Suy nghĩ một chút thì cảm giác sợ hãi đã bắt đầu ùn ùn kéo đến, lớn lên.
Tay cô nắm lấy dây an toàn, sắc mặt trắng bệt.
Bạc Tông nhận ra cô có điều bất thường, đạp phanh dừng xe bên đường, anh đặt tay lên trán cô, “Khó chịu ở đâu sao? Sao sắc mặt lại trắng bệt như vậy?”
Lâm Thanh An cầm tay anh xuống nắm lấy, giọng nói còn run run, “Không sao đâu, chỉ hơi say xe thôi, không phải chuyện gì lớn.”
Bạc Tông vẫn không yên lòng, cũng không rút tay ra, mặc cho cô nắm, cho xe chạy rất chậm.
Kéo dài một lúc, Lâm Thanh An nhìn tay Bạc Tông trong tay mình, thay đổi tư thế, mười ngón tay đan xen với anh.
Cô nghĩ nếu anh lại giống kiếp trước, cô nhất định cũng giống kiếp trước đi theo anh, nhưng ở kiếp này, cô muốn sinh cho anh một đứa con, vì người nhà của anh, hay cũng vì chính bọn họ, đó là huyết mạch của anh, sinh mệnh của họ tiếp diễn, là cốt nhục của họ.
Đến nơi, Lâm Thanh An theo Bạc Tông vào nhà, mỗi hình ảnh đã xảy ra ở nơi đây đều thoáng hiện lên trong trí nhớ cô, cô và Bạc Tông đã từng sống ở nơi này ba năm.
Cô làm việc ở bệnh viện thành phố Z, khoảng cách từ nơi này đến doanh trại cũng không gọi là xa, cũng gần chỗ làm việc của cô, mãi đến khi Bạc Tông bị điều đi nơi khác, cô mới rời đi theo.
Sau khi Bạc Tông xách đồ ăn vào nhà bếp, anh đi đến trước ghế sofa, cầm một chiếc chìa khóa trên bàn trà lên đưa cho cô, “Đây là chìa khóa, sau này em có thể ở đây, dọn ra khỏi trường.”
Lâm Thanh An nhận lấy chìa khóa, vờ nói đùa: “Đưa chìa khóa cho em, anh không sợ em mang những thứ giá trị ở đây chạy mất sao.”
Ồ, Bạc Tông liếc cô một cái, “Em chạy không thoát.”
Lâm Thanh An lườm anh, sao cô lại chạy không thoát.
Bạc Tông vào bếp xử lý đồ ăn, Lâm Thanh An tựa người vào khuôn cửa bên cạnh quan sát anh.
Rõ ràng anh không biết nấu ăn, động tác rất vụng về, trong tay anh cầm một củ khoai tây, anh muốn xắt thành sợi khoai tây, kết quả lại cắt thành một khối khoai tây, anh sa sầm mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm củ khoai tây.
Lâm Thanh An bật cười một tiếng, bước qua an ủi anh, “Không sao không sao, khi em mới bắt đầu nấu ăn còn cắt xấu hơn cái này nữa.”
Bạc Tông quay đầu lại: “Em cho rằng cái này xấu à?”
Lâm Thanh An: “...”
Không xấu sao? Ha ha, Lâm Thanh An lúng túng cười nói, “Không xấu không xấu, em cảm thấy lần đầu tiên có thể cắt được như thế này đã rất tốt rồi.”
Lại nhìn anh xử lý con cá, con cá vùng vẫy tưng bừng, cứ thế bị anh cầm dao một nhát cho hôn mê, Lâm Thanh An che mắt, không đành lòng xem tiếp nữa.
Lâm Thanh An muốn giúp anh, kết quả bị anh đuổi ra ngoài.
Nhìn những món bày trên bàn ăn, đen đến mức không nhận ra được nguyên liệu đã nấu trước đó, Bạc Tông cầm đũa nếm thử món gần anh nhất, bình tĩnh nuốt xuống, lại nếm món khác.
Trong lúc Lâm Thanh An đang suy nghĩ những món này có thể ăn được không, anh đã bưng ly nước lên uống, sau đó kéo Lâm Thanh An, “Đi, đi ra ngoài ăn.”
Tại một tiệm ăn gần đó, Bạc Tông chọn vài món, vừa khéo là những món Lâm Thanh An thích ăn, đợi anh chọn xong, Lâm Thanh An nhận lấy menu, chọn món gà Cung Bảo* và hai món có hương vị tương đối nặng.
(*Gà Cung Bảo:
Nhìn cô chọn đồ ăn, Bạc Tông hỏi: “Em thích ăn những món này sao? Anh còn tưởng em thích những món thanh đạm chứ?”
Lâm Thanh An lắc đầu, “Không thích, những món này đều chọn cho anh.” Những món ăn này quả thực cô không thích, khẩu vị của cô thiên về thanh đạm hơn, nhưng đối với những món được bày bán ở ven đường, cô lại không thể kiềm chế được miệng mình.
Đối với những món như Malatang, Oden*,... cô không có chút sức chống cự nào.
(*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.
Bạc Tông hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không hỏi gì.
Có đôi khi anh cảm thấy Lâm Thanh An hiểu rõ anh giống như họ đã bên nhau rất lâu vậy, mỗi thói quen của anh, thỉnh thoảng anh hút thuốc, cô chưa từng ngăn cản, thậm chí cô còn mua cho anh, là nhãn hiệu mà anh thích.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn khéo léo thế này, anh không có cách nào không thích, không yêu cô được.