Tình Yêu Còn Mãi

Chương 5: Chương 5: THƯƠNG NHAU CỦ ẤU CŨNG TRÒN




Cuộc sống không lường trước được điều gì, cũng không có vận xui nào đáng sợ nhất.

Sáng hôm sau, khi Quý Đồng tỉnh dậy đã là chín giờ. Cô mở cửa phòng khách, Cố Kim Đông bỏ đi từ sớm, không nói một lời.

Ngẫm nghĩ một lát, Quý Đồng quyết định đến công ty dù đã muộn giờ. Tuy chỉ là nhân viên quèn, nhưng muốn thôi việc thì vẫn phải làm những thủ tục cần thiết để lấy chứng nhận nghỉ việc. Thứ này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng nếu không có lại rất phiền hà, sau này cô còn phải tìm việc, lúc đó nhà tuyển dụng chắc chắn sẽ hỏi đến công việc trước.

Lần này trước khi đi, Quý Đồng không quên chọn một chiếc quần jean hết sức bình thường, kết hợp với áo khoác cổ lông. Thế nhưng vừa bước vào công ty, cô lập tức phải đón nhận những ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Chỗ ngồi của Quý Đồng ở gần cửa sổ nên cô phải đi ngang qua một dãy bàn của đồng nghiệp. Nữ giới với nhau, thị phi nhiều vô kể, lúc này, hai cô nàng ngồi liền kề đang chia nhau một phần bánh ngọt, vừa ăn vừa tỉ tê: “Ngay từ đầu tớ đã thấy lạ rồi, cậu có thấy khuyên tai nó đeo không? Không phải hàng vớ vẩn mua trên mạng đâu, là khuyên tai Vintage Bvlgari chính hãng đấy! Tớ từng trông thấy trên tạp chí có cô ca sĩ diễn viên nào đấy đeo một đôi y hệt, kiểu này cực kì hiếm gặp, nếu không quan tâm tìm hiểu thì chẳng ai biết, nên nhất định không thể có hàng giả được”.

Người còn lại không hiểu biết nhiều như vậy, ngạc nhiên ngẩng lên hỏi: “Tớ thấy nó ăn mặc rất bình thường mà, đâu phải hàng hiệu gì đâu!”.

“Chẳng biết cái gì cả! Cậu cho là những đứa cặp bồ với đại gia luôn viết mấy chữ ‘tôi được bao nuôi’ trên mặt chắc. Đông Hồ là nơi nào chứ? Nửa đêm nó mò đến tận cửa nhà người ta gây chuyện ầm ĩ, ai cũng nhìn thấy. Dù sao thì chắc chắn nó là kẻ thứ ba”. Cô nàng đang nói đầy phấn khích, trông thấy Quý Đồng đến, ngẩn ra giây lát rồi chuyển chủ đề, “Tớ không ăn nữa đâu, bánh này ngọt quá”.

Quý Đồng lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình. Trước kia khi ở nhà họ Hạ, cô quả thật không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì, đến tận lúc tốt nghiệp đại học, cô vẫn không có khái niệm về tiền, vì thế cũng chưa từng đặc biệt chú ý đến những món đồ hiệu xa xỉ. Quãng thời gian bắt đầu ở riêng là những tháng ngày khổ cực đối với cô. Cho tới bây giờ, cô ăn mặc đều giống số đông thành phần làm công ăn lương khác, chỉ có một vài món nữ trang dùng để kết hợp với quần áo, thực sự cô cũng không cảm thấy có gì to tát. Ấy vậy mà lời đồn thổi vừa xuất hiện, ngay cả đôi khuyên tai lỗi mốt cũng bị soi mói, trở thành tang chứng vật chứng.

Quý Đồng mơ hồ đoán được chuyện gì đang diễn ra. Có lẽ trưởng phòng Lam muốn trả thù nên nhanh chân đi trước một bước, tung tin đồn thất thiệt về cô. Phụ nữ trong xã hội này luôn luôn bị đặt vào thế yếu, ông ta chỉ cần nói bóng nói gió vài câu khó nghe, cô sẽ không thể sống yên ổn trong công ty được nữa, càng không còn mặt mũi nào để tố cáo hành vi của ông ta tối qua.

Chỉ có điều, Quý Đồng nghĩ mãi mà không ra, từ đâu mà mọi người trong công ty biết chuyện ở Đông Hồ?

Công việc này là cô tự lực ứng tuyển vào, không có gì đáng ngờ để người khác phải hao tâm tổn sức điều tra gia cảnh của cô, càng không thể trùng hợp ai đó trong công ty bắt gặp cô ở Đông Hồ. Nhất định chuyện này có vấn đề.

Quý Đồng thu xếp ổn thỏa công việc đang dở dang, sau đó đến bộ phận Nhân sự để xin thôi việc. Quá trình diễn ra rất thuận lợi. Đáng lẽ theo thông lệ, nhân viên muốn nghỉ làm cần trực tiếp nói với cấp trên, nhưng hôm nay chủ nhiệm bộ phận chưa tới công ty, mà Quý Đồng thì không muốn gặp tên trưởng phòng đểu giả kia nữa. Thủ tục hoàn tất, cô đi bàn giao hạng mục công việc, sau đó chỉ cần đợi đến cuối tháng là có thể rời vị trí. Đương nhiên, người sắp thôi việc thì chẳng còn hứng thú đâu mà làm việc cả, Quý Đồng cuối cùng cũng được thở phào một hơi. Xung quanh, đồng nghiệp im phăng phắc. Đến giờ cơm trưa, hai cô nàng ban nãy nói xấu sau lưng cô cũng không dám gọi cô đi ăn cùng.

