Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 36: Chương 36




Editor: Cửu

Beta-er: Yulmi2704

Giản Ngôn không ngờ Hạ Tu còn biết nói những lời tâm tình như thế, cô trừng mắt hỏi anh: “Copy từ chỗ nào ra thế?”

“Ừm… từ đáy lòng ra đó.”

Giản Ngôn cười, ngồi dậy từ trong lòng anh: “Hay là chúng ta đi ăn cơm tối đi, em đói bụng rồi.”

“Được thôi.”

Giản Ngôn về phòng cất quần áo, Hạ Tu thản nhiên đi theo cô vào phòng. Khi nhìn vào tủ áo khoác trong phòng thay đồ của Giản Ngôn, ngay cả lưỡi của Hạ Tu cũng suýt nữa thì líu lại: “Lợi hại lợi hại, có thể thấy Đường Chỉ sư phụ kiếm được không ít tiền trong 2 năm vừa rồi nha.”

Lần này Giản Ngôn nói chẳng chút kiêng dè: “Dù sao thì suốt 20 mươi năm sống trên đời này việc em yêu thích nhất chỉ có kiếm tiền mà thôi.”

Hạ Tu khẽ cười, nói: “Đường Chỉ sư phụ vất vả rồi.”

Giản Ngôn cất xong cái vali đựng váy cũng hài lòng ngắm nhìn một tủ đầy quần áo của mình: “Thật sự là rất cực, mấy năm nay em về cơ bản là không nghỉ ngơi chút nào. Chỉ là ngắm nhiều quần áo và phụ kiên linh tinh như này, em cũng thấy đáng giá.”

Hạ Tu cười nhưng không nói, Giản Ngôn lại tiếp: “Hồi còn đi học em ăn mặc rất quê mùa, thường bị bàn bè trong lớp cười nhạo. Lúc ấy em chỉ muốn sau khi lớn lên phải có thật nhiều tiền để có thể ăn mặc thật xinh đẹp, mỗi mốt một cái. Vì vậy lúc điền nguyện vọng đại học đã không chần chừ mà chọn ngành thiết kế thời trang.”

Hạ Tu vỗ nhè nhẹ lên đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Sau này em có thể nghỉ ngơi rồi, việc kiếm tiền cứ để cho anh.”

“Thế tất cả tiền anh kiếm được đều đưa cho em à?”

“Ừ.” Hạ Tu suy nghĩ một lát: “Nhưng em cũng phải chừa một ít sinh hoạt phí hàng tháng cho anh chứ?”

“500 đồng chắc đủ rồi nhỉ?”

“Đến sinh hoạt phí hiện nay của sinh viên cũng không ít hơn 500 đồng đâu!!”

“Anh làm sao so với sinh viên được, người ta còn phải tiêu tiền vào việc yêu đương, còn anh định nói chuyện yêu đương với ai đây??”

“…”

“Thôi, vì khuôn mặt đẹp trai này nên em sẽ cho anh thêm 100 đồng vậy.”

“Cảm ơn bà chủ…”

Trong lòng Giản Ngôn vô cùng sảng khoái, cảm giác được quản lý sổ sách thật thoải mái mà.

Duy chỉ có một điều nằm ngoài dự tính của bọn họ, đó là họ mới yêu đương tới ngày thứ 2 đã bị paparazzi quấy rồi.

Trước đây paparazzi cũng thương xuyên tung tin Hạ đại công tử của bách hóa Tinh Quang là bạn trai của nữ minh tinh nào đó, lần này lại bình cũ rượu mới – Tin nóng, bạn trai của họa sĩ manga kiệt xuất Đường Chỉ là Hạ đại công tử của bách hóa Tinh Quang!

Tin tức vừa mới ra lò, mọi người đều khịt mũi khinh thường, cho rằng bọn chó săn muốn tung ra tin tức lớn nhân dịp tết âm lịch để đón năm mới cho vui vẻ. Nhưng đọc kỹ lại mới thấy, nhân vật nữ chính kỳ này chẳng phải ngôi sao nữ may mắn nào cả, mà là tác giả truyện tranh Đường Chỉ sư phụ đấy!!!

Vi huynh đệ này, con đường cũ của anh có hơi kỳ lạ đó.

Tin tức trên mạng lần này gây nên bão táp phong ba không chỉ bởi vì thân phận đặc thù của nữ chính, mà còn do paparazzi show hàng! Mấy tin tức trước kia tuy được bọn họ làm cho nổi lên, nhưng một tấm ảnh của đương sự cũng không có, bị người ta khinh bỉ vô số lần, riêng lần này, bọn họ chộp được ảnh, đã thế còn không chỉ một tấm!

