Kiều Phương Hạ vừa đánh răng xong, trong hơi thở còn thoang thoảng mùi hương bạc hà, mát lạnh, rất dễ ngửi, làm ánh mắt của anh không nhịn được mà hơi dời xuống, sau đó cố định trên môi của cô. Anh nắm lấy cằm cô, hơi cúi đầu xuống, rồi chạm vào môi của cô. Kiều Phương Hạ chưa kịp chuẩn bị đã bất ngờ bị anh hôn lên, theo bản năng cô muốn mở miệng nói gì đó.
Lê Đình Tuấn nhìn đôi môi trơn bóng của cô, sau đó anh lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ấy, mùi vị đúng như tưởng tượng, có chút ngọt lại mang theo vị chát. Kiều Phương Hạ sợ làm phiền Đình Trung nên cô cố gắng không phát ra âm thanh, cũng không có giấy giụa hay đẩy anh ra. Sau hơn một phút, khi cô được thả ra, thì gương mặt cũng đã đỏ ứng, cô nhanh chóng lấy tay che kín môi của mình, không để cho anh tiếp tục chạm vào nữa. “Anh sẽ trở về sớm”
Lê Đình Tuấn nói nhỏ với Kiều Phương Hạ. Vốn là Kiều Phương Hạ cũng không định hỏi anh khi nào trở về, thì Lệ Đình Tuấn lại đột ngột nói tiếp: “Nếu em muốn đưa đứa nhỏ ra ngoài chơi thì chờ anh về”
. Cuối tuần trước, vì chuyện của Tô Minh Nguyệt mà trì hoãn thời gian, lúc ấy chắc hẳn không chỉ có Đình Trung thất vọng, mà cô phải đợi anh hai ngày, chắc chắn cũng cảm thấy thất vọng.
Bà Trần đã nói cho anh biết đầu đuôi sự việc.
Kiều Phương Hạ có chút mất tự nhiên, không lên tiếng. Lệ Đình Tuấn cũng không mong đợi cô sẽ trả lời, anh mặc áo khoác đi ra ngoài. Kiều Phương Hạ yên lặng thở phào, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó thì thấy lúc anh đi ra ngoài cửa đã nói vài câu với Lam Minh Hạc. Lam Minh Hạc nhẹ giọng trả lời: “Chắc là cuối tuần mới làm xong..”
. Lê Đình Tuấn quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ bị anh bắt tại trận, giật mình, cô lại giả bộ nhìn Lệ Đình Trung viết bài. Bởi vì tối hôm qua cái người Lê Đình Tuần này, lúc anh nghĩ là cô đã ngủ rồi. đã nói xin lỗi với cô, nên ở trong lòng Kiều Phương Hạ không khỏi có chút giãy giụa. Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng hối hận, vừa rồi cô không nên đáp lại anh như vậy.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy ảo não. “Chị ơi! Đình Trung làm cái này có đúng không?”
Lệ Đình Trung quay đầu, hỏi Kiều Phương Hạ. Thấy mặt của Kiều Phương Hạ có chút đỏ, cậu bé vứt bút trên tay xuống ngay lập tức, sờ một cái lên mặt của Kiều Phương Hạ, không hiểu hỏi: “Chị bị bệnh sao?”
Lúc này, Kiều Phương Hạ mới ý thức được quả thực là gương mặt của mình nóng bừng lên, cô nhanh chóng giải thích với Lệ Đình Trung: “Chị chỉ có chút nóng thôi, không phải bị bệnh”
Nói xong, cô nhìn tập sách của Lê Đình Trung mấy lần, tiếp tục dạy cậu học bài. Lệ Đình Trung có đầu óc thông minh, có thể nói là học một biết ba, căn bản chỉ cần làm một lần là cậu bé đã có thể nhớ được những bài tương tự nhau. Bên cạnh đó, thiên phú về ngôn ngữ của cậu bé cũng không hề tầm thường. Cậu bé có thể đọc hiểu bài tập, khi đọc cũng không cần phải đánh vần ghép chữ, có thể đọc trôi chảy các từ. Kiều Phương Hạ dạy cậu một lúc mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Kiều Phương Hạ nghĩ, trước đó có lẽ là bởi vì không có người nào ở nhà họ Lệ chịu đáp lời Lê Đình Trung nên cậu mới biết nói trễ như vậy.
Nếu như có người kiên nhẫn dạy bảo Lê Đình Trung thì sợ rằng, bây giờ, cậu sẽ càng thông minh hơn. Kiều Phương Hạ nhìn cậu đang chậm rãi viết lời giải ra, không hiểu sao cô lại nhớ tới trước kia, Lê Đình Tuấn cũng giống như vậy. Năm đó, Lê Đình Tuấn không được học lớp mười một, khoảng thời gian ở giữa, anh còn nghĩ mất nửa năm học, về sau thì tham gia thi đại học luôn.
Sau khi thi đại học, anh tùy ý chọn một trường đại học tài chính ở thành phố Hạ Du để học. Lúc đó, với thành tích của mình, anh có thể theo học ở trường đại học tài chính đứng đầu cả nước nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại hạ mình điện nguyện vọng là một trường đại học ở thành phố Hạ Du, cũng còn may đây là trường đại học tài chính xếp thứ hai cả nước, ba nguyện vọng còn lại của anh lần lượt đều ở đại học Quốc Hồ. Cô còn nhớ rõ, sau khi anh điện nguyện vọng ở trường xong, trở về nhà, Lệ Quốc Chiến nhìn thấy phiếu nguyện vọng của anh thì rất tức giận. “Học tài chính mà không học ở đại học Thanh Hà, vậy còn học để làm gì?”