Đừng nói người khác tò mò, bản thân Kiều Phương Hạ cũng vô cùng tò mò. “Phương Hạ” Đường Nguyên Khiết Đan thở dài.
Cô ấy còn đang định nói gì đó thì đột nhiên có một chiếc xe lao nhanh về phía xe của hai người, rồi đậu ngang trước mũi xe của hai người cản đường lại.
Đường Nguyên Khiết Đan đến khi kịp nhận ra thì đã không kịp phanh xe lại nữa, vô cùng kinh hoàng, hét to.
“Phanh xe!” Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Phương Hạ đang ngồi bên ghế lái phụ lập tức vươn tay đẩy tay lái, chuyển hướng chiếc xe chạy về phía lan can đường bộ, đến lúc gần tông vào thì xe mới ngừng lại.
Khói bốc ra mù mịt trong khoang xe, túi khí của xe cũng đã bung hết ra rồi
“Chiếc xe này điên rồi chắc?!” Đường Nguyên Khiết Đan thở dồn dập một lát mới hồi phục lại được tinh thần lại, nghĩ lại tình cảnh lúc này vẫn không ngăn được bản thân run rẩy.
May là Kiều Phương Hạ có bảo thắt đai an toàn, nếu không thì chắc là hai người đã bị thương nặng rồi! Kiều Phương Hạ xoa xoa trán, cảm giác đau nhói truyền đến khiến cô lập tức cau mày.
Còn chưa kịp xem Đường Nguyên Khiết Đan có bị thương hay không, thì bên ngoài cửa kính đã vang lên tiếng gõ nhẹ.
Lam Minh Hạc đứng ở bên ngoài cửa sổ xe, nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Cô chủ, cậu hai mời cô xuống xe”.
Kiều Phương Hạ thở mạnh bực tức, nhìn về chiếc xe Maybach đang đậu đằng kia.
Lệ Đình Tuấn đúng là điên rồi.
Cô ngồi bên cạnh nhìn vào mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, cô ấy cũng nhìn lại cô, Lam Minh Hạc tiếp tục nói: “Yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện của cô Đường thật tốt”
Cô vừa mới mở cửa xe của Lê Đình Tuấn, còn chưa kịp ngồi xuống thì Lệ Đình Tuấn đã vươn tay kéo mạnh cô vào, trầm giọng hỏi: “Đình Trung đang ở đâu?”.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, lập tức cau mày, anh ta không biết Đình Trung đến nhà họ Phó sao?
“Kiều Phương Hạ, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì thì cô định bồi thường thế nào đây? Cô không quan tâm thằng bé nhưng tôi thì có!” Lê Đình Tuấn thấy Kiều Phương Hạ không hé răng, thì tiếp tục phẫn nộ quát nạt cô.
Kiều Phương Hạ cảm thấy từ lần đầu tiên Đình Trung tìm gặp cô cho đến tận
hôm nay, cô chưa từng đối xử tệ với Đình Trung dù chỉ một lần, thậm chí còn đối xử với thằng bé như con ruột của mình!
Lê Đình Tuấn nói những lời này như là cô vẫn luôn ngược đãi Đình Trung vậy.
“Tôi không quan tâm đến thằng bé lúc nào?” Cô nhìn Lê Đình Tuấn một hồi, chỉ cảm thấy thật nực cười, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Tô Minh Nguyệt đang chăm sóc Đình Trung, anh không đi chất vấn Tô Minh Nguyệt mà lại đến đây gây phiền phức cho cô?
Đúng lúc này, di động của Lê Đình Tuấn lại vang lên, Kiều Phương Hạ liếc mắt, thấy màn hình hiển thị tên người gọi là "Ông ngoại”.
Là Phó Viễn Hạo gọi cho Lê Đình Tuấn. “Nhận điện thoại đi.” Cô chỉ vào di động của Lê Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: "Anh nghe xem rốt cuộc con trai anh đang ở đâu?
Nhà họ Phó.
Kiều Phương Hạ ngồi trên băng ghế dài ngoài sân, nhìn khoảng sân nhỏ trước mặt.
Nhiều năm không tới đây, nơi này vẫn giống như trong ký ức, cứ đến mùa thu thì lá cây ngô đồng sẽ rụng đầy sân, phía sau vườn có một cây bạch quả lâu năm, tán lá lớn đến mức cho thể che được cả trời.
Những ngôi nhà dọc trên đường nên đều có những khoảng sân giống hệt nhau, chỉ có kiểu nhà là khác nhau thôi.
Căn nhà sát bên là của nhà họ Phó Từ, cách đây không xa là nhà họ Phó Lễ.
Căn nhà của nhà họ Phó Từ tối đen, rèm cửa thì kéo kín, giống như không hề có ai ở trong đó vậy.
Một chiếc xe jeep từ từ tiến lại gần, đến chỗ cách có một khoảng thì dừng lại, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mở cửa xe bước xuống.
Kiều Phương Hạ thấy bà ấy nhìn mình thì đứng dậy từ băng ghế dài, im lặng một lát nhưng vẫn không đủ dũng khí để chào hỏi bà ta. Cho dù gọi thế nào cũng không đúng, bởi vì bà ta là mẹ của Lê Đình Tuấn.