Thở dài vài hơi, rồi cô từ trên giường ngồi dậy, bật đèn, tìm được viên thuốc giảm đau mà cô chuẩn bị quanh năm, cầm ly nước lạnh trên bàn rồi nuốt xuống.
Lúc cô năm xuống lần nữa, phát hiện mồ hôi ở vết thương phía sau lưng đầm đìa, làm quần áo cũng dính ướt hết.
Cô theo thói quen mò trên đầu giường muốn xem xem đã mấy giờ rồi, sờ soạng cả buổi mới nhớ tới, Lê Đình Tuấn đã đập nát điện thoại di động của cô rồi.
Đập nát cũng tốt, lúc trước anh cứ cảm đầu vào trình tự truy tìm dấu vết, cô đang lo không biết kiếm cớ gì để xóa đi Hiệu lực của thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, tay cũng không còn đau kinh khủng như vậy nữa, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ở ngoài cửa.
“Cậu hai…” Vệ sĩ canh gii gọi Lê Đình Tuấn một tiếng.
Lê Đình Tuấn lập tức nhìn anh ta, ra hiệu đừng lên tiếng, im lặng nghe động tĩnh Kiều Phương Hạ nắm xuống, một lúc sau, anh đẩy cửa rồi đi vào.
Kiều Phương Hạ ngủ rồi, dường như vẫn còn có thể cảm giác được đau đớn, hơi khẽ cau mày, dáng vẻ có chút khó chịu.
Lê Đình Tuấn đứng ở bên giường, mắt nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.
Lam Minh Hạc nói tay Kiều Phương Hạ bị mảnh vỡ đâm rất nặng.
Anh nhẹ nhàng nắm lên một tay bị lộ ra khỏi chăn của cô, băng gạc băng bó vết thương rất xấu, vết máu từ miếng vải cũng lộ ra vài phần.
Anh giúp cô cởi bỏ vải gạc khỏi đầu ngón tay của năm ngón tay Kiều Phương Hạ, miệng vết thương đã hơi sưng phồng lên, có lẽ cô vẫn chưa uống thuốc giảm nhiệt.
Đã lớn như vậy rồi, cũng đã ở bên ngoài nhiều năm như thể, nhưng vẫn không biết làm sao để chăm sóc tốt cho bản thân như trước.
Anh giúp cô bôi thuốc băng bó lần nữa, trong khoảnh khắc anh buông tay cô xuống, Kiều Phương Hạ động đậy.
Anh ngước mắt, nhìn về phía Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ vẫn chưa tỉnh, giống như gặp ác mộng, nhíu chặt mày, toàn thân lại khế run lên.
“Anh..” Một giây sau, trong miệng cô thì thào thì thầm.
Lê Đình Tuấn ngẩn người.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành “Anh đây”
Dường như Kiều Phương Hạ trong giấc mộng đã nghe được âm thanh của Lê Đình Tuấn, cô cảm thấy an tâm chút nào, dần dần lại yên lặng trở lại, nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế, ngủ say rồi.
Nhóc câm lúc trước cũng thường xuyên gặp ác mộng, vào nửa đêm thường xuyên gặp ác mộng rồi tỉnh dậy nhảy đến trên giường của anh, anh phải ngủ kế bên, ngửi mùi thơm trên người anh, mới có thể an tâm ngủ.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa dịu mi tâm đang cau có của Kiều Phương Hạ để làm giãn nó ra, rồi anh cúi đầu, hôn lên trán của cô.
Cô không thể hiểu, khi anh chứng kiến cảnh có người đàn ông khác xuất hiện ở bên cạnh cô, trong lòng anh xuất hiện bao nhiêu ghen ghét đố ky.
Mặc dù cô không nói dối, thật ra Đường Minh Kỷ không có quan hệ gì với cô cả, nhưng anh vẫn không thể chịu được việc cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác. Huống hồ Đường Tiêu còn cố ý để cho Kiều Phương Hạ tiến vào cửa nhà họ Đường.
Anh là đàn ông, đối với đàn ông càng vô cùng hiểu rõ, mọi sự tiếp cận đều dùng tình bạn để ngụy trang, chẳng qua đều là mê mẩn thân thể của cô mà thôi.
Kiều Phương Hạ chỉ có thể là người của một mình anh thôi.
Anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tới gần cô.
Khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại, cô phát hiện Đường Nguyên Khiết Đan đã ở phòng cô.
Cô đỡ người đứng dậy từ trên giường, miệng vết thương có chút đau, cô vô thức liếc mắt nhìn lên tay của mình, lại phát hiện hình như băng vải băng bó lại chỉnh tề xinh đẹp nhiều hơn so với hôm qua.
qua chính cô ấy đã băng bó như vậy, là do Kiều Phương Hạ nhớ lộn, lúc ấy quả thực.
Kiều Phương Hạ cũng không để ý nhiều, cô chỉ có thể bỏ qua chuyện này với sự nghỉ ngờ trong lòng.