Ảnh thì đương nhiên là ảnh chụp lén rồi, tuy độ nét không cao nhưng người ưa nhiều chuyện tinh ý sẽ nhận ra được đó chính là Hạ đại công tử, còn mỹ nữ bên cạnh anh có phải là Đường Chỉ hay không thì họ chịu, dù sao thì cho tới giờ cô ấy cũng chưa từng công khai ảnh của mình.

Ảnh chụp lén ở bên ngoài nhà của Giản Ngôn, paparazzi còn lấy một tựa đề vô cùng tinh quái – Hạ đại công tử cùng với tác giả manga Đường Chỉ cùng nhau ra vào nhà đàng gái.

Tuy cả Giản Ngôn lẫn Hạ Tu đều không phải ngôi sao, nhưng gần đây showbiz không có tin tức gì hot, vô cùng nhạt nhẽo, thế nên quần chúng nhân dân mới nhiệt tình lôi họ ra để bàn tán.

“Hạ đại công tử quả là dầu Vạn Kim, ai cũng có thể sử dụng [cười khóc]”

“Tôi thấy nếu Hạ đại công tử sau này không làm ở bách hóa nữa thì vẫn có thể tới showbiz để phát triển. Nói không phải chứ paparazzi cũng nhiệt tình quá thể với anh ta rồi…”

“Cô gái đó là Đường Chỉ thật đấy à? Dáng vẻ xinh đẹp quá!!”

“Tôi nghi ngờ liệu đó có thật là Đường Chỉ hay không? Có khi nào là người mẫu nữ không?”

“Nếu như không phải là Đường Chỉ thì tại sao paparazzi lại lôi tên cô ấy vào? Viết là người mẫu có khi còn bùng nổ lớn hơn nữa cơ [cười xấu xa]”

“@Đường Chỉ, @Nam Tư, chẳng hiểu sao tôi đặc biệt muốn tag Nam Tư… [cười khóc]”

“Cống hiến của Hạ đại công tử cho showbiz thật không thể xóa nhòa.”

“Tôi không phục! Chẳng phải đã bảo lần này tới lượt tiểu hoa nhà chúng tôi làm bạn gái của Hạ đại công tử à? Sao lại có kẻ khác hớt tay trên vậy?”

“Bình luận nhiệt tình của lầu trên ơi, có thể…”

Giản Ngôn ngủ một giấc dậy vẫn còn đang ngái ngủ, cô chỉ lên weibo xem chút tin tức, ai ngờ bị đống thông báo ùn ùn kéo đến làm cho hoảng luôn. Lâm Trân cũng gọi điện thoại tới cho cô: “Chị không ngờ tới một người đại diện cho họa sĩ manga cũng có ngày phải đối mặt với kiểu tình huống như thế này.”

Giản Ngôn: “…”

“Cho nên việc phải làm bây giờ chắc là đăng weibo làm sáng tỏ sự việc, nói hai người chỉ là bạn bè bình thường phải không?”

Giản Ngôn: “…”

“Haha, có thể được làm người đại diện cho ngôi sao một lần, cảm giác cũng thật là thích.”

Giản Ngôn “rụp” một phát cúp điện thoại.

Hạ Tu rất ít khi lướt weibo, mấy cái scandal trước đây của anh toàn là Đường Chính nói cho anh biết cả, lần này cũng chẳng ngoại lệ.

“Hạ đại công tử, chúc mừng cậu hoàn thành 10/10 danh mục bạn trai bất đắc dĩ. Bravo!!”

Chân mày Hạ Tu giật giật mấy cái, lần trước anh đã dặn mấy tên nhóc paparazzi không được viết lung tung về anh nữa rồi, sao giờ vẫn viết thế, họ thấy anh dễ tính quá rồi phải không?

“Lần này là ai thế?”

Giọng điệu của anh không tốt, điều này làm cho Đường Chính hứng thú hơn nhiều: “Trước đây “bị” làm bạn trai của mấy ngôi sao kia cậu cũng có quan tâm bao giờ đâu, sao giờ lại quan tâm thế?”

“Cậu lại muốn bị ‘chỉnh’ rồi phải không?”

Giọng của Hạ Tu càng trở nên khó chịu hơn, Đường Chính khuất phục trước thế lực to lớn, ngoan ngoãn nói: “Đường Chỉ.”

Chân mày Hạ Tu lại nhíu vào, không cho họ viết linh tinh, thế là họ đưa tin thật sao? Tốt lắm!

