Sau trung thu mọi chuyện lại đâu vào đấy cũng chẳng có gì thay đổi. Ai nên
làm gì thì làm, học gì thì học( à kể cả ai yêu thì cứ yêu). Nhỏ Linh
luôn nói tình yêu xa không bền vững. Tôi không phản bác nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhưng cho dù là vậy thì sao, tôi cũng khó tránh cảm
giác buồn bã.
Anh Trường và Quyên vẫn cứ vậy, không tiến thêm mà cũng chẳng nháo ra
chuyện gì lớn. Tính của nhỏ Quyên vốn cứng cõi, anh Trường dù luôn dịu
dàng nhưng không phải một chàng trai quấn quýt đến mức khiến khác sinh
chán. Có một ngày cuối tuần anh Trường hẹn tôi ra ngoài uống nước. Tôi
chỉ biết, anh muốn hỏi tình trạng của nhỏ Quyên. Tôi cũng chẳng hiểu vì
sao, Quân cũng học cùng lớp mà anh không hỏi. Lúc tôi bước vào quán nước là nhìn thấy một chàng trai có đôi mắt u buồn ngồi ngẩn người. So với
hình ảnh của chàng trai tôi nhìn thấy lần đầu tiên, một chàng trai có nụ cười xán lạn, rực rỡ như ánh mặt trời thì hoàn toàn trái ngược. Tôi
giật mình thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà chúng tôi biết nhau đã
hơn hai năm rồi. Và trong thời gian đó có rất nhiều sự thay đổi.
- Anh Trường_tôi gọi
Anh Trường giống như từ trong suy nghĩ tỉnh lại nhìn về phía tôi mỉm cười.
- Em tới rồi à, ngồi đi! Uống gì?
- Cho em trà xanh thôi! Em vừa tan học về, anh đã gọi em ra, có chuyện gì thế?
Anh Trường mỉm cười nhưng không vội trả lời mà gọi phục vụ trước. Anh suy nghĩ một chút mới nói:
- Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn. Lâu ngày muốn cùng em nói chuyện
thôi, với lại “ai đó” nhờ anh nhòm ngó xem quanh em có con ong, con bướm nào không.
Tôi cười:
- Điều này anh yên tâm, thời kỳ đào hoa của em qua lâu lắm rồi.
Tôi biết nguyên do anh đưa ra chỉ là đùa nhưng vẫn đáp.
Anh Trường bất đắc dĩ cười khổ:
- Anh có thể yên tâm nhưng người ở xa thì không. Giống như anh cũng từng nghĩ sẽ có thể yên tâm như vậy nhưng kết quả em thấy đó, nhiều chuyện
không phải do bản thân nói yên tâm là coi như xong.
Cuối cùng anh cũng nói đến chính sự. Tôi biết anh đang đề cập đến chuyện anh và Quyên. Rõ ràng tình cảm bọn họ tốt hơn tôi và anh Vỹ, rõ ràng
nhìn qua bọn họ lại biết nhau từ sớm nhưng vì sao không hiểu nhau đây?
- Chuyện đó…anh và Quyên, em thật sự chưa rõ lắm, anh và nó…thật sự không cứu vãn được sao?
- Có thể nhưng trong lòng em ấy vốn là không tin anh đã quên Vân, cho dù em ấy tin anh thích hiện tại là em ấy. Em ấy bảo thích là một chuyện,
còn vẫn nhung nhớ người cũ lại là một chuyện. Em ấy muốn chắc rằng anh
thật sự quên được thì hãy tính tiếp. Huống hồ, bây giờ anh và Vân học
cùng chuyên ngành quanh đi quẩn lại cũng gặp nhau, em ấy không muốn mỗi
ngày phiền muộn. Anh cũng đành chịu. Anh có thể nhận ra, sau khi anh
cùng em ấy trong trạng thái chia tay này, em ấy lại tốt hơn, không buồn
bực, không cáu kỉnh mỗi khi gặp anh nhưng hình như có vẻ xa cách.
- Hai người định như thế đến bao giờ?
Cho dù đã nghe nhỏ Thi nói sơ qua nhưng tôi vẫn muốn chính miệng người trong cuộc nói, ít ra độ chính xác càng cao.
- Em ấy nói một năm.
Tôi gật đầu, nhỏ Thi nói cũng không khác lắm. Đúng là một thử thách.
- Anh chấp nhận?
- Không chấp nhận thì có thể làm sao? Dù sao nếu chia tay em ấy xong,
anh cũng chẳng định quen ai, cứ thể học xong lập nghiệp rồi tính tiếp.
