Đường Tụng buông người phụ nữ trong lòng mình, vừa thoát ra, phản ứng đầu tiên của Mạc Tang là giơ tay lên nhưng bị anh nắm lấy ngón tay, giữ chặt. Sau đó, chẳng hề có chút ngại ngùng, anh gọi: “Lợi Lợi.”
Mạc Tang lùi lại một bước quan sát hai người được cho là anh em này. Có vẻ như hôm nay Lợi Lợi đến vì công việc, không còn mặc quần jeans, thay vào đó là bộ đồ công sở nghiêm túc, đầu còn đội thêm chiếc mũ nhỏ nhắn, trông rất thanh lịch. Còn ít tuổi nhưng với cách mặc thế này, cô bé trông ra dáng thục nữ con nhà danh giá.
“Rốt cuộc chị ta là ai?” Ngải Lợi Lợi có vẻ sốc vì hình ảnh vừa trông thấy. Cô bé đứng sững, khó khăn lắm mới hoàn hồn, hùng hùng hổ hổ chỉ vào Mạc Tang hỏi.
Nhân lúc này, Mạc Tang dứt khỏi tay Đường Tụng bước lên trước, sau đó chợt quay lại, khoanh tay dựa vào tấm chắn, điềm nhiên bảo: “Hai người nói chuyện với nhau nhé.”
Mạc Tang không có hứng thú tranh chấp với thiếu nữ vừa biết yêu, huống hồ từ trước đến nay cô chẳng phải tình địch của Ngải Lợi Lợi. Tuy nhiên, cô lại tò mò muốn xem Đường Tụng đối phó thế nào với cô em thích xen vào chuyện người khác.
“Anh cả chưa về à?” Đường Tụng ngó xuống tầng dưới, chẳng bận tâm đến câu hỏi của Lợi Lợi. “Hôm nay em làm đại diện hả?”
Ngải Lợi Lợi không có tâm trí nói đến công việc, trả lời mà đầu còn bận tâm nghĩ tới chuyện khác: “Vâng, anh ấy về nước muộn hơn dự kiến, bảo em dự họp báo, em lên để lấy đồ thì thấy Đường Đường chạy lăng xăng… Anh, tóm lại chị ta là ai? Anh yên tâm để Đường Đường gần chị ta?”
“Người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu rồi kìa, em không xuống hả?”
Hội trường phía Đông tầng dưới đang diễn ra buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới, đèn flash sáng lóa một góc.
“Anh Tư!” Ngải Lợi Lợi tự biết không lay chuyển được Đường Tụng, cuối cùng không nhịn nổi, cắn môi bước nhanh tới trước mặt anh trai. Cô liếc sang Mạc Tang – người khoanh tay đứng bên cạnh xem kịch – với ánh mắt khinh tức, sau đó ghé sát Đường Tụng nói nhỏ: “Anh điều tra người đàn bà này chưa? Phía quân đội xóa thân phận của chị ta, chẳng ai lần ra thông tin. Loại người này rõ ràng có liên quan tới tổ chức tình báo… Anh giữ chị ta làm gì?”
“Anh biết.”
“Anh biết mà còn…”, Ngải Lợi Lợi tức điên nhưng kìm lại, dò xét biểu cảm của Đường Tụng, sau đó nói với vẻ căng thẳng: “Em chỉ muốn tốt cho anh, đừng tự chuốc lấy phiền phức, em đột nhập vào hệ thống của anh cả, anh ấy luôn tìm hiểu xem rốt cuộc trước kia anh làm gì ở Zurich. Tốt nhất trong lúc này, anh đừng để anh cả nắm được thóp.”
Đường Tụng không hề bộc lộ sự lo lắng, nghe xong còn tỏ ra có chút ngán ngẩm, lắc đầu nói: “Lợi Lợi, em ngày càng làm việc bậy bạ. Anh cả sẽ giận lắm nếu biết em vô cớ điều tra người khác, còn lén xen vào việc của anh ấy đấy.” Đường Tụng nói như thể những điều đó chẳng hề liên quan đến anh.
