Hạ Khải Thành đưa Quý Đồng trở lại biệt thự Đông Hồ.
Đã rất lâu rồi, Quý Đồng chưa có được một giấc ngủ ngon. Lần này cô ngủ rất say, xe đến nơi vẫn chưa tỉnh.
Nhìn cô ngả vào lòng mình một cách vô thức, Hạ Khải Thành không nỡ đánh thức, đành nhẹ nhàng bế cô xuống giường rồi trở ra.
Vi Lâm đang đợi dưới phòng khách, vừa trông thấy Hạ Khải Thành, anh ta
liền cúi đầu. Dù sao anh ta cũng là thuộc hạ, tự ý ngăn cản Hạ Khải
Thành là sai, chưa cần biết việc anh ta làm có tốt hay không.
Hạ
Khải Thành ngồi xuống cạnh khay trà, day day thái dương. Anh không thích uống trà lắm, khay trà này là do người khác tặng, anh kê ở gần cửa sổ,
thi thoảng rảnh rỗi ngồi để thư giãn.
Anh xoay xoay chiếc cốc trong tay, lặng im gần nửa tiếng đồng hồ, Vi Lâm vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, nói bằng giọng mệt mỏi: “Thôi được rồi, cậu đi
lo việc xét xử đi. À, phải rồi, mời bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho Quý Đồng nữa”.
Vi Lâm nhận nhiệm vụ ra ngoài, xưa nay anh ta luôn
tuân thủ phép tắc nhà họ Hạ, chỉ có hôm nay mới bạo dạn vượt quá quyền
hạn của bản thân. Thấy Hạ Khải Thành không truy cứu việc ở tiệm quần áo
vừa rồi, Vi Lâm càng thêm to gan, anh ta đi đến cửa thì đột nhiên quay
người lại nói: “Lẽ ra anh nên đón cô Quý Đồng về sớm hơn”.
Hạ Khải Thành ngẩng lên nhìn Vi Lâm, không tiếp lời.
“Khi cô ấy ở Hòa Chân Viên, không một phút giây nào anh không nhớ cô ấy. Cô
Quý Đồng cũng vậy, bệnh của cô ấy là do quá lo lắng mà ra. Anh thử nghĩ
mà xem, nếu chẳng may anh gặp chuyện không hay, cô ấy sẽ lại giống như
hai lần trước, phút cuối cùng mới đột ngột nhận được tin… Cô ấy đã chịu
không nổi rồi, anh cũng vậy”.
Nói xong, Vi Lâm đi ra ngoài.
Anh ta nói đúng, mấy tháng nay Hạ Khải Thành chẳng lúc nào được dễ chịu.
Hôm nay đón Quý Đồng về, tự mình chăm sóc cô, anh mới cảm thấy an tâm.
Cũng may, những ngày tháng gian nan này chẳng còn kéo dài bao lâu nữa.
Quý Đồng ngủ một mạch đến tối. Sau một thời gian dài mất ngủ, cơ thể suy
nhược, cuối cùng cô cũng được ngủ một giấc thoải mái, cơn sốt đã thuyên
giảm khá nhiều.
Bác sĩ đến khám, không kê thuốc cho cô, chỉ căn
dặn cô phải chú ý giữ ấm, toát nhiều mồ hôi sẽ mau khỏi. Thời gian qua,
cô đã chịu áp lực tinh thần quá lớn, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, bồi
dưỡng để tăng sức đề kháng cho cơ thể.
Quý Đồng tỉnh lại, quả
nhiên cảm thấy trong người khỏe hơn, nhưng do nhiệt độ điều hòa cao, cô
lại đắp nhiều chăn nên toàn thân dính dấp mồ hôi, rất khó chịu.
Hạ Khải Thành hiếm khi nào rảnh rỗi như vậy anh đang ngồi cạnh giường đọc
một cuốn sách. Thấy Quý Đồng liên tục cựa quậy vì nóng, anh liền ngăn cô lại, đưa cho cô một bộ quần áo dày: “Vừa mới khỏe được chút đã không
chịu nằm yên, đợi lát nữa hãy xuống giường”.
Anh nói chuyện quen thói dọa nạt, vừa đe vừa dỗ, khiến cô phải ngoan ngoãn nằm im.
Đã rất lâu cô không trông thấy anh mặc bộ đồ ở nhà với dáng vẻ thư thái
này, khó tránh khỏi xúc động, cô di chuyển trong chăn, ôm eo anh, nói
muốn đi tắm.
Hạ Khải Thành bắt đầu không cầm vững quyển sách trên tay. Cô định dùng trò làm nũng này để thuyết phục anh nhưng anh vẫn đè
chặt góc chăn, kiên quyết nói: “Không được, bẩn cũng phải chịu”.
Cả người Quý Đồng bị quấn trong chăn chẳng khác nào một con nhộng lớn,
nóng bức khiến cô thực sự chịu không nổi. Cô lăn qua lăn lại, rên rỉ
thảm thương: “Áo ngủ dính hết vào người rồi… Em khỏe thật rồi mà, hơn
nữa trong phòng tắm cũng ấm, em sẽ không bị lạnh đâu”.