Cuối ngày, bàn giao hết việc, Quý Đồng ngồi đờ người trước máy tính, suy nghĩ đến xuất thần.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Hạ Khải Thành ngấm ngầm xuống tay hại cô khổ sở. Nhưng ngay lập tức cô lại tự phản bác, Hạ Khải Thành dẫu bỉ ổi đến mấy đi chăng nữa thì vẫn là người có danh dự. Kiểu ném đá giấu tay này không phải phong cách của anh. Huống hồ, nếu thật sự anh nhúng tay vào chuyện công ty cô, hà tất phải lôi sự việc Đông Hồ ra? Bản thân cũng là đương sự trong vụ đó, anh sẽ không ngu ngốc mà tự giăng lưới bẫy mình.

Thế nhưng, một kẻ du thủ du thực như trưởng phòng Lam không thể biết nhiều chuyện bên ngoài đến vậy.

Thủ đoạn ti tiện này hệt như những màn đánh ghen giữa phụ nữ với nhau, hứng lên bèn tạt cho đối thủ một gáo nước bẩn, khiến đối thủ không được sống yên ổn.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn rơi vào bế tắc, Quý Đồng ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Gương mặt cô phản chiếu trên tấm kính bóng loáng, đôi hoa tai Bvlgari lấp lánh khiến cô càng thêm phiền muộn.

Xét cho cùng, tính cách của cô khá giống người nhà họ Hạ, càng gặp chuyện khó khăn lại càng kiên cường. Hạ Khải Thành đã dạy cô rất nhiều quy tắc, rất nhiều đạo lý, song thứ duy nhất không dạy chính là nhẫn nhịn.

Tan ca, Quý Đồng xuống lầu cùng mọi người, không lo lần này xảy ra chuyện nữa. Trong thang máy, ngoài cô còn có ba nữ đồng nghiệp khác. Cô cảm nhận rõ ràng bọn họ không ngừng liếc trộm mình. Giữa lúc tin đồn dấy lên tứ phía, cô lại xin thôi việc, điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, mọi người lại có thêm đề tài bàn tán về cô.

Đang là giờ cao điểm nên thang máy đến tầng nào cũng dừng. Suốt cả lộ trình, bầu không khí ngột ngạt thật sự khó chịu. Quý Đồng ra khỏi thang máy thật nhanh, muổn rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này càng xa càng tốt.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, đèn cao áp khiến phố xá sáng trưng. Trước cửa lớn của tòa nhà chính là bãi đổ xe. Quý Đồng vừa bước ra khỏi đại sảnh liền kinh ngạc khi trông thấy một chiếc Aston Martin dừng gần đó.

Vi Lâm xuống xe, thong thả tiến lại gần, lễ độ nói: “Anh Hạ đến đón cô”.

Quý Đồng nhìn về hai chiếc xe đỗ nối đuôi, Hạ Khải Thành rất hiếm khi khoa trương như thế. Cô cảm nhận được vô số ánh mắt dò xét của đồng nghiệp đang bắn về phía mình.

Trên mặt ai cũng một biểu cảm như nhau.

Nhất thời tức giận, cô hỏi: “Anh ấy cố tình?”.

Vi Lâm ngẩn ra giây lát mới hiểu ý cô, vội giải thích: “Cô đừng hiểu lầm. Hôm nay, anh Hạ phải tham dự một lễ khởi công quan trọng, vừa xong việc liền trở về đón cô tan ca nên không kịp đổi xe”.

Biểu hiện của Vi Lâm không có vẻ gì giả dối, Quý Đồng cùng rõ Hạ Khải Thành không vô vị đến mức cố tình làm vậy. Nhưng vì sao hết thảy rắc rối cứ đồng loạt xảy ra như thế? Đúng là họa vô đơn chí.

Người xung quanh nhòm ngó ngày một nhiều, Quý Đồng không dám nán lại thêm một giây nào nữa, đành theo Vi Lâm ra xe. Cô vừa mở cửa, những hình ảnh buổi tối hôm ấy liền hiện lên, có một người cũng ngồi trên băng ghế sau cạnh cửa xe như thế này. Mọi chuyện bỗng dưng sáng tỏ, Quý Đồng nhớ lại cái đêm ở Đông Hồ cách đây chưa lâu, người chứng kiến đâu chỉ có cô và Hạ Khải Thành.

Đúng vậy, còn có cả Giản Nhu.

Đằng sau những sự việc hỗn loạn xảy ra gần đây dường như ẩn chứa một điều gì đó kỳ quái, cơ hồ luôn có người không muốn cô được sống thoải mái.

Quý Đồng đột nhiên cảm thấy rùng mình. Rất nhiều chuyện không giống như bề nổi có thể trông thấy. Cô căm ghét sự giả dối và mưu mẹo ngấm ngầm, bởi từ nhỏ cô đã buộc phải suy đoán tâm tư người khác, đoán đúng mới có thể sống yên ổn. Hễ đắc tội với bất cứ ai trong nhà, không nơi nương tựa, kiểu gì cô cũng bị đuổi ra đường.

Tuy nhiên, Quý Đồng không có nhiều thời gian để nghĩ tới chuyện này nữa. Việc cô cần làm hiện giờ là xốc lại tinh thần để đối mặt với người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Hạ Khải Thành nhắm mắt ngả người vào ghế, sau khi cô lên xe, anh liền lệnh cho tài xế lái xe đi. Ban đầu, Quý Đồng không bắt chuyện với anh, nhưng xe đã chạy được một đoạn dài mà anh vẫn chưa chịu mở mắt, cô đành phải xuống nước: “Anh muốn gì?”.