Ngải Lợi Lợi còn muốn nói gì nữa xong lại thôi, cô quay mặt đi, giận giữ nói: “Được, em không khuyên nổi anh nhưng… anh phải nghĩ cho ông nội. Anh mà còn có chuyện gì thì ông biết làm sao!”
Đến lúc này, vẻ mặt Đường Tụng trầm xuống, anh đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bệnh tình của ông gần đây thế nào?”
Ngải Lợi Lợi cúi đầu, đáp: “Vẫn không có chuyển biến gì cả. Trước khi ra nước ngoài, anh cả sai người canh giữ, không cho ông ra khỏi khu nhà cũng không cho người khác tùy tiện vào. Thi thoảng em kiếm lý do, họ sợ em gây ồn ào nên mới cho em vào một lần.”
Nghe xong, Đường Tụng cười cười, đưa tay vỗ vai Lợi Lợi, tỏ ý bảo cô bé hãy chăm lo tốt cho bản thân. Sau đó nói nhỏ: “Lợi Lợi, em gặp ông thì chuyển lời hỏi thăm của anh, bảo với ông gần đây anh bận quá, muộn nhất… sang mùa đông anh sẽ tới thăm ông.”
Giọng anh rất khẽ, giọng điệu trầm xuống, khiến Ngải Lợi Lợi như nghẹt thở. Im lặng một hồi cô bé mới gật đầu, “Em biết, vậy… anh cũng chú ý an toàn nhé.”
Thư ký của công ty chạy vội tới giục Lợi Lợi, lúc này Lợi Lợi mới quay người bước về phía cầu thang, bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn Mạc Tang, ánh mắt chăm chú nhìn vào mái tóc đỏ của cô.
Lợi Lợi thận trọng hỏi: “Anh, anh nói thật với em một câu, rốt cuộc có phải là chị ta? Nếu đúng là vậy thì em sẽ không hy vọng gì nữa.”
Mạc Tang không hiểu ý Lợi Lợi, Đường Tụng nhìn cô với ánh mắt tha thiết, sau đó quay về hướng Lợi Lợi, lắc đầu. Đối phương dường như có chút mừng rỡ nhưng sau đó lại phải nghe câu khẳng định của Đường Tụng: “Lợi Lợi, Mạc Tang không liên quan gì cả. Em lớn rồi, em cần nhớ rằng, anh là anh trai của em.”
Mạc Tang cố gắng nén cười, phục sát đất sự cứng rắn của Đường Tụng. Mắt Lợi Lợi hoen ướt, cô bé quay đi, chạy nhanh xuống lầu, bước chân mỗi lúc một vội vã.
Xuống hội trường, vị tiểu thư đứng giữa sân khấu sáng bừng, người người vây quanh cô bé.
Mạc Tang phá lên cười, chỉ vào Đường Tụng, “Đường Tụng, anh làm người khác tổn thương quá, cô bé mới mười mấy tuổi phải không? Còn có thể mơ mộng thêm vài năm nữa.”
Đường Đường đang nhai chiếc kẹo mà Lợi Lợi cho, có vẻ rất thích thú. Cô bé ngoan ngoãn nắm tay bố, ba người đi về phía trước. Mạc Tang vẫn còn buồn cười vì câu chuyện vừa rồi, hỏi anh: “Cô bé không mang họ Đường, là em họ của anh hả?”
“Lợi Lợi là con gái nuôi. Tôi chỉ có ba anh trai, ông nội mong về già có đứa cháu gái quấn quýt bên cạnh nên nhận nuôi một đứa trẻ, là Lợi Lợi.” Đường Tụng nói rất thoải mái, vừa đi vừa nhìn hội trường ở tầng dưới, mặt rất điềm nhiên. “Lợi Lợi được chọn lựa kỹ càng từ nhiều đứa trẻ khác, xuất sắc ở nhiều mặt, chỉ số thông minh rất cao, năm nay mười tám tuổi. Cô nghe thấy rồi đấy, con bé đã có thể lấy được mật khẩu máy tính của anh trai tôi.”
