Cô chỉ biết những điều đó, Khương Miên Chi này, cô không biết rõ.
Chẳng qua Thời Hân Vi kia, xem chừng sẽ không chịu để yên.
Theo cô biết đại tá thành phố Z rất là chính trực, chắc sẽ không giúp Hân Vi làm điều xấu.
Bạc Tông đi một tuần, Lâm Thanh An gọi điện thoại cho doanh trại hai lần, mặc dù trong lòng hiểu rõ anh chưa trở lại, nhưng cô không nhịn được, nói không chừng anh ấy đã trở về.
Bỗng điện thoại gọi đến, âm thanh đầu dây bên kia là giọng nói nhớ nhung rất lâu, khi mới nghe, trong nháy mắt lòng nở đầy hoa.
Giọng Lâm Thanh An lộ ra vẻ mừng rỡ: “Anh trở về rồi! Có bị thương không?”
“Anh vẫn khỏe, không có bị thương.” Giọng Bạc Tông mang theo chút mệt mỏi.
“Buổi chiều em không có lớp, đi tìm anh được không?”
“Ừm.” Bạc Tông cong cong khóe miệng.
Cúp điện thoại, Lâm Thanh An cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, Lam Tịch ngăn cô lại, vẻ mặt cười xấu xa: “Cậu mau khai ra, vừa nãy cậu gọi điện thoại với ai, bây giờ muốn đi đâu?” Lý Ngọc và Lưu Giai Hiểu cũng nhìn cô.
Lâm Thanh An ưỡn ngực, “Bạn trai, đi gặp anh ấy.” Nói xong cô vui vẻ đi ra ngoài.
Lam Tịch buồn bực, khắp nơi đều là mùi vị yêu đương.
Bạc Tông không khóa cửa, Lâm Thanh An vặn một cái cửa đã mở ra, yên tĩnh, trong phòng khách không có ai, đi đến phòng ngủ, cửa không khóa, Bạc Tông nằm trên giường, quầng thâm mắt rất đậm, vừa nhìn đã biết rõ đã lâu anh không có chợp mắt.
Lâm Thanh An không đến gần anh, anh rất cảnh giác, chỉ cần tới gần một chút đã có thể tỉnh lại.
Đi vào phòng bếp, trong tủ quầy có bó rau, một túi trứng gà, bên dưới có gạo và mì.
Mỗi lần Bạc Tông nhận nhiệm vụ, báo cáo xong công việc, chuyện đầu tiên sau khi trở về chính là ngủ, sau này hai người bên nhau, cô thương anh, luôn cảm thấy anh làm nhiệm vụ đều không ăn đầy đủ, cô đều để anh ăn rồi mới ngủ tiếp, lâu dần thành thói quen.
Cô định cán mì cho Bạc Tông, sợi mì mỏng phía trên phủ rau xanh, còn có trứng luộc, nhìn rất thanh đạm, tay nghề Lâm Thanh An không tệ, nhìn rất ngon miệng.
Cô xoay người chuẩn bị đi lấy bát, liếc mắt đã thấy Bạc Tông nghiêng người dựa vào cửa vừa nhìn cô, anh không mặc quân phục, áo sơ mi đen bình thường, tay áo tùy ý cuốn tới khuỷu tay, phía dưới là quần dài màu đen, bên trong là đôi chân dài càng thêm dài.
Lâm Thanh An cười khẽ, “Từ khi nào vậy? Em đang định đi gọi anh.”
“Vừa mới.” Anh mắt Bạc Tông sâu xa, Thực ra lúc cô vừa cắt sợi mì anh đã tỉnh, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi.
Bỏ mì vào bát, Lâm Thanh An vừa dự định mang lên phòng khách Bạc Tông đã đi tới.
Nhìn anh gắp mì, nhai kĩ rồi nuốt xuống, cô sốt sắng, “Thế nào? Ăn ngon không?”
Anh lại gắp một đũa, “Rất ngon.”
Bạc Tông ăn rất nhanh, Lâm Thanh An theo bản năng nói: “Ăn chậm mới tốt cho sức khỏe.”
Bạc Tông vẫn như cũ, ăn rất nhanh, “Thói quen.”
Kiếp trước cũng như thế, Bạc Tông ăn rất nhanh, cô bảo anh chậm, anh lúc nào cũng không thể chậm lại.
Mì đã ăn hết, ngay cả canh cũng đã húp xong.
Bạc Tông đem bát đến phòng bếp rửa sạch sẽ, khi quay lại đã thấy cô gái nhỏ nhanh nhẹn ngồi ngoan ngoãn trên ghế salon, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Bạc Tông, ngồi xuống đây.” Lâm Thanh An vỗ vỗ chỗ bên cạnh ghế.
Bạc Tông nhíu mày đi lại ngồi.
Một nắm mềm mại nhào về phía anh, Bạc Tông bị áp đảo trên ghế, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.
“Lâm Thanh An, ngồi dậy!” Giọng Bạc Tông khàn khàn, nghe như muốn đòi mạng người.
Lâm Thanh An không quan tâm, cô rất muốn gần gũi với anh, nằm mơ cũng muốn.
Xúc cảm mềm mại từ môi truyền đến, Bạc Tông chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Anh thực sự thua tiểu yêu tinh trong tay mình.
Anh trở mình, hai đôi môi khẽ tách rời, trong nháy mắt lại bên nhau, kỹ thuật hôn của Bạc Tông thực sự quá kém, lưỡi của anh cạy hàm răng rồi thăm dò, răng hai người va vào nhau, tách môi ra, vẫn cảm thấy, thực cốt tiêu hồn!
Khi hai người tách ra, đôi mắt Bạc Tông đỏ ngầu, thở hổn hển nhìn cô.
Lâm Thanh An lúng túng, dời tầm mắt.
A, Bạc Tông nhíu mày, lúc này mới biết xấu hổ.
Bạc Tông vừa làm nhiệm vụ, buổi chiều có thể ở lại phòng nghỉ ngơi, Lâm Thanh An biết anh mệt, không có làm quấy rầy anh, để anh về phòng ngủ, còn mình thì tùy ý cầm quyển sách ngồi trên ghế sa lon đọc.
Đến khi Bạc Tông ngủ thiếp đi, Lâm Thanh An mới rón rén đi vào phòng Bạc Tông, cẩn thận leo lên giường, Lâm Thanh An kiềm chế cảm xúc mãnh liệt đang sục sôi trong lòng nhìn Bạc Tông chăm chú, nhìn một hồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Hô hấp bên cạnh ổn định truyền đến, Bạc Tông mở mắt, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, hàng mi cong vuốt một hàng, môi hơi vểnh lên nhìn không khỏi đáng yêu.
Khóe môi anh khẽ cong cong, vươn tay ôm cô vào lòng rồi ngủ.