Cô nhìn
thẳng vào anh mà nài nỉ như thế, cuối cùng tủi thân, cô trở mình quay
lưng lại phía anh, lẩm nhẩm một mình: “Thôi vậy, quần áo với da sắp dính thành một rồi, nóng sắp chết mà còn gây thêm phiền toái cho người ta…”.
Hạ Khải Thành không nói gì, đưa tay vào trong chăn tóm lấy cô.
Quý Đồng lẩn trốn, lại bị anh kéo ra. Bàn tay anh đang thăm dò trên người
cô khiến cô sợ tới nỗi cứ lắc đầu mãi, không dám nói lung tung nữa.
Trong phòng chỉ có ánh sáng màu cam nhạt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ. Bóng Hạ
Khải Thành đột nhiên phủ xuống, Quý Đồng không biết liệu có phải mình
lại phát sốt rồi hay không mà hơi thở bỗng chốc nóng bừng.
Kiểm
tra thân nhiệt cho cô xong, Hạ Khải Thành ngẩng đầu lên, liền bắt gặp
nét mặt không tự nhiên của cô. Anh ôm lấy eo cô, vốn chỉ muốn trêu đùa
cô một chút, nào ngờ, chính anh lại bị mê hoặc.
Cô gái trên
giường khóe mi ướt đẫm, bộ đồ ngủ trắng tinh dính vào làn da, để lộ nửa
bờ vai… Cơ thể mềm mại của cô bất ngờ bị khống chế trong vòng tay rắn
chắc của anh.
Quý Đồng không hiểu ý Hạ Khải Thành, đôi tay anh
đặt trên eo cô khiến cô càng thêm bối rối. Bắt gặp ánh mắt càng lúc càng lúc càng nguy hiểm của anh, cô ôm cả chăn ngồi dậy: “Em… Anh để em đi
tắm trước đã.
Hạ Khải Thành mỉm cười, khoác áo lên người cô, “Được rồi, em đi tắm đi”.
Cảm thấy câu nói ngốc nghếch vừa nãy của cô rất thú vị, anh ko nhịn được lại trêu chọc: “Tắm xong tiếp tục”.
Lần này, Quý Đồng tắm rất lâu.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút làm mờ hẳn tấm gương. Cô lau sạch đi rồi ngắm nhìn khuôn mặt mình trong đó, hai gò má ửng hồng vì hơi
nóng, cô lúng túng rửa mặt thêm lần nữa, thế nhưng rửa thế nào cũng
không hết. Quý Đồng vẫn chưa khỏi ốm hẳn, tâm hồn vẫn đang ở trên mây vì mấy câu nói của Hạ Khải Thành, vì thế cứ ở lì trong phòng tắm hồi lâu,
do dự không dám ra ngoài. Cô cảm thấy mình gầy đi rất nhiều, sắc mặt uể
oải thiếu sức sống. Cô muốn mình trông khá hơn một chút, nhưng mọi thứ
dường như chẳng bao giờ chiều theo ý cô.
Rốt cuộc, Quý Đồng cũng lấy lại tinh thần, quay về phòng ngủ. Bấy giờ, cô mới ý thức được rằng, cô và anh có thể tiếp tục sống bên nhau như vậy, không bao giờ rời xa,
chỉ cần hai người ở bên nhau, dù ngày mai xảy ra chuyện gì cũng không
đáng sợ.
Quý Đồng đi đến bên giường trong bộ dạng thấp thỏm. Thế
nhưng cô phát hiện, Hạ Khải Thành đã thay quần áo, cơ hồ đã ngủ say,
cuốn sách vừa nãy vẫn còn đặt bên tay.
Cô quên mất rằng giờ đã rất muộn rồi, không khỏi cảm thấy mất mặt. Cô cởi áo choàng tắm ra, tắt đèn, chuẩn bị ngủ.
Nào ngờ, cô vừa cử dộng đã bị ôm lấy từ phía sau lưng. Bàn tay đặt trên
chiếc đèn ngủ run lên. Ánh sáng vụt tắt. Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Chỉ có bóng tối mới khiến con người ta được thả lỏng hoàn toàn.
Quý Đồng cảm nhận được cái hôn nhẹ nhàng của anh trên lưng mình. Những nụ
hôn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại sau vành tai cô.
Hạ Khải Thành trước đây rất ít khi khiêu khích cô, nhưng hôm nay, không
gian tối đen như mực đã biến giọng nói của anh trở nên đầy mị hoặc, anh
nghiên người, cố tình hỏi cô: “…Nhớ anh không?”.
Dường như có một ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng, nhưng Quý Đồng không trả lời ngay.
Hạ Khải Thành siết chặt vòng tay. Rốt cuộc, Quý Đồng chịu không nổi, quay
người lại hôn anh, cho đến khi cả hai đều ngã trên giường.