Đường Tụng gõ nhẹ tay lên tấm chắn, phát ra âm thanh gãy gọn. Anh khẽ nheo nheo mắt nhìn xuống hội trường.
Mạc Tang không cười nổi nữa, dường như vỡ lẽ ra điều gì. Nhà họ Đường vẫn còn rất nhiều bí mật. Là gia tộc dòng dõi điển hình, nhưng khi về già, ông nội Đường Tụng liên tiếp mất đi con trai, con dâu và hai người cháu. Cuối cùng gia đình chỉ còn lại Đường Tụng và anh cả. Một số bài báo lá cải từng viết, thành tích học tập của Đường Tụng rất tốt nhưng anh chẳng có đầu óc kinh doanh, vì thế ông nội giao cho anh phụ trách công việc tay trái của dòng họ, quản lý một công ty truyền thông, không gặp áp lực cạnh tranh. Bởi thế, Đường Tụng trở nên nhàn nhã, kiếm chút tiền phù hoa, thi thoảng đầu tư vài bộ phim cho có vẻ hào nhoáng.
Bởi vậy, trong con mắt người ngoài, Đường Tụng có tính cách gần gũi, ôn hòa, chẳng cần tốn sức lấy lòng anh. Một người đơn giản, xuề xòa như vậy thì có thể làm nên trò trống gì? Tốt nhất, đi xu nịnh anh cả của Đường Tụng thì mới có cơ thu được lợi lộc.
Bởi vậy, Đường Tụng thực sự rất ung dung, nhàn nhã. Anh kết tình huynh đệ với Lục Viễn Kha, thi thoảng tụ họp tiệc tùng, tham gia các buổi lễ, sưu tầm đồ cổ, chỉ có vậy.
Mạc Tang từng đọc được trên mạng, anh cả Đường Tụng tên Đường Diệp, hơn anh sáu tuổi. Mọi mối quan hệ làm ăn huyết mạch đều nằm trong tay Đường Diệp. Như vậy cũng không có gì lạ, bởi anh ta là đại thiếu gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, chẳng ai có thể xì xào vì điều đó.
Tuy nhiên, Mạc Tang hiểu rõ người đàn ông trước mặt. Đường Tụng hoàn toàn không như người khác nghĩ. Xâu chuỗi những điều nhỏ nhặt từng nghe thấy, Mạc Tang phát hiện ra, cách đây nhiều năm, dường như người nhà Đường Tụng đã lên kế hoạch, bắt đầu đề phòng Đường Diệp từ nhiều mặt. Ngay cả việc ông nội Đường Tụng nhận nuôi cháu gái, dường như cũng ẩn chứa toan tính lớn.
Đường Tụng nhìn sang Mạc Tang, thấy cô đăm chiêu bèn mở lời phá vỡ sự im lặng, anh chỉ vào Lợi Lợi trên khán đài, “Haiz, chỉ số IQ cao nhưng EQ lại không cao lắm.” Nói rồi, Đường Tụng nở nụ cười. Mạc Tang hiểu ý anh, lắc đầu bảo: “Anh không hiểu, khi một cô gái còn trẻ, ít nhiều đều… ngưỡng mộ người khác giới gần gũi với mình, nhất là những cô gái có anh trai như Lợi Lợi.” Mạc Tang vỗ lên người Đường Tụng, nói đùa: “Anh chẳng lãng mạn gì cả, đừng nói toạc suy nghĩ của cô bé ra như thế. Lợi Lợi đang ở tuổi thành niên, còn hay mơ mộng xa vời. Anh có nghĩa vụ che chở cho sự trưởng thành của cô bé.”
Đường Tụng cũng cười, bỏ biểu cảm lạnh lùng của một kẻ bàng quan, trở lại với vẻ điềm đạm thường thấy.
Anh dẫn Mạc Tang đi chọn gấu Teddy cho Đường Đường, vừa đi vừa hỏi thản nhiên như không: “Cô nói chắc nịch như vậy, chắc trước đây cũng thích ai đó vì lý do này?”
Mạc Tang dừng bước.