Hạ Khải Thành nhíu mày, bình thản lên tiếng: “Tiện đường nên qua đón em về thăm ông”.

Dù có tiện đường cũng không cần gấp đến nỗi quần áo chưa kịp thay đã lao tới đây với bộ dạng mệt mỏi như vậy.

Cuối cùng, cô không nỡ nói ra những lời ác miệng. Lần này gặp mặt, cô biết anh thật sự đã mệt mỏi, im lặng một lúc cô mới lại lên tiếng: “Nhà có người ốm, anh tranh thủ về nghỉ ngơi hai ba hôm đi”.

Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận.

Vi Lâm ngồi đằng trước cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không dám quay lại nhìn.

Hạ Khải Thành bỗng vươn tay muốn kéo Quý Đồng lại gần. Cô tránh mà không thoát được sức lực đàn ông của anh. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt.

Quý Đồng không dám cử động, thấp giọng hỏi: “Chuyện của bố em…”.

Hạ Khải Thành lại chau mày, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời cô: “Anh đã sai người đi nghe ngóng rồi. Không thấy có gì đáng ngại, bố em hiện giờ vẫn ổn”.

Quý Đồng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, chỉ cần bố không sao, mọi chuyện khác đều có thể tìm ra cách giải quyết. Thấy Hạ Khải Thành thở dài, cô định nói tiếp nhưng không biết nên cảm ơn hay nói gì khác. Đằng nào cũng sắp về nhà rồi cô đành cô gắng giữ tâm trạng thoải mái.

“Em nghỉ việc rồi, muốn tìm một công việc khác”.

“Sau này còn nhiều thời gian, bây giờ về ở với ông ít ngày đã”.

“Ừm… Hôm rồi em ấn nhầm nên gọi vào số của anh”. Giọng cô chợt run rẩy. Chẳng biết vì sao cô lại đột nghiên nói tới chuyện này.

Trước đây, từng có những lần Hạ Khải Thành đi công tác biệt tăm cả tháng trời, về tới nhà liền bị cô bám lấy cùng ăn cơm. Hệt như hôm nay, hai người ngồi cạnh nhau, và cô luôn miệng kể cho anh nghe những chuyện vặt vãnh.

Nhà họ Hạ có một quy tắc lớn bất di bất dịch: Ngoài con trai trưởng, không ai được phép kinh doanh, chứ đừng nghĩ đến việc thừa kế sản nghiệp. Cái gia quy ngớ ngẩn này cứ truyền từ đời này qua đời khác khiến nhiều người bất mãn, dẫn đến mâu thuẫn gia tộc sâu sắc cùng những cuộc đối đầu âm thầm. Thế hệ trước không biết xảy ra chuyện gì, bố mẹ Hạ Khải Thành qua đời khi anh bắt đầu có nhận thức, hai người chú của anh sau đó cũng rời khỏi thành phố Tịnh. Một mình ông nội nuôi dưỡng anh trưởng thành.

Cả gia đình chung sống dưới tán cây cổ thụ kia, trời sụp đất rung vẫn cứ diễn vở thiên hạ thái bình. Bởi vì chứng kiến quá nhiều toan tính hiểm độc, máu mủ ruột già trở mặt thành thù, vậy nên ai ai cũng cố gắng giữ khoảng cách nhất định với những người xung quanh.

Để đảm bảo an toàn, Hạ Khải Thành không bao giờ cho phép người khác ngồi cùng hàng ghế sau với mình. Thế nhưng lần đầu tiên đưa Quý Đồng ra ngoài, anh lại để cô ngồi bên cạnh.

Ngay từ thời khắc ấy, cô đã biết trong lòng anh có mình.

Đôi khi Quý Đồng không thể hiểu vì sao quan hệ giữa hai người lại đi tới tình cảnh này, muốn nói một câu cũng phải suy nghĩ trước sau như dè chừng kẻ địch. Trong lòng dồn nén hàng ngàn nỗi đau khổ, vô thức nói ra mấy câu nhưng Hạ Khải Thành lại không tiếp lời. Cô quay sang nhìn anh, bấy giờ mới phát hiện anh cứ nắm tay cô như thế mà ngủ thiếp đi. Đáng tiếc, Hạ Khải Thành cũng không nghỉ ngơi được mấy chốc, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên phá tan sự yên tĩnh.

Vi Lâm nhìn màn hình di động, nói: “Là phu nhân!”.

Hạ Khải Thành cứ lơ đi không đáp, tiếng chuông cứ lảnh lót trong xe khiến Quý Đồng cũng ngồi không yên. Cuối cùng, anh buộc phải nghe máy.

Không rõ bên kia Lục Giản Nhu nói gì, Hạ Khải Thành chỉ đáp vẻn vẹn: “Hôm nay không được, anh không qua đó được”.

Trong xe quá yên tĩnh, Quý Đồng ngồi bên cạnh Hạ Khải Thành, loáng thoáng nghe được tiếng cười và giọng nói nũng nịu của Lục Giản Nhu. Cô ta vì không muốn phiền hà tới người khác mà đi mua sắm một mình, nào ngờ mải mua đồ quá, hiện giờ không bắt được taxi.

Hạ Khải Thành định nói gì đó, bỗng thấy Quý Đồng đang chăm chú quan sát mình, bèn thay đổi ý định, đồng ý với Lục Giản Nhu: “Thôi được rồi, em vào trong tìm chỗ nào đó đợi anh, đừng đứng ngoài đường lạnh”.

Cúp máy, anh yêu cầu tài xế quay đầu xe, qua trung tâm thương mại đón Lục Giản Nhu trước rồi mới quay về nhà.