Giọng
nói da diết của cô vang lên: “Em nhớ anh, nhớ đến nỗi mấy lần cơn đau
đầu phát tác, nhớ đến nỗi sắp không thể chờ đợi nổi nữa rồi… nhưng anh
vẫn cứ nhẫn tâm như vậy!”.
Ngày qua ngày, một mình cô trải qua
hoàng hôn, một mình đón lễ, bề ngoài làm bộ vui vẻ, nhưng trong lòng thì chẳng khác nào bị lửa thiêu đốt.
Hạ Khải Thành để cô ở Hòa Chân
Viên là muốn tốt cho cô, nhưng chưa từng nghĩ tới việc cô sẽ phải một
mình vượt qua những tháng ngày khó khăn đó thể nào. Anh lặng yên nghe cô trút giận, cho đến khi cô kiệt sức, nằm úp vào người anh mà khóc nức
nở. Anh thở dài, lau khóe mắt cho cô, dịu dàng nói: “Tất cả đã qua rồi”.
Hương thơm tỏa ra từ làn da Quý Đồng cơ hồ đang thiêu đốt cơ thể Hạ Khải
Thành. Anh cố gắng khống chế bản thân, sức khỏe cô còn kém, anh sợ cô
không chịu đựng được kích thích, thế nên chỉ vỗ về cô, để cả hai nằm im
yên thế này.
Thế nhưng cô gái của anh luôn khiến người ta phải bất ngờ, cô đã được định sẵn là biến số duy nhất trong cuộc đời anh.
Quý Đồng lau nước mắt, cầm lấy bàn tay anh, di chuyển xuống dọc cơ thể mình. Hạ Khải Thành lập tức xoay người lật cô xuống dưới…
Cô ôm chặt lấy anh, thanh âm run rẩy phát ra từ cổ họng.
“Em rất nhớ anh…”.
Nhớ đến nỗi cơ thể run rẩy, cô chỉ sợ đây là một giấc mơ.
Phòng ngủ quá yên tĩnh, khiến cho từng cử động nhỏ nhất của hai người cũng
trở nên rõ ràng. Quý Đồng xấu hổ bặm môi lại, cố gắng không phát ra âm
thanh.
Sự phục tùng của cô thực sự quyến rũ, Hạ Khải Thành khó mà cưỡng lại được. Anh đánh mất lý trí, hệt như bị lạc vào ma trận.
Toàn bộ rèm cửa sổ đã buông xuống, phòng ngủ là một thế giới tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
...
Mãi đến rạng sáng, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi trong những dư âm của khoái cảm còn vương lại.
***
Ngày xét xử đến gần, chỉ cần tất cả thuận lợi, nhà họ Lục sẽ không còn cơ
hội trở mình. Bởi vậy, khoảng thời gian này chính là lúc nguy hiểm nhất.
Lục Diệc Minh lăn lộn trong giới chính trị mấy chục năm, đâu đâu cũng có
quan hệ, khó tránh khỏi có người muốn báo thù. Hạ Khải Thành không trực
tiếp ra mặt, tuy nhiên vì lý do an toàn, anh phải hết sức cẩn thận trong giai đoạn này. Vậy nên, cho dù khu vực Đông Hồ được bảo đảm an ninh cực kỳ tốt, nhưng anh và Quý Đồng cũng rất ít khi ra khỏi nhà.
Cuối
tuần, Trang Dục xách theo một đống đồ đến, lấy cớ là tới thăm người. Kết quả, nói chuyện được dăm ba câu, anh ta đã bị Hạ Khải Thành chặn họng.
Trang Dục rất thích bộ khay trà bày ở phòng khách, anh ta ra đó ngồi không
chút khách sáo, thành thực thú nhận: “Tôi cãi nhau với bà xã, ra ngoài
cho thay đổi không khí”.
Quý Đồng không nhịn được cười, ngồi nói chuyện với anh ta một lúc thì Hạ Khải Thành bắt đi nghỉ trưa.
Gần đây, mọi sinh hoạt thường ngày của cô đều bị anh quản lý. Để sức khỏe
mau chóng phục hồi, hằng ngày cô đều tuân thủ những quy tắc đặc biệt.
Rõ ràng không buồn ngủ, nhưng vẫn nghe lời anh, cô đứng dậy đi lên gác. Dưới nhà lúc này chỉ còn Trang Dục và Hạ Khải Thành.
Thấy hai người họ sống tình cảm hạnh phúc như vậy, Trang Dục nhìn mà thèm,
anh ta gõ tay xuống bàn trà, lắc đầu nói: “Vợ chồng tôi cũng hòa thuận
được như vậy thì tốt quá!”. Vẫn là giọng điệu cợt nhả ấy, anh ta quan
sát Hạ Khải Thành hồi lâu, đột nhiên than thở: “Cậu xem… Cậu đúng là bại dưới chân cô ấy hoàn toàn rồi”.