Đường Tụng quay đầu lại, hỏi cô: “Phải không? Cô cũng có người anh tương tự như vậy à?”
Mạc Tang đờ đẫn, tai như ù đi.
Kết cấu của khu thương mại thuộc kiểu phổ biến, thiết kế đan xen vào nhau rất thú vị. Ở giữa có giếng trời hình tròn lớn, đây cũng là trung tâm của khu mua sắm, vành khuyên phân bổ ở bốn bên. Mạc Tang đang đứng trước cửa hàng bán đồ chơi, vị trí đó có thể trông sang phía đối diện của tầng trên.
Cô kinh ngạc đến không thể cất tiếng.
Sau tấm chắn kính của tầng tám, có kẻ ngang nhiên hút xì gà.
Mạc Tang bắt đầu cảm thấy oán hận thị lực quá tốt của mình. Toàn thân cô bất giác run lên, từng bước từng bước lùi ra sau. Kẻ đó… Anh ta… mặc chiếc áo jacket màu xám đậm, ngón tay đan vào nhau, dáng vẻ chẳng hề khác trước. Và có lẽ bất cứ lúc nào, anh ta đều có thể nói chuyện với cô bằng chất giọng ồm ồm đáng sợ.
Không… không thể như thế!
Mạc Tang đăm đăm nhìn về hướng đó, động tác vô thức đầu tiên của cô không phải là trốn khỏi tầm nhìn của anh ta mà là kéo Đường Đường ra sau mình để che chắn.
Đường Tụng nhận ra điều khác lạ, tay đang mở cửa kính thì dừng lại, “Mạc Tang?”
Đường Đường đang háo hức muốn xem chú gấu màu hồng mà mình mơ ước, cố đẩy Mạc Tang để chạy đi. Cô cúi đầu, tay giữ chặt cô bé: “Đừng quấy!”
Đường Tụng lập tức quay người lại, xung quanh không có gì bất thường, chỉ có khách hàng qua lại và không ai nhìn về phía họ. Anh bước tới nắm cánh tay Mạc Tang, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì thế?”
Mạc Tang nói không thành lời, Đường Tụng cảm nhận được cô đang run, chỉ có thể nắm cánh tay cô.
Nhìn theo hướng ánh mắt của Mạc Tang, anh chỉ thấy tấm chắn bằng kính. “Cô trông thấy gì vậy?” Đường Tụng hỏi lại.
Mạc Tang đẩy anh ra, tiến lên vài bước để nhìn kỹ, chưa đầy nửa phút, bóng dáng kẻ đó đã mất hút.
Phải chăng là ảo giác?
Cô xoay người nhìn bốn phía, thậm chí chạy một vòng quanh vành tròn, lên tầng tám, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy kẻ đó, mọi thứ không có gì khác lạ. Cô chống tay lên cột, thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô luôn tự nói với bản thân rằng, nếu K xuất hiện, nhất định cô sẽ báo thù.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ đó, bỗng có người lại gần từ phía sau, Mạc Tang rút mạnh khẩu súng, chỉ một giây nữa là đã bóp cò. Cô nhận ra người đang lại gần, ngón tay cứng đờ.
“Mạc Tang!”
Đường Tụng chạy đến, ấn cánh tay cô xuống trước khi súng nổ, ôm cô vào lòng. Người đi đường tò mò đoán chuyện gì đang xảy ra, may là không ai kịp nhìn thấy vật cô cầm trong tay. Anh khẽ vỗ lên mái tóc dài đỏ đậm của cô, không nói một lời.
Tay Mạc Tang run lên bần bật, vì quá căng thẳng nên không thể buông lỏng, súng vẫn còn nhằm thẳng lồng ngực Đường Tụng, chỉ cần khẽ cử động ngón tay, anh chắc chắn không toàn mạng.
Đường Tụng hôn lên đỉnh đầu Mạc Tang, tiếng anh vang bên tai cô: “Thả lỏng đi, cô căng thẳng quá, không sao cả, không có ai đâu, Mạc Tang?”