Cho nên anh cảm thấy cái gọi là thử nghiệm mà em ấy đưa ra đối với anh
chẳng khó gì cả.
- Cho nên nghĩa là anh không chia tay phải không?
- Có thể nói vậy. Vậy tình trạng em ấy ở trong lớp ra sao?
- Nó vẫn thế, đi học đầy đủ, sinh hoạt lớp năng động, một ban cán sự mẫu mực, một người bạn biết quan tâm chỉ mỗi tội…
Tôi ngừng một lúc liếc nhìn anh Trường. Anh cũng nhíu mày chờ tôi nói.
-…mỗi tội, thấy ai đang yêu là mắt nó buồn như chuồn chuồn ấy.
Anh Trường ngẩn ra rồi thở dài:
- Biết vậy anh đã không chấp nhận quen em ấy như vậy sẽ không xảy ra
việc này. Nhưng mà em ấy học hành bình thường cũng tốt. Anh yên tâm rồi, nếu…sau này em ấy có tâm sự gì cùng em thì em cố gắng giúp em ấy.
Không chấp nhận quen?
Tôi nghe vậy hình như là hiểu ra chút gì. Quyên theo đuổi anh Trường. Mà anh Trường lúc đó rất có thể vẫn xem Quyên như em gái. Cho nên Quyên
mới không có lòng tin đến vậy. Nghĩ thì nghĩ như vậy tôi cũng chẳng hỏi
sâu làm gì.
- Vâng, không thành vấn đề.
Nhưng mà sau này tôi nhận ra, tôi sai lầm rồi. Nhỏ Quyên không phải bình thường như tôi nhận xét mà nó lâm vào trạng thái trầm mặc ít nói. Chính Quân ở cùng nhà cũng đã nói điều này, nhỏ đã không còn hoạt bát như xưa nữa. Cả đám bọn tôi dù cho tập tụ trêu đùa đến mấy, nhỏ cũng cười nói
qua loa đáp cho qua. Nó không phải dạng ít nói như tôi mà là một loại im lặng chết chóc. Chúng tôi ai nấy nhìn nhau đều mặt ủ mày chau. Nhỏ Thi
đã nhiều lần khuyên nhưng nhỏ Quyên chỉ nói không sao. Có một lần tôi
nói cùng anh Vỹ chuyện này, anh cũng trầm mặc một lúc. Nhưng anh cũng
nói giống nhỏ “Nó không sao đâu, em đừng lo!”, anh an ủi tôi như thế.
Mọi chuyện cũng bế tắc tại đấy không giải quyết được gì. Chúng tôi cũng
ôn tập để nghênh đón mấy cuộc thi trước mắt. Trong tâm trí mỗi đứa cũng
chẳng còn hơi sức đi lo mấy chuyện vớ vẩn. Cuộc sống của tôi cũng giống
như dòng nước nhẹ nhàng trôi. Hằng ngày tôi không đến trường thì phụ mẹ ở nhà xuống bếp, thỉnh thoảng cùng lũ bạn dạo chơi gần nhà hoặc qua nhà
nhỏ Linh tán gẫu, học nhóm.
Lúc sắp đến ngày nhà giáo Việt Nam, ban chấp hành đoàn trường liên kết
cùng các chi đoàn tổ chức các cuộc thi văn nghệ, thể thao đồng thời tổ
chức các trò chơi dân gian nhằm tạo không khí thi đua học tập, vui chơi. Cho nên vì chuyện này mà các thành viên ban chấp hành chi đoàn cùng ban cán sự lớp cũng bận bịu vô cùng. Năm nay tôi lại không giữ vị trí phó
trật tự kia nữa nhưng lại nhận chức ủy viên chi đoàn. Một trong những
thành viên cốt cán của chi đoàn nên tôi với việc này cảm thấy vừa bất
đắc dĩ nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm. Chính vì vậy mà mấy lần hội hợp hay tìm người phù hợp cho tiết mục hay trò chơi nào đấy thì
chúng tôi cũng nên có mặt để cho ý kiến, hoặc là xem diễn tập. Nhưng mà
tôi cũng chẳng phải hoàn toàn là vì việc công. Trong thể thao thì có
Quân, Vĩnh tham gia nên tôi bị nhỏ Linh lôi theo cổ vũ. Trong văn nghệ
thì nhỏ Quyên, nhỏ Linh tham gia tôi cũng không thể trốn. Số phận tôi
mới thê thảm, tôi thế nhưng bị bắt tham gia trò chơi dân gian. Tôi rơi
lệ đầy mặt. Lần này thì hay rồi. Ban cán sự thật sự không thể tránh
những chuyện đi đầu như thế này. Thật ra cũng chẳng phải chỉ có một mình tham gi nên cũng chẳng có gia phải lo lắng cả, tôi cũng chẳng phải lần
đầu tham gia, đáng tiếc chẳng có lần nào ra hồn nên chẳng muốn nhắc đến, chỉ có lần này là ngoại lệ.
