Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 127: Chương 127: Bò ra ngoài cũng được




“Mày có mua nổi không?” Kiều Phương Hạ cười cười, hỏi lại:

“Tình hình kinh tế nhà mày gần đây chắc đang căng thẳng lầm phải không?”

“Mày..” Kiều Diệp Ngọc tức đến đỏ bừng mặt.

Trong lúc đang nói chuyện, Kiều Phương Hạ lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ bạch kim, nhẹ nhàng đặt lên quầy, lễ phép hỏi lại nữ nhân viên:

“Cô có thể gói lại giúp tôi được không?”

Khi nữ nhân viên nhìn thấy tấm thẻ bạch kim, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thẻ bạch kim này là thẻ thông hành của các lãnh đạo cấp cao của Trung tâm thương mại Universall Bọn họ là nhân viên một năm cũng chỉ nhìn thấy không đến vài lần, không ngờ nữ sinh viên này lại có!

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

“Cái này size S tôi đã chọn rồi! Giúp tôi gói lại trước!” Kiều Diệp Ngọc không muốn mất mặt trước mặt người khác, lập tức giành nói “Nhưng… cái này chỉ còn một chiếc thôi” Nữ nhân viên do dự rồi nhỏ giọng đáp.

Cô ta tuyệt đối không thể đắc tội với người nhà có thẻ bạch kim của lãnh đạo được!

“Tôi không quan tâm! Tôi đã nói là tôi chọn nó trước!” Kiều Diệp Ngọc cau mày đáp.

“Đúng vậy, ai mua đồ mà chẳng có thứ tự trước sau?” Tống Vân Lan ở bên ra vẻ, lạnh lùng nói:

“Hơn nữa cô có chắc là cô ta có thể mua nổi nhiều quần áo như vậy sao? Cho dù có mua cũng không biết là bằng tiền bẩn thỉu ngủ cùng ai mà có!”

Kiều Phương Hạ nghe bọn họ nói xong, bị tức đến bật cười.

“Hai vị phu nhân này, có phải trong người có bệnh gì hay không?”

Khiết Đan ở bên cạnh không nhịn được nữa:

“Ai vào trước chẳng lẽ không biết sao? Có bệnh thì đi ra ngoài rẽ phải, đi thẳng mười kỉ lô mét nữa có bệnh viện đó, chữa trị sớm đi còn kịp!”

Chỗ mà Khiết Đan ám chỉ chính là bệnh viện tâm thần thành phố Hạ Du nổi tiếng ở ngoại ô.

“Mày dám chửi tao điên?” Vẻ mặt Tống Vân Lan lập tức biến sắc.

“Xin lỗi, là chính bà tự nói, tôi không có nói” Khiết Đan bất đắc dĩ trả lời.

Nữ nhân viên thấy bọn họ đang cãi nhau, lập tức đến hòa giải, nói với Kiều Diệp Ngọc:

“Thật xin lỗi, không thì mai cô lại đến đây, tôi giúp cô chuyển hàng từ nơi khác về có được không?”

Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc lạnh lùng đến cực điểm:

“Tôi muốn cái này thì chính là cái này!”

“Mày muốn mua thì cũng được thôi, chỉ cần mày lên tiếng, tao có thể mua cho mày” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở nụ cười nhàn nhạt, nhân từ nhìn Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Phương Hạ có thể tốt như vậy?

Vẻ mặt Kiều Diệp Ngọc đây vẻ không tin, đối mắt nhìn cô.

Kiều Phương Hạ dừng lại rồi tiếp tục nói khẽ:

“Nếu hôm nay không muốn quỳ, có thể bò ra ngoài như một con chó cũng được”

“Từ vị trí dưới chân tao, bò ra khỏi cửa hàng, là đủ rồi”

Ngọc nói rằng cô là chó, cô liền cho Kiều Diệp Ngọc biết thế nào mới là một con chó.

“Mày!” Kiều Diệp Ngọc trợn to mắt.

Trước khi cô ta kịp phản ứng, Kiều Phương Hạ trực tiếp lấy hộp trang sức từ trên tay cô ta, giơ lên quơ quơ về phía cô ta.

Sau đó, không chớp mắt liền hung hăng ném xuống đất!

“Kiều Phương Hạ mày điên rồi!” Tống Vân Lan ở một bên hét lên.

Khiết Đan nhìn trâm cài châu báu vương vãi khắp nơi, nhất thời sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.

Người chị em này của cô ấy là kẻ diệt sói, so với người sói còn hung ác hơn.

Trên thực tế, Kiều Phương Hạ đã thấy ảnh chụp dưới nắng của bộ trâm cài trang sức này trên mạng xã hội của Kiều Diệp Ngọc.

Mà bây giờ, Kiều Ngọc che kín như vậy lại còn đeo kính râm, trang bị đầy đủ mang bộ trang sức này đến trung tâm thương mại universal, rõ ràng là cô ta muốn trả lại hàng lại còn không muốn bị người hâm mộ nhận ra cô ta chật vật như vậy.

Nhà họ Kiều gần đây đang thiếu tiền, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng nghĩ ra được là chuyện gi

“Bò ra cửa cầu xin tao, tao sẽ cho

mày một con đường sống. Nhân tiện cho mày một bộ quần áo” Cô

lặp lại một lần nữa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt.

Cô đã cho bọn họ rất nhiều cơ hội, nhưng bọn họ lại không biết trân trọng, không biết tự lượng sức mình lại cứ muốn chọc đến cô.

Khiết Đan cũng đã tốt bụng nhắc nhở rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.