Trong xe lúc này đã không còn ghế trống, Quý Đồng cúi đầu buộc lại dây đai áo rồi nói: “Em ngồi xe sau, dừng xe ngay chỗ đường giao kia nhé, chỗ đó đỗ xe dễ”.

Cô vô cùng tự giác, không muốn gây khó xử cho bất kỳ ai.

Thế nhưng, xe vừa dừng, Vi Lâm đã chủ động xuống trước. Hạ Khải Thành giữ tay Quý Đồng lại, không nói một lời.

Quý Đồng hốt hoảng. Vi Lâm là vệ sĩ của Hạ Khải Thành tuyệt đối không thể rời anh nửa bước.

“Không được, để anh ấy ở lại đây. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Em ngồi xe sau cũng được mà”.

Hạ Khải Thành làm ăn lớn, lại kinh doanh lĩnh vực bất động sản nên sẽ dính líu nhiều tới vụ giải tỏa đất cát, khó tránh được xung đột, nhiều người thù hằn. Huống hồ gia tộc nhà họ Hạ ở thành phố này gần như một tay chắn gió.

Vi Lâm rất biết ý, không cần hỏi nhiều đã tự động nhường lại ghế lái phụ.

Hạ Khải Thành thản nhiên nói với tài xế: “Đi thôi”.

Bầu không khí trong xe rốt cuộc đã dễ chịu hơn một chút. Quý Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thật khó khăn để có một cuộc trò chuyện bình thường với anh.

Dường như Hạ Khải Thành đã đọc được suy nghĩ của cô, liền từ tốn nói: “Đừng nghĩ nhiều, Vi Lâm là người dưới, đương nhiên không thể giữ cậu ta lại để em đi được. Ông mà biết sẽ trách anh”.

Quý Đồng không tiếp lời, một lúc sau mới khẽ đáp: “Cảm ơn”.

Hai tiếng này cơ hồ đã đâm vào tim Hạ Khải Thành, nhưng anh chỉ nhìn cô rồi cúi đầu trầm mặc.

Chẳng mấy chốc đã đến chỗ hẹn Lục Giản Nhu. Cô nàng từ nhỏ đã được bố mẹ nâng như nâng trứng, nuông chiều thành thói, hễ ra khỏi cửa là phải trau chuốt, phấn son cầu kỳ, không thể tùy tiện. Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc váy liền thân ngắn, khoác áo bành tô đặt may riêng, đầu đội chiếc mũ màu xám tro nữ tính, toàn thân được chăm chút không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

Quý Đồng vẫn ấm ức vì câu nói vừa rồi của Hạ Khải Thành, thế nên cô hạ quyết tâm không tự ý hành động nữa, anh chưa lên tiếng thì cô cứ ngồi im.

Kết quả, lúc tài xế xuống mở cửa xe cho Lục Giản Nhu, anh ta bối rối không biết phải làm sao, chẳng lẽ bắt Hạ phu nhân phải ngồi cùng mình ở ghế trước?

Cũng may, Lục Giản Nhu không để ý tới chuyện này. Cô nàng đưa những túi đồ lỉnh kỉnh của mình cho tài xế rồi ngồi vào ghế lái phụ, sau đó ngoảnh đầu lại cười với Quý Đồng: “Hóa ra là anh trai tới đón em rồi, chị đang định bảo anh ấy qua đón em về nhà ăn tối cùng mọi người”.

Quý Đồng gượng gạo mở miệng: “Chị xuống đây ngồi đi, để em ngồi đó cho”.

Lục Giản Nhu cúi đầu xem điện thoại, xua tay nói: “Không cần đâu, mãi mới ra ngoài xả hơi một chuyến, đừng kiểu cách thế làm gì, ở nhà kiêng dè đủ thứ em còn chưa mệt sao?”. Nói đoạn, cô nàng chìa di động ra cho Quý Đồng xem một tấm ảnh vừa chụp được. Trên màn hình là một chú chó Teddy nhỏ xinh, đeo nơ con bướm, mặc chiếc áo màu hồng, Lục Giản Nhu thích thú nói: “Đáng yêu nhỉ? Chị cũng muốn nuôi một con. Khải thành?”.

Hạ Khải Thành đã buông tay Quý Đồng từ lâu, ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình. Anh hờ hững “ừm” một tiếng. “Đừng nuôi mèo là được”.

Lục Giản Nhu tủm tỉm cười, nghiêng đầu oán thán với Quý Đồng: “Anh trai em lạ lắm ấy, không thích mèo đâu. Lần trước chị thấy có nhà nuôi một con mèo Garfield cực xinh, chị về bảo anh em là cũng muốn nuôi một con cho vui, anh ấy sống chết không đồng ý…”.

“Về thôi!” Hạ Khải Thành đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời của Lục Giản Nhu.

Vì sao anh ấy không thích mèo?

Quý Đồng chợt nghĩ đến Cherry. Nó là món quà chính anh tặng cô.

Lúc mới được đưa về nhà, Cherry còn nhỏ xíu, cơ thể yếu ớt nên ốm liên tục. Lúc vui vẻ, Quý Đồng lại lén lút chia cho nó nửa cái bánh quy của mình, nửa đêm, Cherry bị tiêu chảy nằm bệt dưới đất không đứng dậy nổi. Quý Đồng sợ chết khiếp, cuống lên không biết phải làm sao. Bác sĩ trong nhà không chữa được, cô chạy đến trước cửa phòng Hạ Khải Thành, hỏi anh nên làm gì. Ấy vậy mà chưa nói được hai câu, nước mắt cô đã trào ra. Cô sợ Cherry xảy ra chuyện, không dám động vào nó.

