Kiều Phương Hạ không kiềm chế được, cả người run lên một cái. Lúc cô ký vào bản thỏa thuận, quả thực cũng không hề nghiên cứu từng câu từng chữ, chỉ nhìn qua loa máy điều khoản rồi thôi.
"Trong nội dung của điều thứ ba có viết rõ ràng, nếu như cô và người đàn ông khác có sự đụng chạm gần gũi với nhau, tôi có quyền trừng phạt."
Đầu ngón tay của anh dịu dàng lượn tròn trên lưng Kiều Phương Hạ, giống như đang nâng niu một báu vật có một không hai trên trần đời.
Có lẽ là anh trừng phạt quá nhẹ nhàng, cho nên Kiều Phương Hạ mới có thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác như thế, thế nên, hôm nay anh phải để Kiều Phương Hạ nhìn cho rõ, rốt cuộc thì hậu quả của việc chọc giận anh sẽ như thế nào.
Anh có cả trăm ngàn phương pháp để khiến cô nghe lời.
Kiều Phương Hạ nằm sấp, nghe lời nói lạnh như băng của anh vang lên phía sau tai thì vội vàng mím chặt môi, không lên tiếng.
Cho nên, ở trong bản thỏa thuận không bình đẳng này, anh chỉ là đặt ra giới hạn cho cô mà thôi.
Lê Đình Tuấn giúp cô bôi thuốc xong, trong lúc tay phải luồn lên phía trước dò xét thì cũng giữ chặt lấy người cô, anh cúi xuống, ghé sát vào sau tai cô, nói khẽ: "Kiều Phương Hạ, tôi đã nói, trong vòng một năm này, cô nhất định phải hoàn toàn là người của tôi."
Nói xong, cánh môi hơi lạnh kia lại dán lên tại cô, hôn dần xuống dưới.
Đầu óc Kiều Phương Hạ bây giờ lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Kiều Phương Hạ bỗng nhiên mở miệng nói: "Lệ Đình Tuấn, anh biết không? Mỗi một lần anh đụng vào, đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng".
"Thậm chí phải sống trong cùng một phòng với anh, cũng làm tôi buồn nôn đến không thể thở nổi"
Mỗi một chữ, cô đều nói rất rõ ràng, mang theo cả cảm xúc chán ghét không cách nào tả nổi.
Lê Đình Tuấn dừng động tác hôn lại.
Mấy giây sau, đôi mắt ngập tràn vẻ tức giận của anh đối diện với ánh nhìn của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không muốn để cho anh chạm vào mình, anh muốn cưỡng ép cũng được thôi, cùng lắm thì lại vào bệnh viện thêm một lần nữa, phải tĩnh dưỡng nửa tháng một tháng, anh vẫn là không thể chạm vào cô.
Rất lâu sau, Lê Đình Tuấn buông cô ra.
"Cô thích Cố Dương Hàn đến vậy sao" Anh hơi hơi nheo mắt lại.
Thích đến mức, đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Dương Hàn, còn nhận chiếc nhẫn của anh ta?
"Chuyện này không liên quan gì đến Cố Dương Hàn cả" Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ, thấp giọng trả lời: “Chuyện giữa anh Lệ và tôi, không cần thiết phải lôi cả những người khác vào làm gì."
Cô xưng hô là anh Lệ thế này, khiến cho Lê Đình Tuấn không nhịn được mà nở nụ cười lạnh.
"Được" Đáy mắt anh hiện lên vẻ nghiêm túc.
Đây là Kiều Phương Hạ ép buộc anh.
Lúc xuống khỏi máy bay, Vô Nhật Huy đã cung cung kính kính chờ ở bên ngoài sân bay, trông thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn cùng nhau xuống khỏi máy bay thì sắc mặt hơi trắng xanh.
Lần này Kiều Phương Hạ đi xa anh ta lại hoàn toàn không hề nhận ra, thậm chí anh ta còn cho rằng Kiều Phương Hạ vẫn còn ở trong nước, chỉ là cố ý tắt máy. Bởi vì ba ngày trước Kiều Phương Hạ còn nói thấy trong người không thoải mái, muốn ở lại Đông Thanh tĩnh dưỡng, bảo anh ta không nên. quấy rầy, vậy nên anh ta cũng không hề dám làm phiền đến Kiều Phương Hạ.
Ai ngờ một mình Kiều Phương Hạ lại đi đến nước Thanh Sơn từ bao giờ rồi!
"Đi về quân khu, lệnh điều động đã gửi đến nhà họ Phó rồi" Lê Đình Tuấn nhìn vào mắt anh ta, thấp giọng nói.
"Cậu hai." Vô Nhật Huy sửng sốt một chút, sắc mặt càng trắng hơn.
Vô Nhật Huy vốn là một nhân viên cảnh sát dưới quyền Phó Viễn Hạo, bởi vì thành tích làm việc xuất sắc nên Phó Viễn Hạo mới đặc biệt điều anh ta từ đơn vị về hộ tống bên cạnh mình, về sau, khi Lê Đình Tuấn rời khỏi quân khu, Phó Viễn Hạo mới để cho Vô Nhật Huy đi theo bên cạnh bảo vệ Lệ Đình Tuấn.
Vô Nhật Huy đi theo Lê Đình Tuấn đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, lại thêm Lê Đình Tuấn đối xử với anh ta không tệ, nên anh ta vẫn luôn luôn trung thành tuyệt đối với Lệ Đình Tuấn.