Vì số lượng chi đoàn khá đông nên trường phải tiến hành từng đợt cho nên trong tháng mười một toàn trường đã ra sức thi đua. Đúng là thi đua, cả học tập lẫn lao động, giải trí. Trong tiềm thức của học sinh chúng tôi
nghĩ rằng mỗi giải mà chúng tôi đạt được cũng giống như hoa điểm mười
dâng tặng thầy cô trong ngày đặc biệt của người làm thầy, làm cô. Cũng
vì vậy mà mỗi buổi chiều sau buổi học trường tôi phá lệ vô cùng đông
vui, lớp thì tập thể thao ngoài sân bãi, lớp tham gia lao động, trồng
cây, lau dọn phòng ốc; lớp thì tập văn nghệ, diễn kịch; lớp thì tập chơi các trò chơi. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Tôi hầu như là buổi chiều
nào cũng ở lại đến hơn sáu giờ mới cùng mọi người ra về. Bởi vậy mà có
một chuyện khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười. Tôi luôn tình cờ
chạm mặt Khoa. Đây là một nam sinh ưu tú tôi thừa nhận thế. Cậu ta không phải là thích nhỏ Thi sao? Nhưng sao mỗi lần nhìn thấy tôi đều đến bên
cạnh cười nói. Tôi rất khó hiểu. Tôi biết cậu ta nhưng quả thật chúng
tôi không quen. Chỉ vì một ngày nào đó tôi ngồi một góc nhìn bọn Quân,
Vĩnh đánh bóng rổ cùng lớp cậu ta. Cái khổ là ở chỗ phần sân bên lớp tôi bị chiếm hết chỗ tốt tôi không nhìn thấy nên mới chạy sang phần sân của lớp Khoa. Tôi cũng vô tình liếc cậu ta vài lần khi cậu ta đưa những quả bóng rổ đẹp vào rổ nhưng mà tôi thề chỉ là vô tình mà thôi. Nhưng mà
đây mới là tai họa.
Sau khi kết thúc trận đấu, cậu ta chạy tới trước mặt tôi cười như không
cười. Để tôi miêu tả cái điệu cười như không cười nó thế này: khóe môi
hơi nhếch lên nhưng không nhiều, đuôi mắt hơi kéo ra nhưng nhìn không kĩ tôi không thể nhìn ra cậu ta đang cười.
- Thế nào? Tôi chơi giỏi hơn lớp bạn phải không? Sang phần sân này cổ vũ tôi?
Tôi tá hỏa, đây là người hành tinh từ đâu rơi xuống thế? Dựa vào cái gì
mà nói tôi sang đây cổ vũ cậu ta? Dựa vào sân tôi đứng ư? Thật là…
- Con mắt nào thấy tôi cổ vũ bạn chứ?
Lần này cậu ta cười thật:
- Đừng chối, tôi thấy bạn luôn nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Tôi mở to mắt trừng cậu ta, trong lòng âm thầm mắng nhưng mà biểu hiện
của tôi lại rất yếu đuối. Tôi đưa tay chỉ bản thân rồi chỉ cậu ta:
- Tôi ngưỡng mộ bạn?
Cậu ta không do dự gật đầu:
- Đúng thế.
Tôi vỗ trán. Được rồi, thật ra tôi nhìn tư thế đưa bóng vào rổ của ai
cũng nhìn với ánh mắt như vậy. Vì đã từng có một người ở trước mặt tôi
đưa bóng vào rổ vô cùng đẹp mắt mà tôi lại luôn không đưa bóng vào rổ
được.
- Thôi đi, tôi chỉ là nhìn xem bạn và bạn trai tôi chơi bóng ai đưa bóng vào rổ đẹp hơn thôi.
Cậu ta kinh ngạc nhưng lại cười:
- Kết quả tôi chơi hay hơn phải không nên bạn ngưỡng mộ.
Tôi âm thầm khen trình độ tự kỉ của cậu ta. Không tiếp xúc thì cảm thấy
cậu ta cực kì ưu tú nhưng tại sao càng nói chuyện, càng không thể duy
trì được thái độ bình tĩnh.