“Bọn họ còn đăng cả ảnh chụp, nhưng người trong ảnh nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đều thành Giản Ngôn cả, tại sao họ lại nói đó là Đường Chỉ vậy?” Đây là vấn đề Đường Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hạ Tu đáp: “Thì cô ấy vốn là Đường Chỉ mà.”

Đường Chính: “…”

“Để tôi tỉnh táo một lát đã…” Đường Chính đơ mất ba giây, tâm trạng có chút tan vỡ: “Giản Ngôn… là Đường Chỉ?”

“Ừ.”

“Vậy cô ấy và Lâm Trân…” Đường Chính nói tới đây thì nuốt nước miếng một cái: “Không phải là đồng tính nữ?”

“Trừ cậu ra chẳng ai nghĩ họ là đồng tính nữ cả.”

Đường Chính: “…”

Sao cậu không nói cho tôi biết sớm một chút chứ!!!

Đường Chính cảm thấy mình dường như bị cả thế giới phản bội.

Trong lòng hắn tràn ngập sự bi thương, nhưng vẫn nhanh chóng nắm bắt vấn đề quan trọng: “Thế nên hai người các cậu…”

“Là thật.”

Đường Chính: “…”

“Rốt cục thì tôi cũng hiểu vì sao cậu không cho tôi đưa quần áo cho cô ấy rồi, còn chối là không để ý người ta nữa!” Đường Chính tức giận quăng điện thoại.

Bây giờ hắn lại muốn thêm Hạ Tu vào danh sách đen, nhưng nếu vậy thì Hạ Tu chắc chắn sẽ không bao giờ thêm hắn vào danh bạ lần nữa, cho nên Đường Chính đành quăng cái ý nghĩ ấy đi.

Hạ Tu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Chính là liên lạc với Giản Ngôn đầu tiên. Giản Ngôn đang rửa mặt, thấy điện thoại reo liền vội vàng nhổ bọt trong miệng ra, chạy tới nghe máy.

Nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình là ba chữ “Giám đốc Hạ”, khóe miệng của cô lơ đãng lộ ra ý cười: “Chuyện gì thế?”

“À…” Hạ Tu suy nghĩ xem nên nói cho Giản Ngôn biết như thế nào: “Hôm nay em đã lên weibo chưa?”

“Lên rồi.” Giản Ngôn đáp: “Hai chúng ta còn được lên top tìm kiếm đó.”

Hạ Tu: “…”

“Anh xin lỗi, chuyện này cứ để anh xử lý!”

“Sao anh lại phải xin lỗi, chẳng lẽ là anh để bọn họ đăng tin à?”

“Tất nhiên là không phải rồi…”

“Vậy thì được rồi.” Giản Ngôn nói đến đây, đột nhiên cười cười: “Lại nói trước đây lúc xem tin tức thấy anh là bạn trai của người nào đấy, lại chẳng bao giờ tính đến mình có ngày cũng được làm nữ chính.”

Hạ Tu: “…”

“Anh định xử lý như nào?” Giản Ngôn hỏi.

Nhắc tới chuyện này giọng của Hạ Tu cũng trở nên không vui theo: “Anh sẽ để bọn họ gỡ thông tin xuống, rồi tìm một luật sư nói chuyện với họ, như thế họ sẽ biết điều hơn nhiều.”

Giản Ngôn nghĩ một chút, nói: “Em nghĩ không quan tâm tới họ cũng được mà, hai ta đều không phải ngôi sao, mấy kiểu tin tức này cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa có lẽ sẽ chăng ai quan tâm chuyện này nữa đâu.”

“Không ảnh hưởng tới em thật à? Weibo của em có nhiều fan truy hỏi lắm đấy.” Anh nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, cau mày lại.

“Không liên quan, em chỉ là họa sĩ manga, không phải ngôi sao.” Chỉ là vẫn phải nghĩ nên trả lời độc giả như thế nào. “Thật ra bây giờ còn có vấn đề nghiêm trọng hơn, đấy là đồng nghiệp trong công ty chắc chắn đều nhận ra em rồi, hôm nay em chẳng muốn đi làm nữa…”

Hạ Tu than nhẹ một tiếng: “Xem ra chỉ có thể cho em nghỉ việc trước thời hạn thôi. Thủ tục anh sẽ để Chu Văn Văn giải quyết giúp em.”

“… Thế em có còn tiền thưởng Tết không?”

Hạ Tu khẽ nở nụ cười: “Có, anh sẽ bảo phòng tài vụ quyết toán cho em.”