Chơi với nhau bao năm qua, Trang Dục hiểu rõ tính tình Hạ Khải Thành. Công việc của hai người họ phải ra ngoài xã giao nhiều, khó tránh được những lúc bị lôi kéo vào những việc không lành mạnh. Thế nhưng Hạ Khải Thành lại “sạch sẽ” đến mức quỷ dị,
không bao giờ phí phạm thời gian trên cơ thể phụ nữ. Trong chuyện tình
cảm, Hạ Khải Thành cũng thực khác người, cặp mắt ấy không bao giờ rời
khỏi người mà anh yêu.
Trang Dục mãi mê than vãn nhưng không nhận được sự hưởng hưởng ứng của người đối diện, anh ta đành phải nói vào
việc chính: “Lục Diệc Minh mắc tội gián tiếp giết người, chắc chắn sẽ bị tuyên án tử hoãn. Ông ta gây bao nhiêu tội ác như thế, chết là đáng
đời!”.
(*)Tử hoãn: Cách gọi tắt của một hình phạt đặc biệt trong luật pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tử tù được hoãn thi hành án trong hai năm.
Hạ Khải Thành gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi giao phó công
việc: “Đợi sau khi giải quyết xong vụ này, cậu bớt chút thời gian quay
lại Mộ Phủ xem thê nào. Mạng Internet ở đó cũng phổ biến rồi, thanh niên trong thôn cũng nhiều, chẳng qua họ không có cơ hội nên mới phải cam
chịu cảnh khốn cùng như thế thôi. Cậu đến hướng dẫn còn hơn là để họ tự
mày mò những việc vô bổ”.
Anh nhẩm tính thời gian, áng chừng gần Tết có thể đưa Quý Đồng về thăm Mộ Phủ một lần nữa.
Trang Dục hoàn toàn tán thành, liếc nhìn lên trên gác, nói: “Cũng phải. Số
Quý Đồng không may, bác Quý không còn nữa, giờ cô ấy cũng chỉ còn vườn
chè để hoài niệm thôi”.
Đến Hòa Chân Viên để giết thời gian,
nhưng chưa ngồi ấm chỗ đã bị chủ nhà đuổi đi, Trang Dục tỏ vẻ bất mãn:
“Haizz… người như cậu mà cũng nóng lòng muốn hưởng thụ cái ‘thế giới
riêng của hai người’ cơ à?”, ra đến cửa, anh ta đột nhiên dừng lại. “
Nghe lời khuyên của tôi, sau này cậu đừng có dồn ép làm căng với cô ấy.
Phụ nữ là để cho người ta thương yêu, không hợp với kiểu dạy dỗ nghiêm
khắc như ông cậu vẫn áp dụng. Huống hồ từ nhỏ, cuộc đời cô ấy đã không
thuận lợi nên lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn”.
Hiếm khi Hạ Khải Thành không lên tiếng phản bác, im lặng nghe từ đầu đến cuối.
Quả nhiên, người ngoài cuộc thường nhìn thấu mọi chuyện, ngay cả Trang Dục
cũng hiểu rõ vấn đề tồn tại giữa anh và Quý Đồng bao năm qua. Một người
luôn nghiêm khắc với cả bản thân mình và người khác, câu nói cũng hà
tiện; trong khi người kia thì dè dặt và nhạy cảm, bẩm sinh đã có bản
năng tự bảo vệ mình.
Càng yêu nhau sâu đậm lại càng dễ làm tổn
thương nhau, khó khăn lắm mới vứt bỏ được quá khứ để được như ngày hôm
nay, nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ thêm lần nào nữa.
Tiễn Trang Dục về rồi, Hạ Khải Thành lên gác tìm Quý Đồng. Cửa phòng ngủ
đóng kín, anh đứng bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì, dường như cô
đã ngủ say. Thế nhưng vừa đẩy cửa vào, anh đã kịp trông thấy cô vội vàng nằm xuống, đến chăn cũng không kịp đắp hẳn hoi.
Hạ Khải Thành thở
dài. Anh vốn biết cô không dễ dàng chịu nghe lời như vậy. Anh đi tới
cạnh giường, nhìn thấy chiếc iPad cô chưa kịp giấu kĩ.
Nếu là
trước đây, anh chắc chắn sẽ trách móc cô vài câu, nhưng hôm nay anh chỉ
đứng đó ngắm nhìn bộ dạng giả vờ ngủ của cô, bỗng dưng lòng cảm thấy vô
cùng nhẹ nhõm.
Quý Đồng nên được sống đúng với bản tính thật sự
của mình. Cô có sở thích riêng, có cách nghĩ riêng, không cần phải giữ ý tứ trước mặt anh, cô cũng có những trò đùa vô tư bởi cô vẫn còn trẻ. Đó mới là thái độ cô nên có.
Để Quý Đồng ra ngoài sống là hoàn toàn đúng đắn. Cây cổ thụ giữa sân nhà đã vây hãm mấy thế hệ. Hạ Khải Thành
không muốn cô bị liên lụy, không muốn thấy cả đời cô bị giam cầm.
