Khi Lan Đình Phương chạy đến bệnh viện, Liên Hảo đang ngơ ngác ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu. Cô ngồi một mình ở nơi đó, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cánh cửa của phòng giải phẫu kia. Đèn thông báo bên ngoài phòng giải phẫu đang hiển thị cuộc giải phẫu đã tiến hành được hai giờ bốn mươi chín phút.
“Liên Hảo..” Lan Đình Phương đặt tay lên vai Liên Hảo, lúng túng gọi, kỳ thực anh cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ là anh muốn gọi cô, giống như chỉ có làm như vậy thì anh mới có thể xác định được giờ này khắc này cô vẫn thuộc về anh.
“Suỵt...” Liên Hảo giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện, đừng quấy rầy bác sĩ.”
Trông cô như một đứa trẻ sợ hãi trước nguy hiểm.
Lan Đình Phương ngồi xuống bên cạnh cô.
Hơn bốn giờ sau, đèn giải phẫu tắt, cửa phòng mổ mở ra, Liên Hảo muốn từ trên chỗ ngồi đứng lên, lại phát hiện bản thân không có một chút sức lực nào cả.
Đôi tay anh đỡ lấy cô.
“Đình Phương, anh đi hỏi bác sĩ đi, em không dám đi hỏi.” Dường như lúc này cô mới nhận ra rằng anh đã đến, cô liếm miệng, cúi đầu, giải thích: “Em là một người vô cùng đen đủi, em sợ..”
Lan Đình Phương gật đầu và bước đến chào hỏi vài bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Vị bác sĩ đầu tiên bước ra có vẻ mệt mỏi, gật đầu với anh. Vị bác sĩ trẻ bên cạnh anh ta muốn nói gì đó thì một thân ảnh đã vụt tới che ở trước mặt Lan Đình Phương, kéo lấy tay của vị bác sĩ vừa mới gật đầu kia.
“Bác sĩ, anh gật đầu có phải đại biểu cho việc Anh Hùng không có việc gì?” Cô kích động hỏi anh ta, nói năng lộn xộn: “Gật đầu hẳn là đại biểu cho không có việc gì đi, bác sĩ, đúng không? Có đúng không?”
“Đúng vậy! May mắn là con dao kia không có thương tổn đến gan, hơn nữa bệnh nhân còn được cứu kịp thời, bạn của cô sẽ tỉnh dậy sau thời gian gây mê 24 giờ.”
Liên Hảo ôm chầm lấy bác sĩ. Cô nói với anh ta: “Bác sĩ, tôi sẽ cả đời biết ơn anh, bác sĩ, chắc là anh không biết, người ở bên trong đối với tôi quan trọng như thế nào, bác sĩ....”
Lan Đình Phương kéo Liên Hảo ra khỏi vòng tay của bác sĩ: “Được rồi, Liên Hảo, để bác sĩ Trâu đi nghỉ ngơi đi, anh ấy đã đứng giải phẫu trong một thời gian rất dài rồi.”
Lúc này Liên Hảo mới nhớ ra, cô cúi đầu trước vị bác sĩ kia: “Bác sĩ, Anh đi thong thả.”
Những bác sĩ ấy đã đi xa, nhưng Liên Hảo vẫn ở nơi này cúi đầu với những bóng lưng ấy.
Lan Đình Phương thở dài, anh ôm lấy Liên Hảo: “Được rồi, được rồi, sau này lại cảm ơn anh ấy cũng không muộn. Cố Liên Hảo, bây giờ em nên đi ăn cơm, em vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu!”
“Ăn cơm?” Liên Hảo nhìn anh vài giây, lắc đầu: “Không được, bây giờ em muốn đi xem Anh Hùng, bây giờ em phải gặp anh ấy, em phải đi gặp anh ấy.”
“Bây giờ em còn không thể đi gặp anh ấy được, phải đợi y tá chuyển anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt thì em mới có thể gặp được, đây là quy tắc của bệnh viện.”