Tôi thở dài vô lực:
- Kết quả bạn làm cho tôi vô cùng thất vọng, trình độ của bạn còn không bằng một phần mười anh ấy.
Tôi liếc cậu ta một cái định quay đầu đi, ai ngờ phía sau Khoa một đám
cười rộ lên. Cái đám này không ai khác là Quân cùng Vĩnh. Mà mặt Khoa
xanh mét, bực mình quay đầu đi mất. Tôi cũng bực mình có trêu chọc ai
đâu, khi không lại chọc phải cậu bạn tự cao này.
Quân vẫn cười:
- Ôi, cười chết mất… sao mà bản tính tự cho mình tài giỏi từ trước đến
nay của cậu ta chưa bao giờ thay đổi vậy. Cơ mà cậu ta tưởng ai cũng xem cậu ta là số một chắc.
- Mọi người quen biết rõ lắm sao?_tôi hỏi
Cho dù đã học qua hơn hai năm, những gì tôi biết về Khoa chỉ dừng lại ở
cái tên, lớp và thành tích học tập. Còn nói chuyện ư, chưa bao giờ nên
tôi đây là lần đầu mà hình như cũng chẳng còn muốn nói chuyện lần sau.
Nhưng mà tôi sai rồi, hình như còn vô số lần sau lần sau nữa…
- À từng đánh nhau._Quân đáp
- Hả?_cả bọn
- Tại sao đánh nhau?_nhỏ Thoảng hỏi
- Không phải vì nhỏ Thi đi!_nhỏ Linh đoán
- Khụ…một phần._Quân ho khan bào chữa
- Vì nhỏ Quyên?_tôi lại đoán.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đúng. Nếu vì nhỏ Quyên sao tôi chẳng nghe chút tiếng gió nào mà lại chỉ nghe đồn Khoa thích Thi?
Thế nhưng đáp án dĩ nhiên là:
- Không hẳn!
Cả bọn lại lần nữa trợn mắt. Đây, đây là chuyện quái gì vậy? Tôi nhìn
quanh, nhỏ Quyên và Thi có việc về trước rồi cho nên Quân mới có thể nói ra chuyện này.
- Chuyện thế nào?_nhỏ Linh lại hóng hớt
- Chuyện kể rằng….
Chuyện xưa nó thế này. Quân, Quyên, Thi học chung cấp hai nhưng khác
lớp. Thành tích Quân những năm đó rất tệ, phải nói là giáo viên nhìn
thấy cậu ta nếu không phát khóc thì chính là làm ngơ. Một lịch sử oai
hùng đúng không? Nhưng mà mỗi lần cậu ta gây chuyện đều có hai cô gái
đến hỏi thăm, mỗi lần tan trường đều về cùng nhau. Trong khi Khoa có
thành tích tốt vô cùng nhưng lại không gây được sự chú ý của hai cô bạn
này. Cậu ta có rất nhiều người để ý nên không thể chấp nhận hai cô gái
học giỏi lại đi lầm đường lạc lối. Mà hai cô gái này lại suốt ngày chạy
đi tìm cậu bạn học dốt lại quậy phá kia. Đây là tình tiết trong phim hay tiểu thuyết rất thường xuyên diễn ra. Đó là con gái không yêu trai
ngoan mà thích trai cá biệt. Bạn học Khoa rất là bực mình nên gặp ở đâu
là mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Quân, thủy hỏa bất dung. Người ta hỏi
quan hệ của Quân và hai cô gái nhưng cậu ta chỉ bảo là bạn học. Cho nên
mọi người lại đồn thổi đây là mối tình tay ba. Nhưng mà vô tình thế nào, Quân có lần đi cùng nhỏ Quyên, có lần đi cùng nhỏ Thi cho nên lời đồn
càng tăng. Mà Khoa lại càng bực tức, dựa vào cái gì Quân có thể bắt cá
hai tay một cách công khai như vậy. Mà mỗi lần Khoa nhìn thấy nhỏ Quyên
chính là khuôn mặt ảm đạm đứng một mình. Có hôm thì bắt gặp Thi ủ rũ một mình cô đơn. Cho nên cậu ta cho rằng Quyên, Thi bị Quân làm khổ, cần
được dạy dỗ. Cho dù không thích hai cô gái xinh đẹp, giỏi dang kia cậu
ta cũng nhất định phải dạy dỗ tên bại hoại này.Vì thế quyết đấu. Khụ…khụ nói cho khí thế vậy thôi, thật ra Khoa suy nghĩ thế nào sao chúng tôi
biết được. Nhưng đợi Khoa nhận ra cái sự thật thì đã bị Quân cho mấy
trận rồi. Quyên buồn không phải vì Quân mà vì anh Trường, Thi lại vì anh Vỹ mà sầu não. Chuyện này được giải quyết cũng có phần của anh Vỹ. Đây
là thời kỳ anh Vỹ học tập sa sút, thích thi đấu lung tung. Anh Vỹ dù rất muốn cho cậu bạn tự phụ này một trận vì cậu ta luôn cho mình là trung
tâm, luôn chê bai Quân hết thói xấu này đến thói xấu khác, bảo Quân
không xứng cùng nhỏ Quyên và nhỏ Thi. Nếu cậu ta bảo không xứng cùng nhỏ Quyên, Quân sẽ không thèm chấp nhưng lại bảo không xứng cùng nhỏ Thi,
Quân nổi giận. Quân luôn giải quyết bằng bạo lực. Nhưng bạo lực là cách
giải quyết không triệt để nhất. Càng giải quyết càng gây thù chẳng có
lợi ích gì cả.
