6h 30' tối, màn đêm bắt đầu bủa vây. Khang ở phòng khách, tivi đang bật, nói về tin tức Châu Âu.
“King... Kong” Chuông của vang lên, Khang nhấn nút mở cửa trên điều khiển từ xa.
- Tôi tưởng cậu bệnh, nằm bẹp dí ở đây. Xem ra ổn nhỉ?_ Ngọc dựa người vào thành cửa, vòng hai tay trước ngực. Trông cô thật cá tính, đôi giày đế cao và áo phong hơi rộng màu trắng, kết hợp cùng jean mài và đồng hồ thể thao màu đen. Mái tóc được buộc cao gọn gàng.
Khang mặc một bộ màu đen từ trên xuống. Cũng áo phong, jean mài. Cậu vắt chân phải chéo lên chân trái: - Cô đang lo lắng cho tôi đấy hả? Tự liệu cho mình trước đi. Hừ, làm chuyện bao đồng.
Ngọc lắc đầu ngán ngẩm, nhưng thật ra... cô đang có cảm giác khó chịu. - Vậy sao? Tôi về._ Ngọc quay ngoắt 180độ, rời đi. Lúc đó, Khang nhận được cuộc gọi của Nam.
“Mày đừng có giận tao đấy Khang._Nam nói.
- Giận?
- Ơ! Ngọc không gọi cho mày hả? Không có mày ở lớp trông Ngọc nó buồn buồn sao ấy. Tao không biết sao nên mới cho số mày đấy!
- Mày nói gì? Cô ta mà buồn sao?_Khang đứng lên, tắt TV, mang giày.
- Chứ sao! Mày không biết đấy chứ...
Khang cúp máy, thật là phũ phàng với Nam.”
Khang chạy ra khỏi nhà, đuổi theo Ngọc, mong vẫn còn kịp. Vừa bước chân tới cổng, tiếng nổ máy đã kêu lên. Khang lao đến đầu mũi xe. Ngồi bên trong, Ngọc ném ánh mắt tức giận về phía cậu. Khang bước qua một bên, mở cửa xe, ngồi vào.
- Cậu làm gì đấy?_ Ngọc lên tiếng.
- Không thấy hả? Sao còn hỏi?
- Muốn gì?
- Tôi chưa ăn tối. Đi cùng không?_Khang nói nhẹ, ngữ điệu có phần ra lệnh.
- Được thôi. Nhưng, tôi không đãi cậu đâu đấy.
- Rồi.
Ngọc đánh tay lái. Một lúc sau, xe dừng lại trước cánh cửa lớn hội quán King. Khang nhíu mày. Kể từ lúc có chuyện xảy ra với Ngọc, cậu đã căm ghét nơi này.
- Chỗ khác không tới, sao lại tới đây? Cô bị ngốc thật à?
- Chuyện gì? Vào thôi.
Hai người đi thẳng đến tầng 4, chọn chỗ rồi ngồi xuống. Một nhân viên bước tới, để lên bàn hai cuốn menu: - Hai vị muốn gọi món ngay không ạ?
- Cái này, này nữa._ Ngọc nói.
- Giống cô ấy._ Khang lên tiếng. Một lúc lâu sau, những món ăn được đặt lên bàn. Hai suất mỳ Ý cùng hai miếng bít tết, thơm lừng. Khang cùng Ngọc dùng bữa tối xong, cậu đưa cho nhân viên thẻ ngân hàng. Thanh toán xong xuôi, hai người đến khu vui chơi cách đó không xa.
- Cô muốn vào trong?_ Khang nói.
Ngọc nhìn vào bên trong, nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng. Đây là nơi mà cô cùng mẹ đến chơi lần cuối. - Ừ.
- Vào thôi.
Hai người bước xuống xe, đi vào trong. Khung cảnh tấp nập rộn ràng hiện ra trước mắt.
- Chơi cái kia không?_ Khang đập vào cánh tay cô, chỉ về phía khu bắn sơn. Ngọc nói: - Có.
- Đi thôi._ Khang cầm lấy cổ tay cô, bước đến quầy vé. Vào bên trong, hai người khoác đồ chống sơn rồi bắt đầu trò chơi.
“Tạch..tạch..” Tiếng súng sơn của Ngọc vang lên, lao thẳng tới hướng của Khang. Vài vệt màu dính trên đồ của của cậu. Khang xoay người, núp vào một bức tường gần đó rồi quay đầu tìm cô. “Tạch..tạch..tạch..tạch..tạch..” Một loạt dài tiếng súng vang không ngớt của Khang làm Ngọc bất ngờ. Cô nhìn lại bộ đồ trên người mình, ướt nhẹp màu sơn. Hình ảnh của cô được Khang thu vào tầm mắt, cậu cười thầm, bắn thêm vài cái. Ngọc chĩa súng tới chỗ cậu, bắn không ngừng. Hai người cùng nhau chơi thêm một lúc rồi cùng nhau bước ra ngoài. Trò này dùng để xả xì-trét vô cùng tốt.
- Cháy... cháy rồi... chạy đi..._Một người hớt hải chạy tới, tông trúng hai người làm Ngọc ngã. Đầu cô đập mạnh vào đất.
- Ngọc, cô có sao không?_ Khang khụy xuống, hỏi cô. Ngọc hơi nhíu mày, đứng lên: - Không có gì, không sao. Đi xem xem có gì không đi.
Ngọc vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước. Một đám cháy lớn đang diễn ra trước mắt cô. Ngọc khiếp sợ lùi lại về phía sau. Khang từ phía sau chạy tới, cậu không khó nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt của cô, là sự sợ hãi lan tỏa. Khang ngước nhìn theo hướng của cô, đám cháy lớn phát ra ở khu vực ăn uống, cột khói bốc lên ngùn ngụt, mọi người chạy tá hỏa về mọi phía. Cậu bất chợt nhớ lại một chút kí ức của mình. Khang khó hiểu “tại sao cô lại phải sợ hãi như thế?” Nghĩ không thông, cậu cầm lấy tay cô, chạy đi, tránh xa đám cháy.
Ngồi vào xe, Khang nhìn sang phía Ngọc. Cô như mất hồn ngồi đơ lại một chỗ. Cậu đập mạnh vào vai cô. Ngọc liếc nhìn Khang, nhíu mày khó chịu. - Cậu làm cái gì đấy?
- Cô muốn ở lại đây à? Còn không đi nhanh!
- Sao không nhảy xuống đi bộ? Cậu tưởng ở đây cậu nói gì tôi cũng phải nghe hả?_ Ngọc hét lên.
- Được rồi, không cần phải nóng. Cô cứ từ từ lái xe.
Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nhấn ga. Xe lao đi trong màn đêm đen u tối lạnh lẽo của ngày cuối thu.
(Xin lỗi mọi người ạ! Thời gian vừa qua mình hơi bận ôn thi nên không up chap mới được. Hôm nay tuy chưa thi xong nhưng mình vẫn cố để trả chap mới. ^^ Mong mọi người lượng thứ!!!)