“Vậy à!” Liên Hảo lại nói: “Vậy thì em sẽ ở trong này đợi y tá chuyển anh ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt.”
Lan Đình Phương đột nhiên trở nên tức giận, anh nắm lấy tay Liên Hảo, kéo cô đến trước gương: “Em muốn để cho Nguyên Anh Hùng nhìn thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của em sao?”
Trên khuôn mặt của người trong gương có vài dấu vân tay, đây là do Nguyên Anh Hùng lưu lại. Cái tên mình đồng da sắt kia nói với cô rằng anh không đau một chút nào cả, còn phân tích với cô vì sao mình lại không đau. Lúc đại học anh đã từng được học qua, nói một người sẽ bởi vì hưng phấn mà sinh ra một hoocmon gọi là adrenaline cao hơn bình thường vài lần, thậm chí còn gấp trăm lần, những adrenaline đó sẽ làm tê liệt các giác quan và không hề gây ra đau đớn. Anh nói sở dĩ anh hưng phấn như vậy là vì tính cách vốn có của anh, anh nói ba chữ Nguyên Anh Hùng này là đại diện cho chính nghĩa. Anh nói rằng khi anh còn rất trẻ, anh đã mơ ước trở thành một anh hùng từ bỏ chính mình để cứu người khác, anh nói....
Anh không ngừng nói cho đến tận khi hôn mê.
Thật sự là một tên nói nhảm, làm thế nào mà Nguyên Anh Hùng lại trở thành một tên nói nhảm như thế chứ?! Thời điểm mới gặp anh, anh rất lạnh lùng, lông mi khẽ chớp, đứng khoanh tay, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô liếc mắt một cái, nói với Amy: “Amy, anh nghe xem người phụ nữ điên này đang nói cái gì?”
Khi đó, Liên Hảo nói: “Nguyên Anh Hùng, là dì Đại Thiến muốn tôi đến. Dì ấy đã giao di sản quý giá nhất của mình cho tôi, di sản ấy chính là anh.”
Nước mắt cô chảy dài, làm nhòe đi vết máu trên mặt, Lan Đình Phương nâng mặt Liên Hảo lên, dùng cổ tay áo từng chút một lau khô mặt cho cô.
Khi Nguyên Anh Hùng tỉnh lại, Liên Hảo đang ngồi ngẩn người nhìn anh, tựa như lão tăng nhập định, anh há miệng thở dốc, cảm thấy như mọi dây thần kinh trên cơ miệng đều phát đau.
“Cố Liên Hảo, anh biết bản thân anh sẽ không dễ dàng chết như vậy.” Nguyên Anh Hùng thật sự bị bất ngờ bởi giọng nói của chính mình. Tại sao âm thanh của một người đàn ông trưởng thành lại nghe giống như tiếng muỗi vo ve, và phải dùng rất nhiều sức mới có thể nói chuyện được?!
“Ừ!! Nguyên Anh Hùng, anh không có chết.” Liên Hảo gật đầu.
Từ nhỏ Nguyên Anh Hùng đã rất thích xem phim Hồng Kông. Khi còn là một cậu bé, anh luôn bắt chước một số câu thoại trong phim Hồng Kông và nghĩ rằng anh là người sành điệu. Anh thích Thành Long, thích Lý Liên Kiệt, gần nhất là mê Diệp Vấn. Liên Hảo còn nhớ có một thời gian anh còn muốn đến một võ quán ở San Francisco để học Vịnh Xuân quyền.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt với nhiều dụng cụ y tế tượng trưng cho các dấu hiệu của sự sống, cả hai cứ ngây người nhìn nhau như vậy.
Liên Hảo chậm chạp mở miệng: “Cái người nhặt được điện thoại của em là anh đúng không?”
Nguyên Anh Hùng nhếch miệng: “Là anh!”
“Người đàn ông đẹp trai làm Tiểu Long mê mẩn cũng là anh?”
