- Thả tôi ra. Cậu muốn cả cái học viện này nhìn chúng ta hả?_ Ngọc khó chịu, giọng có chút trách móc. Đến một góc khuất, Khang kéo cô vào. Ngọc dựa lưng vào phần tường lạnh buốt, Khang đưa mặt cậu tới gần mặt cô.
- Lần sau đừng gây chuyện với cô ta, không thì ở trong cái trường này cô không thở được đâu. Nhớ chưa?_ Hai gương mặt chỉ cách nhau có vài cm, bốn mắt đối diện nhìn nhau. Ngọc không ngờ tới việc Khang làm như thế, cô mở to mắt, nuốt nước bọt.
- Nh... nhớ rồi.
Khang lùi lại mấy bước, không hiểu tại sao lại có thể tự tiện làm chuyện như thế. Cậu có phần ngượng ngùng.
10.00pm (giờ ), 10.00am (giờ Mỹ).
Ngọc đang mở kênh tin tức, tiện thể xem mẫu gọt kim cương kiểu mới trên laptop. Rù... rù... Tít...
- Thế nào rồi con? Mọi việc ổn cả chứ?
- Bố! Sao bố gọi vào giờ này? Lúc này đang có cuộc họp CEO mà?
- Bố dời sang 2 tháng sau. Thích nghi được chưa?
- Rồi ạ. Tập đoàn có việc hả bố?
- Đúng thế. Con mở máy đi, ta gửi qua rồi đấy.
- Con thấy rồi.
- 8.00 sáng mai, con đến King, chúng ta có một bản hợp đồng làm ăn quan trọng. Con giúp ta trao đổi nhé! Được không?
- Được ạ.
- Tốt lắm con gái, bố tin ở con...
Hôm sau, hội quán King, tầng 4. Khi Ngọc vừa xong việc, cô đứng trước cửa thang máy cùng vị đối tác của TĐ.
- Không ngờ phó CT lại là một người còn trẻ thế này, quả thật hiếm thấy. Hợp tác thành công.!
- Hợp tác thành công. Thang máy đến rồi, tạm biệt._ Ngọc hơi cúi đầu một chút, nghiêm giọng.
- Chào cô._ Vị đối tác kia gật gật. - Mong lần gặp lại.
“Không có lần thứ hai gặp lại đâu” Ngọc tự nhủ trong lòng. Cô đi đến chiếc thang máy bên cạnh, nhấn nút. Bước vào bên trong, cô thở một hơi rõ dài.
Thang máy mở ra, cô đang có ở lầu 1. Đối diện thang máy, một người đang bước vào cánh cửa chính lớn. Ngọc vô ý liếc mắt một cái, gặp tên chết tiệt ấy không đúng nơi đúng lúc. Mắt phải cô giật đôi ba cái, nhanh chóng nấp vào cái cột lớn gần đấy. Cậu tiến tới ngày một gần, tim cô cứ thế đập nhanh hơn vì lo sợ. Bỗng, nhân viên hội quán từ đâu chui ra, đứng trước mặt cô.
- Thưa tiểu thư, tôi giúp gì được cho cô không ạ!
- Không cần. Tôi tự lo được. Cảm ơn.
Tiếng nói thu hút sự chú ý của cậu. Cậu quay đầu, không nhìn thấy người phía sau cột nhưng giọng nói này thì không lẫn đi đâu được. Vòng ra phía sau, nhìn thấy cô, cậu nhíu mày.
- Cô đến đây làm gì? Sao không ở trường?
- Hơ. Khang hả. Chào. Ở đây ngoài ăn với chơi thì còn gì nữa nhỉ?_ Ngọc nói.
- Ngoài hai thứ đấy còn có cả gym, spa, shoping, coffee, hồ bơi. Cô chọn cái nào?
- Ơ hơ hơ... vậy tôi đi đây, đến sai chỗ sao? Lạ nhỉ?
Ngọc giả ngốc, nói trên trời dưới đất.
