Khi Lê Đình Tuấn bước tới cửa, anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông cụ và người nhà họ Kiều ở bên trong.
Lúc ông cụ nhà họ Lệ trông thấy Lê Đình Tuấn đi đến, ông cụ lập tức nói với Kiều Đông Phương và Tổng Vân Lan: "Đình Tuấn tới đây rồi, thằng bé nhất định sẽ chăm sóc Diệp Ngọc thật tốt, vì vậy hai người cũng không cần phải lo lắng về điều đó."
Kiều Đông Phương nghe được, hiểu rõ ý tứ của ông cụ, mang sắc mặt phức tạp dẫn Tống Vân Lan rời đi trước.
Lê Đình Tuấn lắng nghe ông cụ dặn dò đồi câu, bảo rằng phải chú ý đến cảm xúc của Kiều Diệp Ngọc, nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn một đám người bước ra ngoài.
"Đình Tuấn... Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, đôi mắt của Kiều Diệp Ngọc lại lập tức giàn dụa nước mắt.
“Bác sĩ nói không sao cả, chỉ cần nằm viện mấy ngày là được” Lê Đình Tuấn đặt cuốn sổ khám bệnh lên đầu giường, trên khuôn mặt không mang chút cảm. xúc mà đáp lời.
Cho dù Lệ Đình Tuấn có là kẻ ngốc thì cũng biết rằng việc đạo diễn kia có thể tiến vào phòng ở của Kiều Phương Hạ chắc chắn là có vấn đề.
Mà chuyện Kiều Diệp Ngọc mới là người nằm trên chiếc giường của Kiều Phương Hạ lại càng thú vị hơn.
Bề ngoài trông Kiều Diệp Ngọc là người đơn thuần và vô hại, nhưng mà từ trước tới nay cô ta luôn luôn biết cách nắm bắt cuộc sống riêng tư của anh một cách đúng mực. Cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện về Tô Minh Nguyệt trước mặt anh, điều đó chứng tỏ tâm tư của cô ta không đơn giản mà hơn xa so với bề ngoài.
Anh cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ là bởi vì trước đây cô ta không mang đến bất kỳ sự trở ngại nào cho anh.
E rằng việc tối hôm qua là do Kiều Diệp Ngọc muốn hãm hại Kiều Phương Hạ, không ngờ được rằng đã chẳng trộm được gà rồi mà lại còn mất đi nắm gạo.
Anh xoay người, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đặt đối diện giường bệnh, lặng lẽ nhìn Kiều Diệp Ngọc chăm chú.
“Đình Tuấn, sao anh lại nhìn em như thế?” Kiều Diệp Ngọc bị anh quan sát một lúc như vậy, trong lòng hoảng sợ, từ từ ngừng khóc lóc, thận trọng cất tiếng hỏi anh.
“Tối hôm qua cô đi đến tìm Kiều Phương Hạ, rốt cuộc là vì lý do gì?” Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, khẽ nói tiếp: “Đừng nói với tôi, đó là tình cảm sâu nặng giữa hai chị em”
"Đình Tuấn..." Kiều Diệp Ngọc ấp a ấp úng: "Không phải em đã nói cả rồi sao? Là do em có hơi tò mò, tại sao chị gái em lại nhận được giải thưởng? Em chỉ muốn hỏi xem trong vòng mấy năm qua ở nước ngoài, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy, chứ em đâu có biết được là chị ấy có hẹn với gã đạo diễn đó, em.”
“Có thật không?” Lê Đình Tuấn không đợi cô ta nói xong câu, đè thấp âm. lượng hỏi ngược lại.
"Vậy thì cô hỏi những gì? Thực ra tôi cũng rất tò mò, tại sao Kiều Phương Hạ lại xuất hiện ở trên sân khấu, lại còn nhận được giải thưởng nữa”
“Em chỉ mới nói chuyện được đôi câu, cũng chưa hỏi ra được điều gì cả” Kiều Diệp Ngọc nói xong, khóe miệng trễ xuống mang theo mấy phần ấm ức: “Chị ấy đột nhiên đánh em ngất xỉu, đợi tới lúc em tỉnh lại thì tên đạo diễn đó đã bắt đầu kéo quần áo của em ra!”
Kiều Diệp Ngọc nói dối mà không hề đỏ mặt.
Lệ Đình Tuấn nhìn thấy gói bột thuốc kia của cô ta vẫn chưa được sử dụng hết, có lẽ cô ta muốn Kiều Phương Hạ uống nó.
Hoặc cũng có thể gói thuốc đó là do ông cụ bảo Kiều Diệp Ngọc bỏ thuốc anh. Lê Đình Tuấn cũng không muốn tiếp tục gặng hỏi nữa, cô ta sẽ không nói ra sự thật. Cô ta chỉ biết dựa vào sự yêu chuộng của ông cụ dành cho mình mà làm xằng làm bậy.
“Cô nghỉ ngơi đi, cô đã không ngủ cả đêm qua rồi” Anh khẽ đáp lại.
“Anh không tin em sao?” Kiều Diệp Ngọc căng thẳng nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng hỏi anh.
Lê Đình Tuấn khựng lại vài giây, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Tôi tin”.
Dù sao thì đến sau cùng, trong vụ việc này vẫn là Kiều Diệp Ngọc thất bại. Hiện giờ, cô ta mang thân phận là người bị hại, dưới cái nhìn của anh thì thật tội nghiệp và đáng thương.
Kiều Diệp Ngọc nghĩ rằng anh thực sự tin tưởng bản thân, vì vậy tới lúc này mới lén lút thở phào nhẹ nhõm rồi yên tâm nằm xuống.
Lắng nghe tiếng hít thở của cô ta dần trở nên đều đều, Lê Đình Tuấn lấy điện thoại từ trong túi áo ra và mở khung trò chuyện với Kiều Phương Hạ trên Messenger