Khi anh Vỹ nghe Quân kể rất muốn dùng bạo lực nhưng anh lại chọn cách
thi đấu công khai. Điều anh đưa ra rất đơn giản bảo Khoa chọn một môn
thể thao mà cậu ta cho là thế mạnh thi đấu. Ai thua sẽ phải thực hiện
điều kiện của người thắng. Khoa luôn kiêu ngạo mình luôn ưu tú vì thế
cậu ta cũng tán thành cách này, cậu ta khinh thường những người bạo lực
như Quân. Cho nên trận quyết đấu không phải bằng võ đánh đấm gì đó mà
chỉ là một môn thể thao. Mà môn cậu ta chọn lại là bóng rổ. Nghe nói cậu ta cực kì đam mê bóng rổ. Mà chính vì vậy mà cậu ta bị đả kích vô cùng
khi thất bại.
- Sau khi thắng Quân ra điều kiện gì?_tôi hỏi
- À, tôi bảo cậu ta hãy xem chúng tôi như người xa lạ, không động đến bất cứ ai trong chúng tôi.
- Hả?_cả bọn
- Cậu ta cứ vậy đồng ý?_Vĩnh hỏi
- Chứ còn có thể làm gì? Nếu không lại đánh nhau à? Nhưng mà cậu ta cũng có nói khi cậu ta muốn đấu lại bóng rổ thì vẫn được anh Vỹ chấp nhận,
cậu ta thắng dĩ nhiên được quyền sửa đổi điều kiện nhưng chưa có cuộc
thi đấu nào thắng anh Vỹ cả. Trình độ tôi và cậu ta xê xích nhưng trình
độ anh Vỹ lại cao hơn cậu ta nhiều. Cho nên tôi thấy lần này cậu ta trêu chọc Chi hoàn toàn là vì không vừa mắt anh Vỹ. Ai ngờ Chi chọc đúng chỗ đau của cậu ta, haha…_Quân cười haha có vẻ khoái trá.
- Không thể nào._tôi run rẩy
Nhỏ Linh cười hì hì:
- Ha ha, thì ra là thế, không sao Chi muội cưa đổ cậu ta sau đó một phát đá cậu ta đi.
- Nhận mệnh đi!_nhỏ Thoảng tỏ vẻ thương tiếc.
Quạ đen bay từ đâu mà nhiều đến vậy? Tôi thấy mây đen bao quanh mà hình như mình còn đứng trong gió tuyết. Đây là chuyện gì vậy?
“Cưa đổ sau đá”
Nghĩ thôi đã muốn quay đầu bỏ chạy, tôi không dại gì đi chọc thêm phiền
phức. Nhưng tôi lại sai nữa rồi, tôi không chọc nó cũng tự tìm đến.
Tôi ngộ ra thì ra mình chọc phải phiền toái thật còn hơn vàng. Vì cậu ta đáp ứng điều kiện không đụng vào ba người Quân, Quyên, Thi nên tôi “rất may mắn” rơi vào tầm ngắm của cậu ta chỉ vì tôi là bạn gái của anh Vỹ.
Nghĩ đến thôi là tôi đã nuốt nước bọt không ngừng. Sao có thể như thế
chứ? Hơn nữa cậu ta rất biết lựa thời cơ, bây giờ anh Vỹ không ở đây nên cậu ta mới làm thế. Tức chết mất thôi. Cho nên một cuộc sống yên ổn
cuối cấp của tôi hy vọng rất mong manh. Tôi nhìn trời. Tôi lại tạo
nghiệt gì?
-------------Hết chương 44----------------------------