Vì yêu mà nuông chiều, hôm nay, anh đã được nếm trải cảm giác đó.
Vì thế, lần đầu tiên anh thay đổi tính tình, đẩy cô dậy và nói: “Chơi thì
chơi tiếp đi, đã tốn công nãy giờ rồi còn định bỏ phí à?”.
Quý
Đồng ngẩn ra nhìn anh giây lát, sau đó mỉm cười ngồi dậy, kéo anh cùng
xem iPad. Cô đang chơi một trò chơi thịnh hành nhất hiện nay, đấu trường tráng lệ, không ngừng lên cấp. Đây chính là thú vui mới của cô mấy ngày nay.
Thấy cô hào hứng, Hạ Khải Thành bèn cầm lấy iPad, giúp cô
chơi một ván. Động tác của anh cực kỳ nhanh nhẹn và chuẩn xác khiến Quý
Đồng cảm thấy ghen tị, nhất thời hứng lên muốn hai người cùng chơi. Vừa
nãy vì lén lút lên cô đeo tai nghe, bây giờ anh đã biết rồi, cô liền
tháo một bên ra đưa cho anh, nói vừa chơi vừa nghe nhạc mới thích.
Hạ Khải Thành trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chơi cái trò vô vị này. Nhưng hôm nay anh lại vui vẻ chơi cùng cô, không một lời oán
thán.
Đợi đến lúc anh định thần lại, Quý Đồng đang thích chí ngồi tính điểm số. Tâm trạng cô rất tốt, sắc mặt tươi tỉnh, khác hẳn với bộ
dạng mấy ngày trước khi anh mới đưa cô về đây.
Anh nghĩ, người ngoài cuộc sẽ không thể hiểu được, kể cả Trang Dục.
Cô gái này là thành quả của đời anh.
Hạ Khải Thành không có thời gian để nghĩ tiếp nữa, bởi vì Quý Đồng đang đợi anh bắt đầu ván tiếp theo.
Khi Vi Lâm đến tìm Hạ Khải Thành, trông thấy hai người đang nằm trên
giường, mỗi người đeo một bên tai nghe, sự chú ý dồn hết vào chiếc iPad. Anh ta đứng ngây ra đó, do dự có nên phá vỡ cục diện trước mặt hay
không. Đúng lúc này, Hạ Khải Thành ngước lên nhìn ra phía cửa, nhưng anh lại thản nhiên cúi xuống chơi tiếp, coi như không trông thấy đối
phương, Vi Lâm lập tức hiểu ý. Anh ta lắc đầu ra hiệu không có việc gì
quan trọng rồi mau chóng rời đi.
Khó khăn lắm họ mới có được cuộc sống bình yên như bây giờ. Chẳng ai nỡ quấy rầy cả.
Ngày xét xử Lục Diệc Minh đến gần, sự việc này từ lâu đã là tâm điểm chú ý
của người dân thành phố Tịnh. Phiên tòa rất có thể sẽ kéo dài trong vài
ngày, Hạ Khải Thành phải đến dự thính, không thể ở nhà cùng Quý Đồng.
Anh dặn dò cô không được quá kích động, bên trên đã quyết xử lý Lục Diệc Minh thì chứng tỏ sự việc đã ngã ngũ, dù ông ta có chống án cũng không
có hy vọng thắng.
Quý Đồng bảo anh không cần lo lắng cho mình, cô đã vượt qua được những tháng ngày đau buồn nhất, bây giờ đã nghĩ thoáng hơn. Kẻ đó ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng.
Cô lấy một tấm ảnh của bố ra, như thể muốn cùng ông xem những tin tức về
phiên tòa được đăng tải trên các phương tiện truyền thông. Sau hơn mười
năm, tất cả mọi người đều đã ra mặt làm chứng cho người bị án oan ngày
ấy.
Bí thư Lục vẫn giữ thái độ kiêu căng, ngạo mạn vốn có, nhưng
hiện giờ đã gánh vô số tội danh nên ông ta không còn dáng vẻ ung dung
như lúc uy hiếp Quý Đồng nữa.
Thời gian đưa ra chứng cứ kéo dài
hơn so với dự tính của mọi người, sau bốn ngày làm việc, giờ đây chỉ còn đợi tòa tuyên án cuối cùng.
Những ngày đầu năm, thành phố Tịnh
lại nghênh đón mấy đợt tuyết luân phiên, nhưng không lớn lắm. Chuỗi ngày quang đãng đầu tiên sau trận tuyết nhẹ, Hạ Khải Thành cuối cùng cũng
giải quyết xong tất cả để trở về với Quý Đồng.
Vụ án này vốn dĩ
được chuẩn bị ngầm suốt mấy năm, diễn ra chỉ trong vài tháng mà gây xôn
xao khắp cả nước, trở thành tin tức được quan tâm nhiều nhất trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng, đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng
bàn tán về việc này, dù đã bước sang năm mới nhưng dư âm của nó vẫn còn
đọng lại.