“Ừ! Cũng là anh!”
Liên Hảo chau mày, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nguyên Anh Hùng muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cô, bất đắc dĩ anh hiện tại không khác gì một người máy không được lên dây cót, trừ bỏ cái miệng có thể hoạt động ra, thì cả người đều bị cố định bởi một số dụng cụ y tế, anh bất lực chớp chớp đôi mắt.
“Vì Nguyên Anh Hùng rơi nước mắt Cố Liên Hảo một chút cũng không giống Cố Liên Hảo.” Nguyên Anh Hùng nhẹ giọng nói. Chỉ có vì Lan Đình Phương nỉ non Cố Liên Hảo mới giống Cố Liên Hảo.
Liên Hảo lau đi những giọt nước mắt này: “Thật là kỳ lạ, Nguyên Anh Hùng, em cứ nghĩ là nước mắt của mình đã cạn hết từ cái lần ở Australia.”
Ánh mắt Nguyên Anh Hùng dịu lại, anh nhìn Liên Hảo một cách cẩn thận, nháy mắt, ánh mắt dừng ở chiếc mũ tiêu độc trên đầu cô, nhíu mày: “Liên Hảo, tạo hình của em lúc này xấu kinh khủng, giống như những người phụ nữ Quảng Châu luôn thích đến khu phố người Hoa để uốn tóc vậy.”
“Cũng may là anh không sao.” Liên Hảo đưa tay vuốt ve vết sẹo trên trán của Nguyên Anh Hùng: “Cái này là lúc gặp chuyện không may lưu lại đi? Anh Hùng, em muốn biết trong khoảng thời gian này anh đã đi đến nơi nào, anh có biết hay không, em tìm anh ở khắp mọi nơi.”
“Anh....” Nguyên Anh Hùng há miệng thở dốc, tạm dừng một lát: “Anh hiện tại hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, chờ về sau lại nói cho em có được không?”
Sau khi Nguyên Anh Hùng nói xong những lời này thì nhắm hai mắt lại, anh thật sự cảm thấy có chút mỏi mệt.
Chờ Nguyên Anh Hùng ngủ, Liên Hảo mới ra khỏi phòng bệnh. Vừa ra khỏi phòng bệnh cô liền nhìn thấy Thư Tiểu Tiểu, khuôn mặt cô ta tiều tụy, trong mắt mang theo cầu xin.
Liên Hảo không hề để ý đến cô ta, từ bên người cô ta lướt qua, cô vòng qua một góc rẽ, nơi đó có một cầu thang, Liên Hảo leo lên cầu thang đó, sau khi leo đến tầng mười, Liên Hảo đến được sân thượng.
Bầu trời trên sân thượng có những đám mây vàng của buổi chiều hoàng hôn và gió đêm ẩm ướt, Liên Hảo đứng ở trên điểm đậu của trực thăng, thật sâu thở ra một hơi.
“Cố tiểu thư, tôi cầu xin cô, cô có thể nói với Lan tiên sinh buông tha cho em trai tôi được không?” Luôn đi theo phía sau lưng Liên Hảo, Thư Tiểu Tiểu rụt rè nói.
Liên Hảo đút tay vào túi: “Thư Tiểu Tiểu, tại sao cô lại đến gặp tôi và nói những điều kỳ lạ như vậy? Em trai cô đã là người trưởng thành, và một người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Người cầm dao muốn giết cô là em trai của Thư Tiểu Tiểu. Sau khi ám sát không thành hắn đã lẩn trốn, hiện tại cảnh sát đã phát ra lệnh truy nã hắn ta. Lan Đình Phương hiện tại bởi vì sợ hắn lại uy hiếp đến sự an toàn của Liên Hảo nên đang vận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình để tìm cho được hắn ta.
