo.

Liên Hảo mỉm cười, lại nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.

“Đình Phương.” Liên Hảo đặt một cánh hoa hồng màu đỏ lên ngực Lan Đình Phương: “Nơi này thật tốt, khiến cho người ta cảm thấy thật yên bình.”

“Vậy thì, về sau hàng năm nếu em muốn đến, anh sẽ cùng em đến đây ở vài ngày.”

Liên Hảo gật đầu, lại cầm một cánh hoa nhỏ dán lên giữa trán Lan Đình Phương, bất giác, Liên Hảo như bị thôi miên, Lan Đình Phương của lúc này dường như muốn hút hồn người khác. Chân mày anh không đậm nhưng hình dạng lại vô cùng đẹp, tựa như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, lông mi dài và cong, dường như chỉ trong nháy mắt nó có thể hóa thành một chiếc lông vũ bay vào lòng người, đôi mắt nheo nheo lười biếng.

Những cánh hoa hồng màu đỏ kia dường như càng khiến cho anh trông có vẻ quyến rủ hơn.

“Đình Phương, hình như anh lại mê hoặc em rồi.” Liên Hảo nói.

Khóe miệng Lan Đình Phương giãn ra, đẹp như một chùm pháo hoa tỏa sáng. Ngay lập tức, anh áp Liên Hảo dưới thân mình, mỉm cười tuyệt đẹp: “Sao hả, Cố Liên Hảo, trước kia anh không có làm em mê hoặc?”

Liên Hảo vội vàng lắc đầu, cảm thấy bản thân dường như bỗng chốc lại quay trở về những năm mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng ngây ngô, đầu óc có chút thiếu dưỡng khí, nói chuyện không trôi chảy.

Ôm lấy cổ anh, Liên Hảo thở dài: “Đình Phương, em nghĩ nếu như anh lại tiếp tục mê hoặc em, em cảm thấy mình sẽ chết. Rất kỳ quái đúng không? Em cảm thấy anh giống như là một loại mùi hương có thể sánh cùng độc dược.”

Lan Đình Phương nằm ở trên người Liên Hảo, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mơ màng, không biết là hơi nước hay là nước mắt.

“Cố Liên Hảo, có lẽ em còn không biết, thật ra đối với anh, em đã là một loại độc dược chết người.”

Anh hôn cô, dưới ánh sao, dưới âm thanh của những chú cá heo đang nhảy nhót ngoài biển rộng.

Liên Hảo áp sát vào người Lan Đình Phương, dùng ngón tay trêu đùa lông mi anh: “Đình Phương, nói cho em nghe một chút cảm nhận của anh đi, em muốn nghe.”

“Em muốn anh nói gì? Và em muốn nghe những gì? Nữ vương?”

“Vậy thì nói lý do mà anh yêu em đi.” Giống như tất cả những người phụ nữ khác, muốn biết lý do vì sao những người đàn ông lại yêu mình. Thời tiết của ngày hôm đó, khí hậu hôm đó, nhiệt độ không khí hôm đó, bầu trời hôm đó, những đám mây hôm đó, quần áo mà họ mặc hôm đó, kiểu dáng và màu sắc có đẹp hay không, biểu hiện có dịu dàng đáng yêu hay không.

“Để anh suy nghĩ lại đã...” Lan Đình Phương vỗ trán, bộ dạng suy tư: “Thật ra, cụ thể như thế nào thì anh cũng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ là, sau khi em rời đi anh cuối cùng cũng nhớ đến em. Thời gian dần trôi qua, khi đối mặt với hết thảy mọi thứ có liên quan đến em, bàn chải đánh răng, dép lê, cái ly cái tách... thì cái loại nhớ và đau đớn này bắt đầu trỗi dậy. Sau đó, mỗi ngày khi tỉnh dậy, tâm trí anh bắt đầu trống rỗng, dần dần chết lặng, loại tình huống này kéo dài cho đến một ngày kia, giọng nói của em đột nhiên vang lên ở trong hành lang. Vì thế, mọi cảm quan của anh bắt đầu sinh động hẳn lên. Khoảnh khắc đó, một người đàn ông luôn oán trách vận mệnh như anh lại bắt đầu hèn mọn cảm ơn vận mệnh. Bởi vì trong giây phút đó, vận mệnh đã an bài cho chúng ta gặp lại nhau.”

Mọi vật khi đó dường như đều bất động, nước biển không chảy, gió biển ngừng thổi, những chú cá heo trên mặt biển cũng không còn nhảy nhót nữa.

“Sao vậy em?” Lan Đình Phương ngồi dậy.

Sau khi Liên Hảo nghe xong những lời mà anh nói thì vẫn cứ luôn một mực cúi đầu, cũng không nhúc nhích, anh nâng mặt cô lên, nhìn thấy cô nước mắt chảy dài.

“Sao vậy, Liên Hảo?” Lan Đình Phương hoảng hốt: “Có phải lời nói của anh còn chưa đủ khiến em hài lòng? Nếu không thì, em định ra một cái tiêu chuẩn để cho anh nói đi!”

Liên Hảo nhíu mày, xong lại ngây ngô cười, lao nước mắt, sau đó, ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào lòng anh, ngón tay nghịch ở trên ngực anh.

“Đồ ngốc, anh không biết sao? Phụ nữ có đôi khi bởi vì quá mức hạnh phúc mà rơi nước mắt.”

“Vậy, em bây giờ là vì quá mức hạnh phúc sao?”

“Vâng! Em nghĩ vậy.”

Đêm đó, Liên Hảo và Lan Đình Phương ôm nhau dựa vào trong thùng gỗ, dường như, Liên Hảo cứ liên miên lải nhải nói rất nhiều, nói mãi nói mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như cô nghe thấy Lan Đình Phương đang nói xin lỗi mình, dường như anh còn nhắc đến Anh Hùng, dường như anh không chỉ một lần nói: “Xin lỗi em, Liên Hảo.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại không thấy Lan Đình Phương ở bên cạnh, Liên Hảo buồn bực ra khỏi phòng, bà chủ khách sạn nói với Liên Hảo, trời vừa sáng thì người đàn ông xinh đẹp đi cùng cô đã đến hỏi bà ấy địa chỉ của bà lão Maca kia.

Liên Hảo đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn người đàn ông của mình chấp tay quỳ ở trước mặt một bà lão gần một trăm tuổi. Bà lão đặt một chiếc vòng pha lê lên trên đỉnh đầu của Lan Đình Phương, bàn tay đè lên chiếc vòng pha lê ấy và hát một bài ca dao có ca từ cổ xưa, tiếng ca rất yên bình và tĩnh lặng, hình như là thiền ngữ.

Tiếng ca dừng lại, bà lão đem chiếc vòng pha lê trên đỉnh đầu anh thu về cổ tay mình, ánh mắt di chuyển nhìn về phía Liên Hảo, sau đó, mỉm cười, người đàn ông từ trên đất đứng dậy nhìn theo ánh mắt của bà lão, cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười này có một chút bối rối và ngượng ngùng.

Anh đi về phía Liên Hảo, nắm tay cô, có chút ngại ngùng giải thích: “Hôm nay anh dậy sớm liền bất tri bất giác đi đến nơi này, kết quả lại thành như vậy.”

Ngày đó, bà lão Maca nói với Liên Hảo, thật ra bà ấy không có bất kỳ thần lực nào cả, bà ấy chỉ dùng kinh nghiệm của chính mình để đánh giá nội tâm của một người mà thôi.

Chỉ có những người kiên định cuối cùng mới có thể có được nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.