Anh buông ra một chút, thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, bỗng lắc đầu cười, trêu đùa: “Trông thấy gì mà liều lĩnh vậy, đây là Diệp Thành, cô lôi nó ra chỉ tổ gây hỗn loạn thôi.”
Mạc Tang cố gắng muốn tỏ ra không có chuyện gì nhưng hồi lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh. Cô hít một hơi sâu, ngón tay dần thả lỏng, nói với Đường Tụng: “Lùi ra sau chút, nếu súng phát nổ là anh đi đời đấy.”
Nhưng Đường Tụng không bận tâm, ngón tay anh từ từ di chuyển từ mũi súng đến bàn tay Mạc Tang, kiên định giúp cô khóa nòng, sau đó nắm tay cô di chuyển về sau eo, nhét súng vào chiếc vỏ đựng bất ly thân trên người cô.
Trong mắt người ngoài, tất cả những hành động đó chỉ là cái ôm, cử chỉ tình tứ của cặp tình nhân. Chỉ có người trong cuộc biết nguy hiểm đến thế nào.
Mạc Tang lại nhìn lên tầng tám, chẳng có gì lạ. Cô tự thấy ái ngại vì trò cười mà mình gây ra.
Đợi Mạc Tang bình tĩnh lại, Đường Tụng hỏi: “Nói thật với tôi, Mạc Tang, khi nãy cô nhìn thấy ai?”
“Không có gì, tôi nhìn nhầm”, cô thở dài, đầu cúi gằm. “Nhiều năm rồi không đến nơi như thế này, tôi quá nhạy cảm khi ở chỗ đông người.” Cô lấy tay che mặt, hít thở sâu rồi vuốt lọn tóc ra sau tai, cố nói bằng vẻ nhẹ nhõm: “Đi thôi, đi mua gấu Teddy cho Đường Đường.”
Đường Tụng băn khoăn trong giây lát, tay còn lưu luyến một động tác gần gũi, sau đó anh không gặng hỏi nữa.
Chỉ có Đường Đường chơi rất vui vẻ trong cửa hàng. Quay đầu lại không thấy hai người lớn, cô bé chạy ra tìm, lúc này đang đứng bên cạnh cột trụ.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu, đưa bàn tay mũm mĩm che lấy mắt, nói như rất hiểu chuyện: “Chú Lục dặn rồi, Đường Đường không được nhìn!”
Đường Tụng cười, bế cô bé lên, tay còn lại nắm tay Mạc Tang tiến về phía trước. Cô cúi đầu bước theo anh, trong lòng vẫn còn bất an, lần đầu tiên không phản kháng trước cái nắm tay của Đường Tụng.
Trong tiếng cười của trẻ nhỏ, Mạc Tang nghe rất rõ dù Đường Tụng chỉ nói khẽ.
Anh bảo: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tối hôm đó, Mạc Tang nói chuyện điện thoại cùng Daisy. Gần đây K không liên lạc với Daisy, hành tung của anh ta xưa nay khó đoán, tính cách lại cố chấp lạ lùng, Daisy cũng không rõ hiện giờ K ở đâu.
“Tớ chỉ biết có thể anh ấy còn ở Diệp Thành. Lần nào cũng do anh ấy chủ động liên lạc sau đó mới hẹn tớ ở chỗ cụ thể.”
Mạc Tang khẽ cắn đốt tay, bước qua bước lại trước cửa sổ. Nghĩ mãi, cô vẫn cho rằng K không thể xuất hiện ở trung tâm thương mại. Tất cả có thể chỉ là do cô quá căng thẳng, có trách thì trách Đường Tụng đã hỏi câu đó.
Mấy hôm sau đó, ngày nào Mạc Tang cũng lên núi giải khuây. Trên thung lũng này chẳng còn căn nhà nào khác, cô vui vẻ tự tại, trèo lên cao, bắn súng vào không trung nhằm rèn luyện trực giác nhạy bén, dù sao cũng chẳng ai nghe thấy.