“Cố tiểu thư, cô không biết sao? Sở dĩ em trai tôi làm như vậy còn bởi vì cô là con gái của Cố Bác Niên. Hẳn là cô cũng biết đến vụ tai nạn y tế mà Chúc Thanh Tú có liên quan đến nhiều năm trước, mẹ tôi chính là người bị hại. Ba của chúng tôi mất rất sớm. Khi mẹ tôi ra đi như thế, em trai tôi trở thành một đứa trẻ không được chăm sóc tốt, sau này lại gặp phải một số người bạn xấu. Năm mười tám tuổi nó bị đưa vào tù, thật vất vả mới ra được, và có một người bạn gái ở cùng chỗ làm, nhưng sau khi qua lại một thời gian thì cô gái kia nghe nói em trai tôi từng ngồi tù nên đã chia tay với nó, hơn nữa sau này Lan tiên sinh đối xử với tôi như vậy, lại nghe nói cô là con gái Cố Bác Niên, cho nên liền nhất thời xúc động...”
Thư Tiểu Tiểu nói đến đây thì không nói thêm gì nữa.
“Cho nên, bởi vì điều này mà muốn giết tôi?” Liên Hảo vì cái lý do hoang đường này mà giận đến phát run, cô không dám tưởng tượng nếu con dao kia lại cấm sâu thêm một chút, sâu thêm một chút nữa, nếu, lúc đó cách bệnh viện xa một chút....
“Từng có vài vị hảo tâm muốn trợ giúp chúng tôi kiện lên tòa án, nhưng đều bị pháp viện lần lượt bác bỏ. Sau này, những người hảo tâm này cũng bất lực, bọn họ nói là có liên quan đến mẹ cô, bọn họ còn nói cho chúng tôi biết mẹ cô là một quan ngoại giao có tiếng. Họ nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với ba cô, sẽ ảnh hưởng không tốt đến mẹ cô...”
“Câm miệng!” Liên Hảo quay đầu lại nhìn Thư Tiểu Tiểu: “Mẹ tôi cũng là một người bị hại, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không làm ra cái việc bao che cho Cố Bác Niên, bởi vì chuyện này mà mẹ tôi đã ly hôn với ông ta, cũng bởi vì chuyện này mà mẹ tôi luôn luôn phải chịu giày vò.”
Liên Hảo đỡ trán: “Bây giờ nói những lời này thì còn có ích lợi gì?! Mẹ tôi cũng đã không còn nữa...”
Thư Tiểu Tiểu chạy đến cầm tay Liên Hảo: “Cố tiểu thư, tôi cầu xin cô, coi như là vì ba của cô, cô nói với Lan tiên sinh buông tha cho em trai tôi, tôi cũng sẽ đi cầu xin Nguyên tiên sinh.”
Liên Hảo rút tay mình ra: “Thư Tiểu Tiểu, trước mắt, thừa dịp cảnh sát còn chưa có tìm được em trai cô, khuyên em trai cô ra tự thú mới là trợ giúp lớn nhất, về phần Cố Bác Niên và chuyện của các người trong lúc đó không hề có bất kỳ quan hệ nào với tôi cả.”
Hai ngày sau, em trai Thư Tiểu Tiểu ra tự thú.
Ba ngày sau, Nguyên Anh Hùng từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng VTP.
Một tuần sau, Cố Bác Niên từ Quảng Châu đến Bắc Kinh yêu cầu gặp em trai của Thư Tiểu Tiểu nhưng bị từ chối. Ông đã không liên lạc với Liên Hảo trong suốt mười hai giờ ở tại Bắc Kinh. Sau ngày thứ hai trở lại Quãng Châu, ông ở trên các tờ báo lớn đăng thư xin lỗi, ngoài bức thư xin lỗi chị em Thư Tiểu Tiểu ra còn có một phần thư nói rõ, trên đó viết:
- --- Tại đây, tôi xin trịnh trọng thanh minh, cố quan ngoại giao Hà Mỹ Âm cùng chuyện này không có một chút quan hệ nào.