Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 227: Chương 227: Không thể ghét cô mãi được 




Cô không biết.

Bởi vì lúc nào anh cũng mang theo bộ mặt lạnh như núi băng, cô thừa nhận đúng là anh đối xử với cô có chút khác biệt, nhưng cô tưởng rằng anh coi cô là người thay thế cho người em gái đã mất sáu tháng, càng không ngờ Lệ Đình Tuấn lại thích cô.

Người mà cô thích thì ra cũng thích cô, vậy mà lại có được cảm giác như vậy.

“Nghe hiểu chưa?” Lê Đình Tuấn bóp cổ tay cô, chau mày hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc rồi gật đầu, nước mắt không thể kìm lại được tuôn ra ngoài.

“Khóc cái gì vậy?” Lê Đình Tuấn ngây ra, nói với giọng xấu xa.

Anh nhất thời có chút luống cuống khi nhìn thấy cô khóc, chau mày nhăn nhó, giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn rồi giúp cô lau nước mắt.

Tuy nhiên càng lau nước mắt ra càng nhiều, anh thở dài, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.

Kiều Phương Hạ mím môi khóc một hồi, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là vì tình cảm nhiều năm đối với anh cuối cùng cũng có câu trả lời.

Cô luôn nghĩ chỉ cần dựa vào tình cảm của mình dành cho anh, nhưng không ngờ anh cũng đang âm thầm hy sinh cho cô, rất nhiều chuyện có thể là do cô đã hiểu lầm anh.

Được nửa ngày cô mới chịu dừng lại, khóc đến nỗi mắt đau, cô đẩy nhẹ tay anh ra, chau mày hỏi: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”

Lệ Đình Tuấn bị câu hỏi này của Kiều Phương Hạ làm cho nghẹn họng.

Từ khi nào, bản thân anh cũng không còn nhớ rõ nữa, hoặc là bản thân anh đã không còn nhớ rõ từ khi nào đã có tình cảm khác biệt đối với cô.

Lần đầu hôn cô, sớm đã không còn đơn giản là thích nữa, mà là yêu đến tận xương tủy, cho nên mới có chuyện sau đó không kìm lòng nổi.

“Có quan trọng không?” Anh ngây ra, nhẹ giọng hỏi ngược lại cô.

“Đương nhiên là quan trọng!” Kiều Phương Hạ không suy nghĩ mà trả lời.

Cô muốn biết, rốt cuộc ngay từ lúc bắt đầu là do cô cam lòng tình nguyện, hay là vì anh cho có câu trả lời nên mới khiến cô chìm đắm vào.

“Từ rất rất sớm” Lê Đình Tuấn đắn đo rồi bất lực trả lời.

“Trước hay sau khi em ở ký túc xá?” Kiều Phương Hạ không chịu buông tha.

Lệ Đình Tuấn thở dài, nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng: “Trước đó”

Kiều Phương Hạ ngây ra.

Là còn sớm hơn điều mà cô đang nghĩ, trước đó cô vẫn còn quá nhỏ, cô mơ hồ hiểu nên cứ nghĩ đó là đang phụ thuộc vào anh.

“Có lẽ là bắt đầu từ lúc em bị bệnh chỉ cần có anh” Lê Đình Tuấn ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói thêm.

Anh nhớ lúc đầu Kiều Phương Hạ bị bệnh, chỉ cần có An Phương Diệp, nhưng không phải lúc nào An Phương Diệp cũng ở bên cạnh cô, nên dần dần cô bắt đầu cần anh.

Có một lần An Phương Diệp và anh cùng lúc ở nhà, Kiều Phương Hạ bỗng bị bệnh, miệng không ngừng gọi “anh trai”, lúc An Phương Diệp bước lên thì không thể kiểm soátđược cô vỗ về cô, Lệ Đình Tuấn bỗng nhận thức được,

Kiều Phương Hạ cần anh cũng giống như anh cần Kiều Phương Hạ.

Có lẽ đây là sự cố ý sắp đặt của An Phương Diệp, cố ý để hai người họ phụ thuộc vào nhau, để anh có thể chấp nhận hai mẹ con họ sớm hơn, ngày hôm đó, Lê Đình Tuấn không còn cảm thấy ghét Kiều Phương Hạ nữa.

Anh ghét An Phương Diệp, nhưng không thể ghét Kiều Phương Hạ mãi được.

Anh ghét sự phản bội của Kiều Phương Hạ, nhưng cũng bởi vì Đình Trung nên anh không thể ghét cô mãi.

Kiều Phương Hạ sớm đã không còn nhớ rõ lúc nhỏ bản thân bị bệnh có dáng vẻ như thế nào, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt mang theo vài phần bất lực và chiều chuộng của anh nhìn chằm vào mình, cô bỗng nhận thức được, có lẽ Lệ

Đình Tuấn đã hy sinh cho cô rất nhiều.

“Anh đã đợi mười mấy năm, sao có thể cam lòng nhường em cho người khác chứ?” Lê Đình Tuấn cúi đầu, lại nhẹ nhàng gõ vào mặt mày cô rồi nói.

Anh chứng kiến cô từ vị trí ngang hông mình từ từ lớn lên ngang vai của anh, bông hoa mà anh cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ từ lúc là mầm nhỏ đến lúc nở rộ, sao anh có thể cam lòng để người khác cướp đi được chứ?

Cô là của anh, dù thế nào thì cũng chỉ là của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.