Hạ Khải Thành sang phòng cô, bế luôn con mèo lên, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến chất nhày nhụa dính đầy trên thân nó. Đến viện thú y, Cherry phải lấy máu xét nghiệm. Quý Đồng nghe tiếng “meo” yếu ớt của nó mà lòng xót xa, không nỡ nhìn, cô đành trốn sau lưng Hạ Khải Thành. Từ đầu tới cuối, một mình anh giữ Cherry cho bác sĩ làm việc.

May mà cuối cùng Cherry không sao, chỉ là chứng rối loạn hệ vi khuẩn đường ruột.

Lúc lên xe về nhà, Quý Đồng ôm mèo, còn Hạ Khải Thành ôm cô.

Có lẽ khi ấy, anh đã dùng toàn bộ sự nhẫn nại của cả đời mình để giảng giải cho cô từng chút: “Sức đề kháng của giống mèo tai cụp rất kém, Cherry lại còn nhỏ, không thể tùy tiện ăn đồ linh tinh được”.

Quý Đồng tựa đầu trong ngực anh, ngoan ngoãn nghe kỹ những lời anh nói. Lát sau, cô mới ngước lên lí nhí hỏi: “Anh rất thích mèo à?”.

Hạ Khải Thành ngẩn ra giây lát, bỗng bật cười. Anh xoa đầu tròn xoe cua Cherry, rồi lại xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh sợ em lại đứng khóc trước cửa phòng anh!”.

Cũng chính từ năm ấy, Quý Đồng chợt hiểu, hóa ra câu thành ngữ “thương nhau củ ấu cũng tròn” lại có thể khiến người ta phải thẹn thùng.

Còn năm nay, trong xe ngoại trừ tài xế, ba người đều ôm những mối tơ lòng khác nhau.

Ở hàng ghế trước, Lục Giản Nhu một mình ngắm nghía con chó trong ảnh, tựa hồ vẫn mãi nghĩ xem nên tìm mua ở đâu được giống chó thuần chủng này. Trên hàng ghế sau, Quý Đồng không thể ngăn cản bản thân quan sát người phụ nữ ngồi phía trước, cô cảm thấy một vị tiểu thư sống trong nhung lụa, chưa từng nếm trải vị đời như Lục Giản Nhu thì không thể nào nhìn ra khúc mắc giữa cô và Hạ Khải Thành được.

Càng nghĩ càng mông lung, Quý Đồng không thể hiểu nổi những rắc rối liên tiếp ập đến với mình là từ đâu mà có. Mỗi lần Lục Giản Nhu tới tìm cô để than thở chuyện Hạ Khải Thành, cô đều lãng tránh, không muốn nghe, cũng chẳng muốn bàn luận gì.

Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, tay anh và tay cô cách nhau một khoảng rất gần. Từng ngọn đèn đường lọt qua ô kính, chiếu lên gương mặt anh, xuyên vào trái tim cô.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Anh kết hôn với Lục Giản Nhu mới được bao lâu? Còn cô đã ở bên anh rất nhiều năm rồi.

Giờ này, đường vành đai lại bắt đầu ùn tắc. Con đường hai chiều rất dài và rộng, hai bên là những tòa nhà chọc trời uy nghi, cứ đến nửa đêm là lại được thắp sáng lung linh bởi ánh đèn xe rực rỡ. Xưa nay, nơi này vẫn được coi là mặt tiền đắt đỏ nhất thành phố.

Xe đã không thể nhúc nhích lên trước thêm được nữa, tài xế quay lại xin chỉ thị của Hạ Khải Thành. Anh không muốn về muộn, bèn bẻo tài xế đi đường tắt. Lục Giản Nhu đột nhiên trở nên cứng đầu: “Đừng! Cũng không vội mà, đợi lát nữa thông thoáng hơn rồi đi tiếp”.

Cô ta vẫn cầm khư khư điện thoại trong tay, không hiểu sao rất có thành kiến với việc chuyển đường khác.

Quý Đồng còn Hạ Khải Thành sẽ nhường vợ, nào ngờ, lại nghe anh thẳng thừng từ chối: “Nếu đã gọi anh đến đón em thì nghe anh”.

Lần này, Lục Giản Nhu không đáp, chỉ có thể ấm ức quay đầu đi chỗ khác.

Tài xế càng không dám lên tiếng khuyên ngăn, lòng thầm nghĩ có lẽ hôm nay ngài Hạ đi xã giao thấm mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi cho sớm. Vậy nên anh ta nhân lúc phía trước được khơi thông một chút, liền nhanh chóng chuyển hướng xe vào một con phố nhỏ, chạy giữa hai bên dãy nhà dân cư để sang vành đai hai.

Dãy phố này không có giải phân cách cứng, một chiếc xe chạy ngược chiều đang tiến lại gần. Vốn dĩ chỉ là nhường đường thông thường, nhưng nó bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía xe của Hạ Khải Thành.

Tài xế vội vàng ngoặt về phía bên phải. Nhưng bánh trước đột nhiên bị xẹp xuống, xe mất lái tông vào hàng cây bên đường.

Quý Đồng chưa kịp thấy rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì đã kinh hãi đến độ không thốt nên lời. Cả người cô đổ về phía trước theo quán tính. Giữa lúc hỗn loạn, ai đó kéo cô lại, giữ cô ổn định tại chỗ ngồi.

Tiếng kêu thất thanh của Lục Giản Nhu khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.

Quý Đồng biết đã xảy ra tai nạn, đầu cô tuy bị va đập nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Cô thử mở miệng: “Bỏ tay ra”.

Hạ Khải Thành đương nhiên chẳng thèm bận tâm tới lời này của cô. Chiếc xe hộ tống đã đến nơi, tình hình đụng độ vô cùng kịch liệt.

