Khi những ánh nắng còn chưa xuất hiện và bầu trời bây giờ chỉ là một màu xanh có điểm vài đám mây trắng thì Uyên đã thức giấc. Việc đầu tiên là vệ sinh cá nhân rồi chạy bộ tập thể dục, một công việc đã thành thói quen. Cơn gió nhè nhẹ và mát lạnh của buổi sáng khẽ thổi làm những chiếc lá khô đêm qua di chuyển lạo xạo trên mặt đất. Vài sợi tóc mai vui đùa với gió khẽ bay phấp phới. Bước chạy đều đặn trên con đường, chợt chậm lại và dừng hẳn. Trước mắt là hình ảnh một bà cụ đã có mái tóc bạc trắng mặc áo tứ thân và quần đen đầu đội khăn vấn, khuôn mặt đã có đồi mồi, nhưng đôi mắt cụ lại rất sáng trông rất hiền từ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Uyên bước lại gần cụ và khẽ lên tiếng nói: -Cụ ơi! Cụ để con giúp cho!
Cô cúi người xuống đỡ gánh hàng rong của cụ. Cụ có vẻ là già lắm rồi, ngước lên nhìn Uyên nở một nụ cười:
-Cám ơn con, vậy thì tốt quá! Con giúp ta để ở đằng kia là được rồi!
Theo hướng chỉ của cụ, Uyên đưa gánh hàng sang bên kia đường. Khẽ đặt nhẹ nhàng xuống rồi nhìn cụ đang bước tới:
-Con để ở đây nhé!
-Cám ơn con, không có con thì chắc hôm nay cụ....
Bà cụ nhìn Uyên cười hiền hậu, nụ cười rơi ngay vào trong lòng mỗi người. Uyên biết cụ tính nói cảm ơn liền lên tiếng nhẹ nhàng:
-Không có gì đâu ạ! Con đi trước nhá!
Uyên cúi chào cụ rồi tiếp tục chạy. Đối với người Việt Nam thì nếu giúp được việc gì hay giúp được một ai đó thì họ luôn sẵn sàng. Bởi lẽ đây là một truyền thống có từ ngàn đời, được các thế hệ kế thừa. Một truyền thống đẹp đẽ cần lưu giữ và phát huy.
Con ngõ quen thuộc bỗng hiện ra trước mắt Uyên từ chạy chuyển thành đi bộ, bước chân ngang qua nhà bác hàng xóm sát bên chợt nghe tiếng khóc trẻ em:
-Mẹ ơi! COn không đi học đâu, không đi đâu mẹ ạ!
Uyên nhìn rồi lại nghe được tiếng nói:
-Ừ, không đi, hôm nay Linh của mẹ ở nhà!
Tiếng khóc vẫn cứ dai dẳng không ngừng, chợt người mẹ của bé Linh là chị Nga nhìn thấy Uyên, khuôn mặt đang có vẻ hết kiên nhẫn với đứa con cưng của mình liền khởi sắc vui vẻ:
-Linh! Con xem là cô Uyên kìa!
Uyên nở nụ cười, bước vào sân nơi có hai mẹ con nhà nọ. Đối với mọi người thì Uyên là một cô gái tốt, họ luôn luôn chào đón mỗi khi cô ghé chơi. Ngồi thấp xuống hướng ánh mắt biết cười về phía bé Linh:
-Linh sao thế?
Bé Linh rất quý Uyên, khi nghe mẹ nói cô Uyên sang chơi bé liền nín khóc hẳn, nở nụ cười toe toét, nhào vào lòng Uyên:
-Cô Uyên. Cô Uyên sang chơi với Linh ạ?
Uyên vỗ vỗ vai bé rồi hỏi:
-Thế sao Linh khóc, nói cho cô Uyên nghe được không?
Nghe Uyên hỏi, khuôn mặt bé bỗng buồn thiu thỉu hẳn, bé cúi mặt không dám ngẩng lên, giọng lí nhí nói:
-Dạ, Linh không muốn đi học. Chị Mai bảo đi học sẽ bị bạn bè đánh.
Uyên khẽ nhíu mày nhìn chị Nga hàng xóm còn đang ngỡ ngàng:
-Linh nghe cô nói nè, đi học có bạn chơi vui lắm, không ai đánh Linh đâu. Ở trường còn có cô giáo nữa đấy. Cô giáo sẽ dạy Linh hát giống như cô Uyên ở nhà.
Nghe thấy thú vị nhưng vẫn còn nghi ngờ hỏi lại:
-Thật không cô Uyên?
-Cô đã nói dối Linh chưa?
Uyên khẳng định hỏi ngược lại con bé. Trẻ con khóc cười buồn vui là đều có nguyên do của nó. Khi biết nguyên nhân thì mới tìm ra được cách giải quyết. Và dỗ trẻ thì đừng có doạ đánh sẽ không tốt. Thay vì làm theo câu tục ngữ "Thương cho roi cho vọt" thì hãy thương con bằng cách lắng nghe con để thấy hiểu con.