~~
Nguyễn Thiên Như Ngọc ( Zero), 17 tuổi, xinh đẹp, học giỏi, IQ cao, nhiều tài lẻ, thuần thục tất cả các loại dao kiếm, súng ống. Tiểu thư nhà họ Nguyễn, mẹ mất sớm, sống với bố. Phó CT tập đoàn đá quý lớn nhất nước Mỹ. Quá khứ không mấy vui vẻ, ảnh hưởng đến tính tình của cô. Sắp là bang chủ của Ác ma chi nhánh . Sở thích: đồng hồ.
~
“Ngày trở về, trời mưa rả rích. Giống như cái ngày đau thương của gia đình cô 9 năm về trước...”
13h.00
Ngọc mở mắt. Chuyến bay sắp hạ cánh. Một chuyến bay dài giúp cô có một giấc ngủ đủ lâu để chống chọi với những việc của ngày mới ở Việt Nam. Một nơi tuy quen thuộc nhưng đã có phần xa lạ đối với cô sau 9 năm không trở lại.
30 phút sau, máy bay hạ cánh. Cô bước xuống, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Cô như một thiên thần với đôi mắt buồn có phần lạnh giá, đôi mày kiều diễm, chiếc mũi thanh tú cùng đôi môi hồng hồng. Làn da trắng không tì vết, vóc dáng cao cân đối khiến cho ai ai cũng phải ghen tị. Hôm nay, cô khoác trên mình một bộ đồ chỉ thấy màu đen, từ áo phong, quần jean, đồng hồ cùng với đôi giày, tất cả đều là hàng hiệu. Đi gần tới cổng, một người đàn ông chừng 40 tuổi cùng một người cao to vạm vỡ xuất hiện trước mặt cô. Ông cúi đầu chào, cô đưa hai cái vali cỡ max bự ra trước mặt người đàn ông vạm vỡ rồi nói, một giọng lạnh tanh:
- Tôi biết bác, bác không cần làm như thế. Bác đã chuẩn bị đồ dùng ở đấy rồi chứ?
- Vâng. Tôi đã làm theo lời của cô chủ,
- Chúng ta đi.
Nói xong, cô cùng hai người bước ra xe rồi rời đi. Hương tới khu chung cư cao cấp nhất thành phố. Trên xe, không khí hết sức căng thẳng đang diễn ra. Anh chàng to con đó chưa lúc nào lại có thể cảm nhận được nguồn sát khí dồi dào như lúc này, suýt chút nữa đâm vào cái xe phía trước. Ông bác cũng không khá hơn là bao. Tuy là hậu vệ thân cận của bố cô, từng tiếp xúc với nhiều loại người, nhưng đây là lần đầu tiên ông cảm thấy sợ hãi trước một cô gái 17 tuổi. Mồ hôi trên trán ông đang thi nhau đổ xuống. Nhìn mà thấy tội nghiệp cho hai người đàn ông này. Phía sau xe, cô đang chăm chú nhìn vào máy tính, bàn tay gõ gõ liên hồi. Cô đang tự tạo ra cho riêng mình một phần mềm chuyên dụng, có thể đột nhập vào bất cứ thông tin của các tổ chức hay các tập đoàn lớn ở Việt Nam. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến các thuật toán, mọi việc diễn ra xung quanh đối với cô lúc này mà nói thì chỉ có thừa, có hỏi cô bất cứ thứ gì cũng như không, sẽ không bao giờ nhận được cây trả lời ngay tức khắc. Tinh thần tập trung cao độ này có muốn phá đi thì cũng khó.
Khoảng 30 phút sau, chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cao khoảng trăm tầng. Cô gập máy lại, bước vào bên trong rồi nhấn thang máy đi thẳng lên tầng 99. Anh chàng to con kéo theo hai cái vali max bự chạy theo sau.
Đứng trước cánh cửa trắng mạ vàng sang trọng, cô quẹt thẻ, cửa mở. Thật đúng với sự mong đợi của cô. Hai màu trắng đen làm chủ đạo căn nhà, bố trí trang nhã, không phô trương. Nhìn qua một lượt, cô thầm gật đầu khen ngợi, ra hiệu để lại va li rồi đi ra ngoài. Cô giật lấy chiếc chìa khóa trong tay anh chàng đô con, ngồi vào xe rồi đi đến ngôi trường mới. Ông bác lúc này mới vỗ vai anh chàng, nói:
- Xem ra từ nay chúng ta khó sống rồi.
Học viện Q
“ Kít...t...t...” Tiếng phanh xe vang lên làm rộn cả một vùng. Bác bảo vệ bịt tai lại, mở cửa trường, phóng nhanh ra ngoài, chiếc xe được đà lao vào bên trong. Dừng lại trước dãy nhà giáo viên, Ngọc xuống xe, đi lên phòng hiệu trưởng. Cô mở cửa, ngồi xuống trên chiếc ghế salon mềm. Hiệu trưởng học viện danh giá này chắc chắn đã biết trước đây là ai. Ông ngồi đối diện cô:
- Em là Nguyễn Thiên Như Ngọc, chuyển từ trường Star ở Mỹ sang hả? Khỏi mất thời gian, tôi nói luôn, em học lớp 11A1. Bởi học lực quá xuất sắc của em làm tôi khá choáng váng. Mong rằng em có thể nhanh làm quen với môi trường học ở đây...bla...bla...
Ngọc nghe thầy hiệu trưởng nói xong liền bị ù tai. Cô đứng lên, thoát khỏi chiếc ghế, đáp lại một câu:
- Mong rằng tôi có thể làm quen với môi trường ở đây. Thầy nói quá nhiều. Chào thầy.
Tại một nơi khác, có thể coi là trụ sở đối thủ của Ác ma, bang Devil- Quỷ đêm...
- Bang chủ. có tin rằng, hôm nay người mới tiếp nhận Ác ma sẽ đến.
- Là ai? _ Tên bang chủ lạnh lùng hỏi
- Tôi... tôi vẫn chưa điều tra ra...
- Vậy sao?_ Anh ta nhếch mép cười. - Thú vị thật. Thế thì... tôi đành ra tay vậy. Người mới à?
- Không ạ... Người này thân thế rất kín đáo. Chưa để lộ thông tin nào...
- Ồ. Chắc cũng quan trọng đây._ Một nụ cười quỷ dị lại vẽ lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
~~Dương Duy Bảo Khang, 17 tuổi, đẹp trai, coldboy, IQ cao, học giỏi, giỏi võ công. Cậu chủ nhà họ Dương quyền lực, bố là chủ tịch tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất nước Anh. Mẹ là chủ tịch tập đoàn ĐK, chuyên về thời trang. Đang là Bang chủ bang Devil- Quỷ đêm. Bố mẹ đang định cư tại Anh. Một mình sống độc lập tại Việt Nam.