Quý Đồng nghe được những âm thanh kỳ lạ, nhưng Hạ Khải Thành đã yêu cầu giữ im lặng nên cô cố ý cắn răng không phát ra tiếng động.

Vi Lâm lao tới, chắn ngoài cửa xe để hai người xuống trước. Anh ta nói với Hạ Khải Thành: “Đối phương có chủ đích tấn công, còn mang theo cả súng. Không phải những kẻ tầm thường”.

Hạ Khải Thành không bị thương trên người, nhưng sắc mặt thì sa sầm lại: “Rời khỏi đây trước đã, gọi người đến thu dọn sau”.

Thấy Quý Đồng ôm đầu, anh vội hỏi: “Có đi được không?”.

Cô miễn cưỡng gật gật đầu, nhưng hai chân không nhấc lên được. Hạ Khải Thành nhận ra cô không ổn, bèn cởi áo khoác trùm kín mặt cô, bế cô đi. Gió lạnh ùa tới, Quý Đồng dần dần tỉnh táo lại một chút. Cô muốn nhìn cho rõ xung quanh, nhưng trước mắt luôn có tia sáng lập lòe, mờ ảo, hệt như cái lần cô bị ngã cầu thang trong quá khứ vậy.

Cảm giác đáng sợ đó quay về rồi!

Quý Đồng được bế lên giữa không trung, nhất thời sản sinh ảo giác. Cô hoảng loạn giãy giụa, cô hồ muốn bám víu vào thứ gì đó. Đầu óc cô choáng váng tột độ, không muốn bị ngã xuống một lần nữa, không muốn mọi chuyện tái diễn…

Vi Lâm giữ lấy hai chân Quý Đồng, hộ tống hai người lên chiếc ô tô đang đỗ phía sau. Hạ Khải Thành cảm nhận rõ cô đang thực sự sợ hãi, anh ôm chặt cô, không để cô lộ mặt ra ngoài: “Đừng cử động! Nhắm mắt lại!”.

Anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói ấm áp và trầm tĩnh. Cô không rõ hiện tại tâm trạng anh thế nào, trong đầu lúc này chỉ còn một ý nghĩ: Hễ có anh ở bên, cô nhất định sẽ không ngã xuống. Cho dù cô đã bị anh lừa dối rất nhiều lần, nhưng dường như lúc này, lý trí là điều thừa thải.

Cô rúc đầu vào ngực anh, cảnh tượng sau lưng họ cực kỳ hỗn loạn, nhưng nhịp thở đều đặn của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn. Cô bất giác vòng tay ra, Hạ Khải Thành không tiện ôm cô, chỉ có thể cầm lấy bàn tay cô qua lớp áo khoác dày, như vậy cũng đủ khiến cô cảm thấy bình yên.

“Đã gọi người tới giải quyết rồi!” Vi Lâm trước giờ làm việc rất hiệu quả. Lần này sự cố ập tới bất ngờ, anh ta lưỡng lự hỏi Hạ Khải Thành, “Phu nhân …”.

“Chúng ta đi trước, tài xế sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, sau đó để tiếp viện hộ tống cô ấy về”.

Vụ tai nạn xe nhanh chóng biến thành cuộc đụng độ nghiêm trọng. Người đi đường la hét chói tai, lấn át cả tiếng còi xe cảnh sát. Hạ Khải Thành ngồi vào chiếc xe đằng sau, rồi nhanh chóng vượt lên trước.

Quý Đồng yên lặng nghe anh hạ lệnh giải quyết từng việc một, anh còn bắt Vi Lâm vào cầm lái, dứt khoát bỏ mặc Lục Giản Nhu lại đây.

Anh ấy điên mất rồi!

Bây giờ là xã hội pháp trị nhưng lại có người cả gan dùng súng để đối phó với họ. Quý Đồng không biết lúc nào mới được coi là thiên hạ thái bình, càng không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô mở mắt nhưng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh, không cử động.

Cô nghe thấy Vi Lâm lên tiếng khuyên nhủ: “Anh đừng lo lắng, cô Quý Đồng không sao đâu”.

Trong bóng tối đen đặc, thỉnh thoảng lại lóe lên thứ ánh sáng mờ ảo, Quý Đồng cảm thấy nôn nao khó chịu. Hạ Khải Thành bỏ chiếc áo ra khỏi đầu cô, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế. Anh cầm lấy tay cô, khẽ gọi: “Quý Đồng?”.

Nghe tiếng cô đáp lại, bấy giờ anh mới thấy yên tâm, không nói gì nữa. Một lát sau, anh lại gọi cô, cô trả lời. Dọc đường, anh liên tục giục Vi Lâm tăng tốc, thi thoảng khẽ gọi tên cô như thế.

Quý Đồng biết Hạ Khải Thành lo lắng cho cô, sợ cô không tỉnh táo, nước mắt dồn ứ bắt đầu trào ra. Xe càng chạy cành nhanh, Quý Đồng khó chịu cau mày. Cô thử cử động chân tay, không có vấn đề gì.

Hạ Khải Thành đặt tay lên mắt cô, rốt cuộc cũng có câu nói thứ hai: “Không được khóc, gắng chịu đựng một lát. Anh biết em khó chịu”.

Nghe vậy, Quý Đồng càng không kiềm được, bật khóc thành tiếng, nước mắt dính hết vào áo khoác của Hạ Khải Thành.

Bệnh viện thành phố nằm khá xa, lại là chốn đông người phức tạp, Vi Lâm bèn lái xe tới thẳng bệnh viện tư nhân mà nhà họ Hạ đầu tư xây dựng. Bác sĩ cấp cứu đặt Quý Đồng nằm trên giường rồi đẩy đi. Thấy cánh tay Vi Lâm có vết thương, y tá bảo anh ta đi băng bó nhưng anh ta từ chối. Đợi Hạ Khải Thành lên tiếng, Vi Lâm mới nghe theo.

