Nếu đã đi tới bước này, dù tương lai cô và King có lấy nhau được hay không thì bây giờ anh ấy cũng có quyền được biết. Dù Kiều Phương Hạ có coi Cố Dương Hàn là anh trai, anh ấy cũng có quyền biết về mối quan hệ giữa cô và Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, trong lòng Cố Dương Hàn cũng hiểu đôi chút. Anh ấy vốn không muốn nhắc tới Lệ Đình Tuấn. Nhưng hiển nhiên, người đàn ông này đã trở thành vấn đề giữa anh ấy và Kiều Phương Hạ.
“Là vì anh ta sao?”.
Lúc Kiều Phương Hạ định lên tiếng thì King giành lên tiếng trước.
Cô ngước mắt lên nhìn anh ấy.
“Hai ngày trước, Lê Đình Tuấn gửi vào tài khoản của anh chín mươi tỷ đồng. Em có biết không?” Cố Dương Hàn lại hỏi.
Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới đêm hôm đó, Lê Đình Tuấn đã hỏi cô mấy năm qua King cho cô bao nhiêu tiền, anh sẽ trả lại anh ấy gấp trăm lần. Kiều Phương Hạ không ngờ Lệ Đình Tuấn lại làm thật.
Cố Dương Hàn thấy ánh mắt của cô thay đổi, anh ấy nắm lấy cổ tay cô rồi nhìn xuống.
Lúc này Cố Dương Hàn mới chú ý tới cổ tay của Kiểu Phương Hạ.
“Chuyện mà Đường Minh Kỷ nói là sự thật sao?” Anh ấy nhìn chằm chằm hai vết mờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên cổ tay cô và khẽ nói.
Đó là dấu vết còn lại do Lê Đình Tuấn dùng dây lưng trói.
“Anh hỏi em, đêm đó là do em tự nguyện hay bị anh ta ép buộc?” Anh ấy nắm chặt lấy tay cô mạnh tới mức cổ tay như sắp bị bóp nát.
Kiểu Phương Hạ không ngờ Đường Minh Kỷ sẽ nói chuyện này cho Cố Dương Hàn biết. Điều này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô. Kiều Phương Hạ ngẩn ra, sau đó lập tức trả lời: “Dù tình huống lúc đó là thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.”
“Thế thì đúng là anh ta đã ép buộc em” Cổ Dương Hàn ngắt lời Kiều Phương Hạ, không để cô nói hết câu.
Lúc này, King gần như đang cố gắng nén cơn giận trong lòng mới có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô như thế này. Kiều Phương Hạ là người mà anh ấy cẩn thận từng li từng tí. che chở, không dám nỡ đánh cô một cái. Cố Dương Hàn tôn trọng, bảo vệ cô. Thế mà người đàn ông kia lại giẫm đạp Kiều Phương Hạ dưới lòng bàn chân, chà đạp tôn nghiêm, làm tổn thương cô.
“Anh đi giết anh ta. Trong đáy mắt anh ấy tràn ngập sự khát máu, Cố Dương Hàn nói với cô.
Giết Lệ Đình Tuấn thì anh sẽ không còn cơ hội làm tổn thương cô nữa.
“Đừng!” Tim của Kiều Phương Hạ đột nhiên ngừng đập, cô nhìn chằm chằm mắt anh ấy.
“Anh Dương Hàn, anh là người quan trọng trong lòng em! Em không hy vọng anh bị tổn thương vì chuyện của em. Chú Thiên..”
“Đừng?” Cố Dương Hàn không nhịn được nhíu máy.
Lệ Đình Tuấn khiến cô thương tích đầy mình, thể mà Kiều Phương Hạ còn nói đỡ cho anh?
“Em cảm thấy anh không làm gì được anh ta, phải không?” Cố Dương Hàn cắn răng hạ giọng nói. “Đương nhiên không phải” Kiều Phương Hạ nhíu mày đáp.
Cô biết Cố Dương Hàn có bản lĩnh làm được điều này. Nhưng Lê Đình Tuấn cũng chẳng phải người dễ chơi. Cố Dương Hàn muốn làm anh bị thương thì bản thân anh ấy cũng sẽ bị thương.
Cô không hy vọng Cố Dương Hàn hy sinh lớn như vậy vì mình, càng không muốn anh ấy bị cô liên lụy như lần trước. Lần trước, Lệ Đình Tuấn ngừng thuốc của anh ấy, suýt chút nữa King đã trở thành người thực vật.
“Phương Hạ, việc mà anh muốn làm thì không ai ngăn cản được” Cố Dương Hàn nhìn cô chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ một.
Kiều Phương Hạ chưa bao giờ thấy một Cố Dương Hàn đáng sợ như vậy, dường như anh ấy không khống chế được bản thân nữa.
“Anh cho em thời gian đi!” Trong lòng Kiều Phương Hạ nóng như lửa đốt, cô ôm lấy anh ấy, vùi mặt vào trong lồng ngực kia và khẽ nói.