Nhưng kỳ lạ là, suốt mấy hôm, rất nhiều món đồ được gửi tới nhà Đường Tụng. Chú Thẩm hướng dẫn mọi người sắp xếp đồ đến mấy lần. Đi qua nhìn thấy, Mạc Tang hỏi thì mới biết đó là quà tặng sinh nhật thiếu gia. Trong số đó có một hộp gỗ trông có vẻ cổ xưa, chú Thẩm đặc biệt coi trọng nên đặt riêng một góc, đợi Đường Tụng về nhà xem.
Mạc Tang bước tới, hơi tò mò khi nhìn thấy trên hộp có tấm thiệp nhỏ. Trực giác mách bảo cô món quà không thể do những người cợt nhả như Lục Viễn Kha gửi tặng. Nhưng vì thân phận đặc biệt, cô không thể tự tiện xem. Nhân lúc không ai chú ý, cô bước tới mở chiếc thiệp ra, trên đó không viết gì, chỉ thấy ký tên Vân Kính Dao.
Mạc Tang cười, xoay xoay chiếc điều khiển ti vi trên tay, vừa đi vừa nghĩ, đây là tên của phụ nữ.
Mãi đến tối, khi ăn uống xong xuôi rồi chuẩn bị đi ngủ sớm, Mạc Tang mới nghiêm túc nghĩ lại, hình như Đường Tụng thật sự đối xử với cô rất tốt, đến bây giờ vẫn hảo tâm phục vu cô nơi ăn chốn ở. Vậy thì, ngoài giúp anh chơi với Đường Đường… đến sinh nhật anh, phải chăng cô nên bày tỏ chút gì cho phải lẽ?
Vấn đề này làm khó Mạc Tang, đắn đo trong một lúc, cô quyết định xuống lầu hỏi chú Thẩm, ít nhất cần biết sinh nhật anh cụ thể là hôm nào.
Gần mười một giờ đêm, căn phòng rất yên tĩnh, cô bước chậm xuống dưới thì thấy chú Thẩm đang nói gì đó với hai người giúp việc, không hay biết cô đang lại gần.
“À, đừng mang tới phòng thiếu gia, bây giờ phòng đó tiểu thư Mạc Tang đang ở. Ngày mai khi họ mang tới thì hỏi tôi.”
“Vâng.”
Mạc Tang bất giác quay đầu nhìn lên căn phòng mình ở, chợt hiểu ra, lâu nay cô hơi vô tâm. Vị trí căn phòng và cách trang trí cửa ra vào cho thấy đó là phòng ngủ chính của tầng hai, các phòng còn lại chắc chỉ là phòng khách. Hơn nữa hôm đó lúc tỉnh dậy, cô đã nhận ra căn phòng vốn có người ở.
Chỉ có điều sau đó không để ý đến nữa.
Thảo nào cứ vào phòng, theo thói quen, Đường Tụng lại ngồi xuống chiếc ghế mây để pha trà. Cũng chẳng trách lần trước thấy phòng mình bề bộn, anh không ưng ý, kiên quyết bắt cô dọn dẹp sạch sẽ.
Anh không những giả vờ giả tảng mà còn là gã đàn ông thích… tự cho mình là đúng.
Mạc Tang càng nghĩ càng thấy buồn cười, về phòng gọi điện thoại cho Đường Tụng.
Người nhận cuộc gọi dường như có vẻ mệt, nhưng không hề ngạc nhiên khi cô chủ động gọi tới, chỉ khẽ hỏi một câu: “Gì vậy?”
Mạc Tang kẹp điện thoại giữa vai và đầu, đổ người xuống chiếc giường rộng rãi êm ái, xoay vài vòng rồi mới cố tình trêu chọc: “Tôi quên cảm ơn anh, giường của anh thoải mái lắm.”
Đường Tụng dừng một lúc mới hỏi: “Chú Thẩm nói à?”
“Không, tôi tình cờ nghe được, người ta tặng anh món đồ gì đó, chú Thẩm sợ đặt sai chỗ.”