“Vậy được, cám ơn giám đốc Hạ.”

Sau khi Giản Ngôn cúp điện thoại thì quay lại nhà tắm rửa mặt tiếp. Mặc dù đã chắc chắn sẽ nghỉ việc nhưng cô cảm thấy vẫn nên tới Mộng Huyễn Y Thụ lần nữa, không thể cứ đi mà không từ biệt như thế được.

Thay quần áo xong, cô đến khu bên cạnh ăn sáng đơn giản, rồi lái xe tới công ty. Cô đi theo giờ làm việc nên lúc đến nơi trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa buôn bán. Ánh mắt của bảo vệ nhìn cô hơi khác so với thường ngày, nhưng cô vẫn chào hỏi bọn họ như thường lệ.

Đứng cà thẻ công tác ở máy điểm danh lần cuối, trong lòng cô có chút tiếc nuối, khoảng thời gian ở bách hóa Tinh Quang này với cô mà nói chính là một ký ức rất quý giá.

Lúc Hạ Tu tới công ty không đến thẳng phòng làm việc mà là đến Mộng Huyễn Y Thụ. Nhân viên vẫn đến đông đủ như thường, anh gọi mọi người tập trung lại một góc, nói ngắn gọn: “Bắt đầu từ hôm nay Giản Ngôn sẽ không đi làm nữa, có lẽ mọi người cũng đã biết rồi, cô ấy chính là tác giả truyện tranh Đường Chỉ. Cô ấy đến chỗ chúng ta lần này chủ yếu là để lấy thêm tài liệu cho tác phẩm mới của mình.”

Hạ Tu vừa nói xong, mọi người liền bắt đầu xôn xao, Hạ Tu vỗ vỗ tay, ý bảo các cô trật tự: “Phòng nhân sự sẽ sắp xếp đồng nghiệp mới tới, công việc sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Anh đã nói xong, nhưng nhân viên còn rất nhiều điều muốn hỏi, thế nên Tổ trưởng bị phái ra làm người phát ngôn bất đắc dĩ: “Giám đốc Hạ, Giản Ngôn là Đường Chỉ thật à?”

“Ừ.”

Một nhân viên khác không nhịn được nói tiếp: “Vậy anh và cô ấy…”

Cô gái bên cạnh đập cô ấy một cái, cô nàng bèn im bặt.

“Ô, Giản Ngôn tới kìa.”

Người kia vừa dứt lời, Hạ Tu nghiêng đầu, thấy Giản Ngôn đang bước về phía họ.

“Sao em lại tới đây?” Anh hỏi.

Giản Ngôn: “Em nghĩ mình cần nói rõ ràng với mọi người.” Cô nói rồi khom người trước các đồng nghiệp. “Thật ngại quá, giấu mọi người lâu tới như vậy. Vì em muốn lấy công ty bách hóa làm bối cảnh cho tác phẩm tiếp theo của mình nên đành tới đây tìm tài liệu. Tuy là không lâu nhưng được cùng mọi người trải qua những khoảnh khắc vui vẻ cũng giúp em học được nhiều thứ, cám ơn mọi người rất nhiều.”

Cô nói xong, cả không gian chung quanh tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó mọi người đều trăm miệng một lời mà nói.

“Ô ô ô, em là Đường Chỉ sư phụ thật đấy à? Chị cũng là độc giả của em đấy!!! Có thể cho chị xin chữ ký không?!”

“Em nói lấy công ty bách hóa làm bối cảnh cho tác phẩm tiếp theo, liệu có phải là dùng nguyên mẫu của bách hóa Tinh Quang không? Liệu bọn chị có được lên sàn không?”

“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi sẽ có vai sao?”

Giản Ngôn thấy mọi người đều không có ý trách mình, tựa như trút được gánh nặng mà nở nụ cười: “Yên tâm, nhất định sẽ có phần của mọi người, đến khi ra sách nhất định sẽ tặng mỗi người một quyển.”

“Vậy được, cám ơn Đường Chỉ sư phụ trước! Tôi còn muốn hỏi chút nữa, liệu có vai diễn của giám đốc Hạ không?”

Các đồng nghiệp đều nở nụ cười mờ ám, Giản Ngôn liếc sang Hạ Tu đang đứng bên cạnh, thấy anh cũng đang nhìn mình.

Khóe môi không kìm được khẽ cong lên, Giản Ngôn cười nói: “Đương nhiên là sẽ có rồi, không chỉ vậy, anh ấy còn là nam chính nữa đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.