Cổng lớn biệt thự Đông Hồ treo băng rôn chào năm mới, bốn phía đều có đồ trang trí màu đỏ nổi bật giữa nền tuyết trắng xóa.
Rầm rộ cũng tốt, buồn bã cũng được, giờ đây tất cả đều đã qua rồi.
Hạ Khải Thành về đến nhà thì trời đã khuya, Quý Đồng vẫn chưa ngủ, cô bưng một đĩa cà chua bi, ngồi ở phòng khách xem ti vi. Chương trình thời sự
lại phát tin tức về vụ án Lục Diệc Minh, cô xem tới mức khóe mắt đỏ hoe
nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Thấy Hạ Khải Thành về, cô liền đặt đĩa quả xuống bàn, thản nhiên gọi anh một câu rồi chìa hai tay về phía
anh.
Mọi thứ vẫn hệt như nhiều năm trước, Hạ Khải Thành quá bận
rộn, hiếm khi về nhà một lần, Quý Đồng bao giờ cũng chờ để được anh ôm
như vậy.
Hạ Khải Thành không chút chần chừ, nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng, rồi với tay tắt ti vi.
Quý Đồng nhắm mắt lại. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này
lại cảm thấy không cần thiết phải nói nữa. Dư luận xôn xao vừa mới qua
đi, Hạ Khải Thành đi đường mệt nhọc, nhưng biểu hiện của anh lại giống
như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt cô, dịu dàng hỏi: “Sao còn không đi ngủ? Muộn lắm rồi đấy!”.
Quý Đồng cười đáp: “Em muốn đợi anh về”.
Cô giúp anh cởi áo khoác, không ai muốn nhắc lại chuyện đã qua. Dường như
tất cả vốn là lẽ dĩ nhiên, những cặp vợ chồng vẫn thường cùng nhau trải
qua những chuyện nhỏ nhặt như thế trong cuộc sống.
Cô nói với anh: “Sau này, hằng ngày em đều đợi anh về”.
Đây gần như là hình ảnh sâu sắc nhất trong ký ức, cũng là tương lai mà họ xứng đáng có được.
Một tháng sau, Hạ Khải Thành và Quý Đồng lo liệu hậu sự cho thầy Quý, mang tro cốt của ông về nhà họ Hạ.
Hạ Khải Thành còn có hai người chú ruột, hồi nhỏ khi bố mẹ anh xảy ra
chuyện, điều tra đi điều tra lại nguyên nhân mà vẫn không rõ ràng, nhưng nội tình thực hư thế nào mọi người đều biết. Nguyên nhân phần lớn là do người trong nhà. Việc này đã khiến cho Hạ lão gia không thể tin tưởng
các con trai mình nữa, ông làm ầm lên một trận rồi đuổi hai người chú
của Hạ Khải Thành ra khỏi nhà. Anh em trong nhà xích mích vì gia sản,
ông vô cùng đau lòng, vì thế năm ấy đã nói ra những lời vô tình: “Một
khi ta còn sống, tụi bay đừng hòng bước chân vào thành phố Tịnh này”.
Hai bên đều bị tổn thương.
Từ ngày đó, hai người chú của Hạ Khải Thành không làm ăn buôn bán nữa, họ
tuy là người nhà họ Hạ nhưng thực chất chẳng khác gì đã cắt đứt quan hệ
với nhà họ Hạ.
Giờ đây, Hạ lão gia đã tạ thế, vậy mà họ vẫn chưa chịu về.
Quý Đồng một lần nữa được lĩnh giáo sự lạnh nhạt của của người nhà họ Hạ,
trong máu ai cũng có cái thói ích kỷ, xem nhẹ đạo lý đối nhân xử thế,
vậy nên ngay cả việc người đi trà nguội cũng trở thành chuyện bình
thường.
Hai người về đến nhà liền cùng nhau thu xếp lại chuyện
gia đình. Hạ Khải Thành giờ đây đã là chủ nhân lớn nhất, tất cả mọi
người già trẻ lớn bé đều đến gặp anh.
Không còn ai dám bàn tán
chuyện giữa anh và Quý Đồng nữa. Hai người vốn không có quan hệ huyết
thống, kỳ thực chẳng có gì là sai trái cả. Hạ Khải Thành đã ly hôn,
nhiều năm qua, trong lòng mọi người đều biết chuyện của anh và Quý Đồng, lúc này chấp nhận sự thật cũng chẳng có gì khó khăn.
Bất luận là thật hay giả, Quý Đồng đều không muốn quan tâm nữa. Hạ Khải Thành đang
giao phó công việc cho người làm, cô quay về Tây Viện đợi anh.
Trước đây, mỗi lần trở về, cô luôn có người đi theo, dì Tống cũng không rời
khỏi cô nửa bước. Bây giờ, mọi người đều đang ở chỗ Hạ Khải Thành, nên
cả sân vườn rộng lớn chỉ có mình cô, yên tĩnh chưa từng thấy.