Đường Tụng cười, qua điện thoại, Mạc Tang cảm thấy điệu cười của anh thêm phần khảng khái. Cô nằm sấp trên giường, chợt nhận ra câu nói vừa rồi của mình quá đa nghĩa, hơn nữa giọng Đường Tụng có vẻ hơi khác so với thường ngày. Cô không hiểu tại sao hai má nóng bừng lên, sau đó vùi đầu xuống gối, lồng ngực chưa hề xao động dù tuyệt vọng đau đớn đến thế nào, giờ đây nơi đó bỗng đập loạn nhịp.
Thế này là thế nào, bỗng dưng chỉ còn lại sự im lặng của cả hai người, nhưng giống như có gì đó ngấm dần từng chút một, sau đó rót đầy xuống cổ họng, cần được sộc ra. Nếu tiếp tục im lặng thì chẳng khác nào tự lừa mình dối người.
Mạc Tang buộc phải tìm đề tài để nói, đành mở lời hỏi bâng quơ: “Sao rồi, anh ngủ chưa?”
“Chưa, lát nữa còn có việc, tôi vừa nằm một lát.” Đường Tụng nói xong, hình như uống một ngụm nước. Lúc này tiếng chuông điện thoại để bàn vang lên, thấy anh bận, cô không muốn làm phiền, liền bảo: “Anh làm việc đi.”
Đường Tụng để mặc điện thoại đổ chuông. Sau đó, Mạc Tang nghe tiếng quần áo loạt soạt, có vẻ như Đường Tụng ngồi dậy, tránh xa tiếng ồn kia. Anh nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là sắp xếp lễ ra mắt một bộ phim, tôi bận mấy ngày rồi, không muốn chơi với bọn họ nữa.”
“Vậy hôm nào anh về, tôi trả lại phòng cho anh nhé, anh chọn cho tôi phòng khách nào cũng được. Tôi từng ở trong đủ loại phòng ốc, nhà anh đã là tuyệt vời lắm rồi.”
“Phòng tôi rộng nhất, tầm nhìn thoáng đạt, hướng cũng tốt.” Anh nhẫn nại trả lời, không hồ hởi cũng không lạnh lùng, dường như đang đợi cô nói gì khác. Nhưng Mạc Tang chỉ cầm điện thoại lăn qua lăn lại, sau đó ngồi dậy, ôm đầu gối ngồi trên giường, một lúc vẫn chưa biết nên nói gì.
Hai người lại yên lặng hồi lâu, Mạc Tang mân mê tóc, ngượng nghịu nói: “Thôi được… chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Đường Tụng cười rất giòn, một lúc sau mới bảo: “Cô còn chưa biết vào ngày nào, quả là chẳng có thành ý.”
“Tôi không biết nên tặng quà gì, anh chẳng thiếu gì cả, tôi lại chẳng biết làm gì.” Mạc Tang nghĩ, đâm lao thì phải theo lao, vì thế quyết định không lấp lửng nữa, nói tiếp: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao… Đường Tụng…”, Mạc Tang đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô chưa thả rèm xuống, ngoài kia là bầu trời đầy sao lấp lánh ở miền ngoại ô.
Cô muốn nói, Đường Tụng, anh là người đàn ông tốt.
Nhưng nghĩ một hồi lâu, chẳng thể nói ra câu đó.
Dường như Đường Tụng cũng không muốn đợi nữa, bảo: “Thật ra là vào thứ Tư tuần sau. Nhưng mà cô đã gọi điện đến rồi… thì hát cho tôi nghe một bài, coi như là để chúc sinh nhật tôi.”
Mạc Tang không ngờ anh lại đề nghị như vậy, băn khoăn một lúc, cô đành bảo: “Tôi không phải nghệ sĩ trong công ty của anh.”
“Tôi muốn mà.”
“Gián điệp hát dở lắm.” Cô cười vì ý muốn kỳ cục của anh.
Không biết tại sao Đường Tụng khăng khăng giữ đề nghị này, anh nói rất nhã nhặn: “Tùy ở cô, hát gì cũng được.”
Mạc Tang thật sự hết cách, bước tới cạnh chiếc ghế mây Đường Tụng hay ngồi, mân mê dụng cụ pha trà của anh, nói khẽ: “Tôi chưa nghe nhiều bài hát, trước kia ở nước ngoài, có một khoảng thời gian tâm trạng không vui nên thường tới quán bar giải sầu. Hát đi hát lại cũng chỉ có vài bài.”
