"Cũng khó mà nói được”Bà Trần lắc đầu, “Thực ra ở bên ngoài ông Tống còn có một đứa con riêng nữa” Điều này liên quan đến bí mật riêng của nhà người khác. Kiều Phương Hạ cũng biết điều không tiếp tục hỏi nữa. “Cô còn muốn hỏi gì nữa không?” Bà Trần không nhịn được hỏi lại. “Không có, bà đi nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp.
Bà Trần thấy Kiều Phương Hạ vậy mà không hỏi xem mấy năm nay Đình Trung sống thế nào, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên nghĩ lại thì giữa Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ có vướng mắc lớn như vậy, có lẽ Kiều Phương Hạ không muốn động đến quá khứ đau buồn, không hỏi cũng là chuyện bình thường.
Bà nhìn Kiều Phương Hạ, không nói gì nữa, quay người rời khỏi phòng.
Bà Trần ra khỏi phòng, Kiều Phương Hạ lại nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong phong thu thêm mấy lần nữa, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
Cô xoay người cầm lấy túi xách mà bà Trần giúp cô đem lên, mở khóa kéo ra, lấy từ bên trong ra một chiếc gương trang điểm, tháo mặt kính ra, bên trong rơi ra một chiếc sim điện thoại nhỏ.
Sau đó bật nguồn điện thoại đã được sạc đầy, đem sim điện thoại ẩn lắp vào.
Chiếc sim này chỉ lưu một vài người liên lạc, Kiều Phương Hạ tiện tay ấn một dãy số, kiên nhẫn chờ bên kia nghe máy.
“Alo?” Hơn mười giây sau, một giọng nói ngái ngủ vang lên từ đầu dây bên kia. “Là tôi” Kiều Phương Hạ nhàn nhạt đáp.
“Nói nhảm! Hơn hai giờ đêm, nếu không phải cô, là người khác tôi đã sớm cho một trận rồi!” Đối phương vô cùng khó chịu trả lời.
“Anh ba Hứa hôm nay tính tình xấu quá” Kiều Phương Hạ cười khẽ. "Ông đây đã hai ba ngày chưa được ngủ rồi, có chuyện gì nói mau!” Hứa Phi Phàm gắt.
"Không phải bình thường anh rảnh rỗi lắm sao? Làm cái gì mà hai ba ngày liền không được ngủ?” Kiều Phương Hạ hơi tò mò.
“Sao cô lại nhiều chuyện như vậy nhỉ?!” Hứa Phi Phàm liếc nhanh người phụ nữ đánh thức anh ta, xoay người rời giường, đi ra ban công.
Sau khi đóng cửa trượt ngoài ban công lại, không khỏi hung dữ lẩm bẩm: “Phụ nữ các người thật là phiền phức!!!!”
Hứa Phi Phàm là một công tử ăn chơi điển hình, gia đình có cơ cấu, mười đời không lo, phụ nữ chơi cả năm không lặp lại.
Có một lần Kiều Phương Hạ nhận nhiệm vụ của Quân Diệt đã gặp được Hứa Phi Phàm tại căn cứ, khi đó anh ta đang đùa giỡn một nữ phóng viên xinh đẹp.
Tuy nhiên, nghe những gì anh ta vừa nói, có vẻ như anh ta đã bị người phụ nữ lợi hại nào đó trừng trị rồi. “Đúng là tôi có chuyện phiền phức cần anh giúp đỡ” Kiều Phương Hạ cười đáp. "Nói thẳng” Hứa Phi Phàm nói ngắn gọn: “Mạng này là của cô, nếu là chuyện có thể làm nhất định sẽ làm giúp CÔ."
Cách duy nhất để khiến một người đàn ông bị sẵn lòng phục tùng chính là cứu mạng anh ta. Tình cờ Kiều Phương Hạ đã từng cứu Hứa Phi Phàm một mạng.
“Trong số các phim nộp đơn xét duyệt cho dì hai tháng nay, có phim nào của Kiều Diệp Ngọc đóng không?” Kiều Phương Hạ trầm giọng hỏi.
Mẹ của Hứa Phi Phàm là lãnh đạo của Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình do Bộ Văn hóa cử xuống.
“Để tôi xem xem” Hứa