Quý Đồng nằm yên tĩnh trên giường, không còn mê man nữa, bấy giờ Hạ Khải Thành mới cho phép cô mở mắt. Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến đường nhìn bị lóa, cô không thấy rõ vẻ mặt anh. Cảm giác được mình bị người ta đưa đi, mỗi lúc một xa Hạ Khải Thành, cô hốt hoảng thốt lên: “Anh!”.

Y tá dừng lại, quan sát hai người họ.

Hạ Khải Thành bước nhanh tới bên cô, khẽ vuốt má vô và dịu giọng nói: “Để bác sĩ kiểm tra đi… Quý Đồng, đừng để anh mất mặt”.

Nghe những lời này, Quý Đồng cảm thấy cơn đau đầu dường như thuyên giảm. Cô khẽ gật đầu, tỏ ý mình không sợ. Bấy giờ Hạ Khải Thành mới buông tay.

Nơi này nằm gần trục đường chính, khu đô thị bên cạnh có rất nhiều chung cư ngoại giao, nơi ở dành cho công nhân viên của những xí nghiệp nước ngoài.

Bệnh viện này không lớn lắm nhưng do được xây dựng rất hiện đại và chất lượng phục vụ tổt nên chi phí dịch vụ rất đắt đỏ.

Cô y tá nhân lúc ra ngoài lấy nước bèn đưa cho Hạ Khải Thành một cốc. Vi Lâm vừa băng bó vết thương xong đi ra trông thấy có người lại gần Hạ Khải Thành, vội vàng chạy đến ngăn cản.

Không ai dám đến gần họ nữa, Vi Lâm báo cáo tình hình hiện tại: “Vừa nhận được điện thoại từ bên kia, tài xế bị thương nhẹ, phu nhân không sao cả, chỉ bị xây xát ngoài da thôi. Theo lệnh của anh, đã đưa phu nhân về nhà an toàn”.

Hạ Khải Thành căn bản không để ý đến những việc này. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu. Dãy đèn hai bên hành lang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo càng khiến người ta cảm thấy bất an.

“Đưa Quý Đồng đi chụp CT, cô ấy bị đau đầu rất nghiêm trọng, không nhìn rõ đường”.

Vi Lâm gật đầu. Anh ta biết Hạ Khải Thành vẫn không yên tâm về chuyện này. Quý Đồng khi còn nhỏ đã từng được đưa đi kiểm tra não bộ, nhưng không có gì đáng ngại, chỉ là có chút vấn đề về dây thần kinh.

Điện thoại đổ chuông. Hạ Khải Thành cúi xuống xem. Trông thấy tên Lục Giản Nhu nhấp nháy trên màn hình, anh thẳng thừng ném sang cho Vi Lâm.

“Đừng nhận!”.

“Phu nhân hình như cũng rất sợ hãi. Anh có cần hỏi han một câu không?” Vi Lâm thấy Hạ Khải Thành quá lạnh lùng, thậm chí không nể mặt Lục Giản Nhu, bèn mở miệng khuyên nhủ.

Hạ Khải Thành bỗng dưng bật cười. Anh đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ. Giọng cười của anh lạnh lẽo đến nỗi làm Vi Lâm đứng đằng sau không khỏi rùng mình.

“Người nhà họ Lục sẽ không để cô ta xảy ra chuyện”.

Câu nói này của anh chứa quá nhiều ẩn ý.

Vi Lâm nghe xong, mới cảm thấy vụ đụng xe ngày hôm nay có quá nhiều điểm kỳ lạ dễ dàng nhìn ra, nhất là Lục Giản Nhu bỗng dưng gọi điện bảo họ qua đón.

Một đêm không bình yên.

Thành phố mới phút trước còn ồn ào náo nhiệt, thoáng chốc đã chìm vào tĩnh lặng.

Trên một con phố nào đó ngoài kia, Lục Giản Nhu ngồi trong ô tô, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác. Không ai nghe máy. Cô ta giận dữ ném chiếc di động đi, suýt nữa đập vào kính chắn gió. Tài xế và những người tùy tùng không một ai dám lên tiếng.

Cánh tay Lục Giản Nhu có một vết thương nhỏ, máu chảy không nhiều nhưng rất đau. Cô ta bịt chặt miệng vết thương, càng đau càng muốn cười.

Hai năm trước, cô ta vẫn là viên ngọc quý được Bí thư Lục nâng niu trên tay. Đừng nói là gặp tai nạn, cho dù chỉ ốm nhẹ một chút, cả nhà họ Lục cũng sẽ lo lắng suốt mấy ngày trời. Lục Giản Nhu vốn có một người anh trai làm việc trong quân đội, khi xảy ra trận động đất lớn ở miền Nam, anh ta thuộc tuyến đầu xuất quân cứu trợ, chẳng ngờ một đi không trở lại. Nhận được tin dữ, bí thư Lục dường như gia đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm. Còn lại đứa con gái duy nhất là Lục Giản Nhu, ông ta dồn toàn bộ tình yêu cho con gái, không để xảy ra bất cứ điều đáng tiếc nào.

Thế nhưng cô ta lại đem lòng yêu Hạ Khải Thành.

Chỉ một lần gặp gỡ mà biến thành sự cố chấp cả đời.