Cô ý thức được đây mới chính là diện mạo vốn có của ngôi nhà: không có ánh
mắt dò xét, không có nụ cười mỉa mai. Tất cả khiến cô cảm thấy thư thái, cô đứng ở chính giữa sân, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, đáng tiếc không
phải một bầu trời quang đãng.
Không biết có tuyết rơi nữa hay
không? Mùa đông năm nay quả thực khắc nghiệt, giữa trưa cũng không có
lấy một tia nắng, sắc trời ảm đạm nặng trĩu.
Khó khắn lắm tâm
trạng của Quý Đồng mới tốt hơn một chút, giờ lại bị ảnh hưởng bởi thời
tiết nên xấu đi. Cô không tin vào những chuyện điềm báo này nọ, nhưng
trong lòng vẫn xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô vội vàng quay về
phòng mình thu dọn, mở tủ ra kiểm tra một lượt, phát hiện chẳng còn đồ
đạc gì. Cô vẫn nhớ chiếc váy đen ấy, tìm đi tìm lại nhưng không thấy
đâu,đúng là trước kia cô đã mang nó theo khi chuyển nhà.
Nhớ tới
căn hộ mình đang thuê, Quý Đồng chợt thấy nhức đầu, bởi nó nhắc cô về Cố Kim Đông, mà cô thì không muốn nghĩ nhiều đến quá khứ nữa. Con người ta nên tận dụng khả năng quên của bản thân khi cần, cô không thể vì ý đồ
riêng của anh ta mà khiến mình mệt mỏi, tự chuốc lấy phiền phức.
Không quay lại đó ngay, Quý Đồng định nghỉ ngơi thêm ít bữa, rồi mới trở về đóng gói đồ đạc, trả lại căn hộ.
Bữa trưa, Hạ Khải Thành dẫn Quý Đồng và mọi người trong nhà cùng đi ăn cơm, sau đó anh gọi dì Tống đến, bất ngờ tuyên bố từ nay trở đi sẽ không ở
đây nữa, mọi việc trong nhà giao cho dì Tống trông coi. Dì Tống đã nhiều tuổi, ở trong nhà họ Hạ lâu năm, luôn một lòng với gia đình này.
Dì Tống hết sức kinh ngạc. Xưa nay bà vẫn là người biết ăn nói, lập tức
khuyên Hạ Khải Thành: “Sao cậu và cô Quý Đồng không chuyển về đây sống
đi? Ngôi nhà này rộng quá, hơn nữa cũng ở trong thành phố, bà già như
tôi hầu hạ lão gia thì được, chứ làm sao dám tùy tiện làm chủ”.
Tất cả mợi người trên dưới đều đang lắng nghe, chờ một kết quả.
Hạ Khải Thành ngẩng đầu nhìn dì Tống, mở miệng liền đâm chọc lại những lời của bà: “Không đến lượt dì làm chủ, chỉ cần dì trông nom nhà cửa thôi”.
Mặt dì Tống biến sắc, lập tức cúi đầu. Bà biết Hạ Khải Thành đang ngầm dằn
mặt mình, bèn tiếp lời: “Cậu là chủ nhà! Do tôi nói năng không chú ý!”.
Quý Đồng đứng bên cạnh nhìn, đây là người đã chăm sóc cô từ khi cô còn bé
nhưng cô cũng không thể can dự vào. Trong nhà có nhiều người làm cao
tuổi, một vài người đã hầu hạ bên người lão gia từ xưa, bây giờ bỗng
nhiên phải phục tùng Hạ Khải Thành. Vì thế, anh nhất định phải tranh thủ khẳng định quyền lực của bản thân ngay từ đầu, phòng trường hợp mai này có người cậy già lên mặt, câu kết với nhau thì thật khó xử lý.
Trong lúc dì Tống đang mất mặt, Hạ Khải Thành lại chuyển giọng ngon ngọt,
nhìn những người khác rồi nói tiếp: “Dì Tống đã vất vả nhiều rồi, dì
chăm sóc Quý Đồng từ khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy được như ngày hôm nay là
một phần cũng là nhờ công lao của dì”.
Nghe vậy, nước mắt dì Tống trào ra, vẻ cảm động nửa thật nửa giả. Bà nói, sẽ dùng những năm tháng
cuối đời của mình trông coi ngôi nhà một cách chu đáo.
Sau khi
mọi việc được giải quyết ổn thoải, Hạ Khải Thành phân công người ở lại
Vinh lầu để dọn dẹp quét tước. Anh cũng không dự định chuyển vào đó, mà
sau Vi Lâm và một người khác đi thu dọn đồ đạc của mình, chuyển đến Tây
Viện của Quý Đồng.
Lý do anh đưa ra rất đơn giản: “Các dịp lễ Tết vẫn phải quay về đây, anh và em sẽ ở Tây Viện”.
