Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, mỗi khi cô ấy muốn lừa gạt người khác thì lập tức cảm thấy căng thẳng, nói năng gấp gáp.
Lúc trước cô nói chuyện chậm chạp, người ngoài thấy điều đó rất rõ ràng. Bây giờ cô vẫn còn duy trì tật xấu ấy.
Kiều Phương Hạ dừng lại, đưa mắt nhìn anh rồi đáp từng chữ một: “Em và Đường Minh Kỷ thực sự không có quan hệ gì cả”
“Anh có thể nghe thấy sự thật lòng trong câu nói của em không?”
Ngoại trừ thân phận của mình, tất cả những gì cô nói với Lệ Đình Tuấn đều là sự thật. Cô không gạt anh, nhưng anh lại không tin cô.
“Vậy được, anh sẽ cho em một cơ hội!” Trong lòng Lệ Đình Tuấn tràn đây tức giận, hạ giọng nói: “Bây giờ, lập tức lấy lòng anh ngay”
Cô nói cô cảm thấy chán ghét, được, anh cũng không bắt buộc cô.
Thế mà mới chớp mắt, cô đã cặp kè cùng tên đàn ông khác rồi!
Kiều Phương Hạ cứng người lại, đây là nhà vệ sinh công cộng mà!
Anh ta xem cô là gì?
“Đóng cửa lại!” Lệ Đình Tuấn trâm giọng với vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.
“Lệ Đình Tuấn…” Kiều Phương Hạ không thể khống chế mình, cả người run rẩy.
Anh thực sự muốn đối xử với cô như thế này.
“Anh sẽ không nói lần thứ hai” Anh nhẹ nhàng đáp.
Kiều Phương Hạ giảng co với anh một lúc, khi cô quỳ xuống trước mặt anh, con tim cô đã lạnh lẽo đến tột cùng.
Cô thẫn thờ đưa tay, cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo trên người anh..
Cô quay mặt đi, nhầm mắt lại Lệ Đình Tuấn quan sát cô làm đến hành động cuối cùng thì ngập.
ngừng, ánh mắt càng lúc càng lạnh giá.
Đợi hơn mười giây, Kiều Phương Hạ vẫn lạnh nhạt đưa tay lên, Lệ Đình Tuấn đột nhiên vươn tay ra bóp lấy cổ tay cô.
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn anh, mắt đã đỏ bừng.
Anh nhìn chằm chắm vào đôi mắt đã ngấn lệ của Kiều Phương Hạ, không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.
Kể cả không tình nguyện như vậy, dù không muốn động vào anh, dù đã uất ức đến cùng cực, cô vẫn chọn gạt bỏ lòng tự trọng.
Để cứu nhà họ Đường, cô ta thực sự cam lòng hạ thấp bản thân đến vậy.
“Trông bộ dạng chấp nhận làm mọi thứ vì nhà họ Đường thế này, thật khiến anh cảm thấy buồn nôn” Anh thì thào.
Nói dứt lời, anh thắng thừng hất tay Kiều Phương Hạ ra.
Kiều Phương Hạ dựa người vào bức tường đá hoa cương sau lưng, nhìn Lệ Đình Tuấn chỉnh sửa lại quần áo, cổ họng như nghẹn lại.
“Đưa cô ấy trở lại khách sạn của đoàn phim!” Lệ Đình Tuấn mở cửa, trầm giọng nói với Lam Minh Hạc đang canh ở ngoài.
Nói xong anh lập tức bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lam Minh Hạc liếc nhìn Kiều Phương Hạ, ánh mắt phức tạp, anh ta đi vào trong, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, đi thôi”
Kiều Phương Hạ chống tay vào bồn rửa mặt sau lưng, khó nhọc đứng dậy, cảm thấy tay chân đều đã tê cứng.
Phải mất một lúc cô mới xoay người rửa sạch vết máu trên mu bàn tay, cẩn thận nhặt lại chiếc điện thoại di động bị Lệ Đình Tuấn đập nát từ trong đám kính vỡ.
Mảnh vỡ thủy tỉnh đâm vào đầu ngón tay cô đến thấu thịt chảy máu, nhưng cô không hề có cảm giác.
“Phương Hạ?” Giọng nói của Đường Minh Kỷ đột nhiên từ ngoài cửa toilet truyền đến: “Cô còn trong đó không?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng.
“Cô sao vậy?” Đường Minh Kỷ nghe thấy trong giọng nói của Kiều Phương Hạ có chút không bình thường, anh ta lại hỏi.
“Không có gì” Kiều Phương Hạ thì thâm đáp lại ba từ rồi cúp điện thoại.