Đường Tụng im lặng, chỉ nghe tiếng thở của anh đều đều, dường như đang đợi.
Cô nói: “Vậy tôi hát Unintended nhé.”
Bầu trời đêm trên núi làm Mạc Tang nhớ lại một ngày năm cô mười tuổi, dưới ánh đèn chùm lay lắt, có người mở chiếc túi đen ra, đổ vào đó những hạt kim cương vụn lấp lánh.
Chợ đen mờ mịt, tối tăm, thậm chí chưa nhìn kỹ mặt người mua, cô đã bị lôi đi xềnh xệch, sau lưng có người kêu lớn, vụ giao dịch đã xong.
Trời đêm hôm đó cũng đầy sao như hôm nay. Kể từ đấy, cô bé lưu lạc khắp châu Âu được K đưa về nhà.
Còn hôm nay, cô ở trong căn phòng Đường Tụng từng ở, ngồi trên ghế mây anh hay ngồi và hát khúc nhạc tình cũ. Đó là ca khúc cô thích hát nhất khi lê la quán bar ở Zurich năm đó.
“You could be my unintended. Choice to live my life extended. You could be the one I’ll always love… I’ll be there as soon as I can. But I’m busy mending broken. Pieces of the life I had before…”
Mạc Tang ngân nga cất tiếng hát, giọng nghẹn ngào. Cô ngạc nhiên khi nhận ra rằng, sau nhiều năm, giờ đây khi hát lại bài này tâm trạng cô không còn như trước.
Sự thay đổi đó không hoàn toàn bắt nguồn từ sự tuyệt tình của K, cô thoáng nhận ra rằng, đây là câu chuyện xảy đến bất ngờ, đập vỡ vỏ bọc gai góc mạnh mẽ ở cô. Và câu chuyện đó liên quan đến người ở đầu kia điện thoại.
Đường Tụng, anh mới là điều không thể biết trước.
Mạc Tang vừa hát vừa ngắm ánh trăng, khi đến câu đó, cô gần như chỉ có thể thều thào: “Before you…”
Người phía bên kia điện thoại chậm rãi, nhẹ nhàng cất tiếng cùng cô. Mạc Tang dừng lại hỏi: “Anh biết bài này hả?”
“Từng có một thời gian tôi đi nghe người khác hát.”
Thật trùng hợp. Mạc Tang cứ nghĩ chỉ mình cô thích bài này. Không hiểu tại sao cô bất chợt nhớ tới chiếc thiệp đề tên phụ nữ, món quà lại được đặt ở vị trí đặc biệt. Cô thấy chênh vênh trong lòng, hỏi anh: “Là minh tinh nào đó ở công ty anh à, người yêu trước đây của anh hả?”
Đường Tụng không nói gì, dường như đang trầm ngâm. Sau đó anh thở dài, đáp: “Chưa đủ để là người yêu, chỉ là người tôi thầm yêu, buồn cười không?”
Mạc Tang quả thật bị chọc đến phì cười, hoàn toàn không tin điều đó, “Đừng đùa nữa.”
Hai người bỗng dưng có tâm trạng kỳ lạ. Bài hát chưa kết thúc nhưng Đường Tụng bỗng cất lời phá vỡ không khí ảm đạm. Anh nói: “Tôi còn muốn có một món quà sinh nhật.”
Đó là câu chuyện đẹp nhưng diễn ra đều đều, khiến người khác dễ buồn ngủ. Mạc Tang hát một lúc cũng mệt, tựa vào chiếc ghế mây, hỏi anh: “Hả, gì cơ?”
Giọng của Đường Tụng luôn đầy sức hút, rất nhẹ và không hề mang chút áp đặt nặng nề. Dù nghe qua điện thoại, vẫn có thể mường tượng ra vẻ nho nhã, lịch sự của anh.
Liền đó, anh nói: “Mạc Tang, hãy thử ở bên anh nhé.”