Quý Đồng không thắc mắc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, còn Vi Lâm thì biết rõ nguyên do. Nhân lúc chỉ huy mọi người di chuyển đồ đạc, anh ta đã chạy đến rỉ tai Quý Đồng: “Gian nhà ở phía đông là nơi Lục Giản
Nhu đã từng ở, anh Hạ sợ cô không thoải mái”.
Cuối cùng cô cũng
đã hiểu, Hạ Khải Thành luôn nghĩ cho cô, anh luôn làm nhiều hơn nói và
thu xếp chu toàn tất cả. Rất nhiều việc cô có thể tự mình nhìn ra, nhưng cũng có những chuyện cô không kịp suy nghĩ tỉ mỉ.
Cô đi đến bên cạnh Hạ Khải Thành, nắm chặt tay anh, hai người tựa lưng vào cột trụ ngoài hành lang, yên lặng ngồi một lát.
Tình yêu này từng khiến người ta khóc, từng khiến người ta cười, giờ vẫn có
thể khiến người ta thư thái ngồi tĩnh lặng như thế đã là đủ.
Quý Đồng nghĩ, cô không cần hỏi thêm gì nữa, con đường phía trước còn dài, hai người có cả cuộc đời đang chờ đợi mình.
Lúc tòa tuyên án Lục Diệc Minh, Hạ Khải Thành và Quý Đồng đang cùng nhau trở về Mộ Phủ.
Tro cốt của Quý Như Trạch được đưa về an táng lại quê nhà vừa đúng lúc nỗi
oan của ông được gột sạch, Quý Đồng để bố nằm cạnh vườn chè, mãi mãi làm bạn với thiên nhiên nơi đây. Cô còn được bà cụ Tú dạy cho cách nấu
những món ăn đặc trưng của Mộ Phủ, sau đó mang đến trước mộ bố.
Hôm nay là một ngày đáng ăn mừng, ngày mà bố cô được rửa oan, thế nên cô dứt khoát không được khóc.
Hạ Khải Thành không khuyên nhủ cô điều gì mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh, để cô tâm sự cùng bố một lát.
Đã nhiều năm trôi qua, hai bố con họ luôn an phận, chưa từng nghĩ tới việc bản án sẽ được lật lại. Chẳng dễ dàng gì mới được ngày hôm nay, vậy mà
Quý Như Trạch lại không thể tận mắt chứng kiến. Nhưng dù sao, linh hồn
ông trên trời cũng đã được giải thoát, toàn bộ gánh nặng đều được trút
bỏ.
Quý Đồng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về. Hạ Khải Thành không
đi theo cô ngay mà nán lại thêm một lát. Năm xưa, khi Quý Đồng được đưa
tới nhà họ Hạ, anh vẫn còn rất trẻ, mới bước sang tuổi hai mươi, chưa
hiểu rõ trách nhiệm của mình đối với bản thân và người khác.
Khi
anh lén lút đi gặp Quý Như Trạch, ông nội đã vỗ vai anh mà cam đoan
rằng: “Tôi coi Quý Đồng như cháu ruột của mình. Tuy tôi già rồi, chẳng
sống được bao lâu nữa, nhưng Hạ Khải Thành đã lớn, bây giờ mọi việc
trong nhà tôi đều bắt đầu giao cho nó, về sau Quý Đồng cũng sẽ đi theo
Hạ Khải Thành, anh cứ yên tâm”.
Trước khi rời đi, Quý Như Trạch
nắm chặt tay Hạ Khải Thành hồi lâu. Hình ảnh đó, đến giờ anh vẫn nhớ như in. Nguồn diễn đàn Lê Quý Đôn.
Quý Như Trạch đã sớm lường trước
tai họa của mình, ông không kịp nói lời tạm biệt, cũng không kịp căn dặn gì nhiều. Ông dồn hết sức lực vào cái nắm tay ấy, nó là lời thỉnh cầu,
là sự giao phó cuối cùng.
Hạ Khải Thành tuy còn trẻ, nhưng đã
được ông nội rèn giũa vô cùng chín chắn. Anh đã động viên Quý Như Trạch, dầu rằng không rõ vì sao ông lại kích động như vậy, mãi sau này, anh
mới dần hiểu ra tất cả.
Đó là tình cảm đáng trân trọng của một
người cha. Trong tình thế không còn đường lui, Quý Như Trạch đã chấp
nhận hi sinh tự do và cuộc đời của bản thân để đổi lấy những tháng ngày
bình yên về sau cho con gái.
Giờ phút này, đứng đây nhìn theo bóng lưng Quý Đồng, Hạ Khải Thành cũng có tâm trạng tương tự như thế.
Anh cúi người trước bia mộ của Quý Như Trạch, trịnh trọng nói: “Mười hai
năm trước cháu đã hứa với bác, bảo đảm cho cô ấy cả cuộc đời không buồn
phiền”.
Có thể, quá trình này trước sau gặp nhiều trắc trở, nhưng anh sẽ luôn gắng hết sức. Một lần nữa, anh cam đoan: “Cháu sẽ dùng
những năm tháng còn lại để chứng minh”.