Lúc ấy, Lục Giản Nhu đòi kết hôn với Hạ Khải Thành, Bí thư Lục nhất định không đồng ý. Trước đó, ông ta và nhà họ Hạ từng có mâu thuẫn trong vụ trưng thu một mảnh vườn trà ở tỉnh ngoài, vì thế trong tiềm thức, ông ta đã hình thành sự bất mãn đối với kiểu người không từ thủ đoạn như Hạ Khải Thành. Hơn nữa, luận về gia thế, Bí thư Lục có yêu cầu rất cao, luôn cho rằng, thương nhân chỉ coi trọng đồng tiền, không đáng để ông ta gửi gắm con gái cả đời.

Đáng tiếc, cái tính công chúa của Lục Giản Nhu đã hình thành từ nhỏ. Cô ta sống chết không chịu nghe lời khuyên can của cha, làm náo loạn cả nhà.

Lục Giản Nhu vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, khi những bí mật của Hạ Khải Thành bại lộ. Bố cô ta ngồi ở bàn làm việc, phẫn nộ nói: “Trong vòng một tháng, bố không cần biết con dung biện pháp gì, chỉ cần con có thể khiến hai người họ chia tay, bố liền đồng ý cuộc hôn nhân này!”.

Lục Giản Nhu biết đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận của bố, chắc chắn Bí thư Lục cho rằng con gái mình không làm được điều đó. Tính cách Hạ Khải Thành ra sao, ai ai cũng rõ. Anh ta che giấu một chuyện tày đình như vậy trong nhà họ Hạ, chứng tỏ người con gái kia có vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng anh. Cho dù cô ta vứt bỏ hết tự tôn để chen chân vào cuộc tình ấy, e rằng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Có điều, xưa nay Lục Giản Nhu luôn tin rằng, tình yêu chỉ là vấn đề thời gian, còn hôn nhân chính sự là bảo đảm cho hai người ở bên nhau được lâu nhất. Cô ta sẵn sàng giở thủ đoạn, chỉ cần có thể trở thành vợ của anh. Cô ta sẽ dùng cả đời để đợi anh quay đầu.

Quãng thời gian đó, mọi người trong nhà đều hết lời khuyên nhủ, nhưng Lục Giản Nhu cứ như bị bỏ bùa mê, sống chết không chịu buông tay. Chuyện tình cảm quả nhiên không có chỗ cho lý trí.

Huống hồ, con người ta sống trên đời này chỉ có hai lựa chọn để đầu bạc răng long: Người mình yêu, hoặc người yêu mình.

Với gia thế của nhà họ Lục, chắc chắn số người đem lòng yêu Lục Giản Nhu nhiều vô kể, nhưng cô ta chỉ yêu một mình Hạ Khải Thành.

Cô ta yêu anh, đó là toàn bộ lý do.

Cuối cùng thì cô ta cũng làm được. Một hôn lễ tưng bừng náo nhiệt, hai năm vợ chồng ân ái mặn nồng, người người ngưỡng mộ.

Vở kịch này diễn quá hay, quá đặc sắc, đến nỗi chính bản thân cô ta cũng tin là thật. Mãi cho tới đêm nay, chân tướng mới lộ diện.

Trước giờ, Lục Giản Nhu chưa từng gặp tai nạn giao thông, nỗi kinh hãi qua đi, cô ta gắng gượng tìm lại được lý trí. Cũng may cô ta bị thương không nghiêm trọng, túi khí làm giảm đáng kể lực va chạm. Đụng độ vừa kết thúc, phản ứng đầu tiên của cô ta là quay đầu tìm Hạ Khải Thành, nhưng anh đã biến mất không thấy tăm hơi.

(*)Một thiết bị bảo đảm an toàn cho người ngồi trong ô tô.

Trong cơn hỗn loạn, cô ta được vệ sĩ đưa đến tạm lánh trong ki-ốt giao dịch ngân hàng tự phục vụ(*). Nhìn ra ngoài, cô ta trông thấy anh đang vội vã ôm người đó lên xe, thậm chí còn cẩn thận trùm kín đầu người đó lại, không để lộ mặt ra ngoài.

(*)Tiếng anh là “Self-sevice bank”, mô hình quầy giao dịch ngân hàng với nhiều máy rút tiền tự động (ATM) và các thiết bị hiện đại khác giúp khách hàng tự thực hiện các giao dịch mà không cần sự giúp đỡ của nhân viên.

Lục Giản Nhu đứng nhìn mãi, bỗng cảm thấy nực cười. Đêm nay, người phải ẩn núp trong bóng tối là cô ta.

Hóa ra, trong lòng Hạ Khải Thành, kẻ thứ ba hèn hạ chính là Hạ phu nhân này.

Mọi người đều ngụy trang, vào thời khắc đối diện với nguy hiểm mới lộ rõ bộ mặt thật của mình.

Hạ Khải Thành chẳng thèm hỏi han lấy một câu, đã thẳng tay bỏ cô lại hiện trường vụ tai nạn. Bây giờ cô ta mới hiểu, anh chưa từng một lần quay đầu. Tất cả lợi thế mà cô ta nắm trong tay chỉ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này mà thôi.

Lục Giản Nhu cố gắng kiềm chế bản thân, phía trước vẫn là màn đêm đen đặc với ánh đèn neon mập mờ.

Xe lao nhanh vun vút, trong đầu Lục Giản Nhu lặp đi lặp lại hình ảnh Hạ Khải Thành bế Quý Đồng trong tay. Luồng khí ấm tỏa ra từ điều hòa không đủ để xua đi cơn lạnh đang bủa vây khiến toàn thân cô ta run rẩy.

Lục Giản Nhu sai người nhặt điện thoại lên.

Vở kịch này mới diễn được một nửa thôi. Chưa đến phút hạ màn, cô ta tuyệt đối không nhận thua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.