- Khang, sao không lên trên? Đứng đây làm gì?_ Một ông chú từ bên ngoài bước vào. - Đây là bạn gái cháu hả? Chú...
- Chú. Là bạn học_ Khang lên tiếng.
- Đúng, là bạn học._ Ngọc nói theo.
- Hai đứa này! Lớn cả rồi, không phải ngại! Lên trên đi, nhanh nào.
Ông chú nói xong, chui vào thang máy. Khang đến gần cô hơn, cậu khoác tay lên vai cô.
- Nhớ lúc chúng ta trèo tường, cô hứa điều gì không?
- Nhớ. Thả tay ra.
- Đến lúc để cô làm điều tôi muốn rồi đấy.
- Gì? Sao lại thế?
Ngọc định bước đi, cánh tay Khang giật cổ cô lại.
- Theo tôi.
Khang quàng lấy cổ Ngọc rồi đi vào một căn phòng sang trọng. Chỉ là nhâm nhi coffee, nói một vài chuyện, Ngọc chán ngán, cô chống tay lên bàn, nhìn ra phía ngoài. Một tên cầm một khẩu súng bắn tỉa đang ở trên ngọn cây có tán lá xum xuê, nòng súng hướng về phía Khang, cô hơi giật mình. Hình như anh ta đang bóp cò.
- Cẩn thận!_ Ngọc quay về phía Khang, ôm hai vai cậu đè xuống. Viên đạn găm vào vai trái của cô, cả một vùng áo ướt đẫm máu, vết thương khá sâu.
Khang thấy hành động của cô, nhất thời nhíu mày khó hiểu. Chỉ đến khi tay cô kiệt sức, sắc mặt tái đi, cậu mới ôm hai vai cô. Tay phải cậu rụt lại, cậu nhìn tay mình, là máu, máu của cô. Khang lo lắng, cậu ôm lấy người cô rồi đứng dậy.
- Ngọc, có đau không? Gắng một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện. Cố mở mắt ra.
- Chết thật. Chú hại hai đứa rồi. Đưa con bé đi đi._ Ông chú cúi xuống nói với Khang.
Ngọc nhắn mắt, chìm vào giấc ngủ. Khang cố chạy, chạy thật nhanh đến bên chiếc xe. Trên đường đi, cậu thực sự lo lắng cho cô, máu vẫn thi nhau tuôn ra, cô ngày càng tái nhợt.
Cậu ôm cô đi vào trong bệnh viện, y tá giúp cậu để cô nằm lên giường.
- Tìm cho tôi bác sĩ giỏi nhất ở đây._ Khang nhìn chiếc giường lăn vào phòng mổ, nói với y tá.
- Cậu yên tâm, bác sĩ giỏi nhất đang tới_ Cô y tá nói.
Bác sĩ nhanh chóng tiến vào phòng phẫu thuật. 30 phút... 45 phút... 1 tiếng trôi qua. Khang sốt ruột đến ngạt thở. Đèn tắt, vị bác sĩ mở cửa bước ra ngoài, tới bên chỗ Khang.
- Ca phẫu thuật rất thành công. Cô ấy đang được chuyển tới phòng hồi sức. Cậu có thể yên tâm được rồi.
- Bao lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh?
- Khoảng hơn 1 ngày.
- Lâu vậy sao?_ Khang nhíu mày.
- Mất máu, thời gian đưa bệnh nhân đến đây đã có dấu hiệu khó thở, suýt chết. Đạn găm sâu vào xương. Hơn 1 ngày là còn may mắn đấy anh bạn.
Khang chạy đi tìm phòng hồi sức đặc biệt. Mở cửa, cậu bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mùi thuốc sát trùng làm cậu nhức óc. Cô nằm đó, mặt trắng bạch, đôi mắt nhắm tít lại.
- Cô thật ngốc, không cần làm như thế. Cô nói đi. Tại sao lại đỡ đạn cho tôi, hử? Đồ ngốc.