“Chị Minh Nguyệt hình như không học ở đại học Quốc Hồ mà?” Nữ diễn viên hơi ngạc nhiên: “Chị ấy định làm gì?”
Các thành viên trong đoàn làm phim thì thầm: “Thật ra chúng ta không nên nói nhiều, nhưng…Bạn trai cũ của chị Minh Nguyệt bị tai nạn máy bay, không phải cũng học đại học Quốc Hồ sao? Có lẽ chị ấy đến gặp người bạn cũ thay cho bạn trai cũ của mình. Lễ kỷ niệm là một ngày trọng đại, những nhân tài đó đều sẽ quay trở về, hoặc đơn giản là vì Lệ Đình Tuấn”
“Vậy chị ấy cũng là cùng Lệ Đình Tuấn đến đây đó” Nữ diễn viên bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Quan hệ giữa bọn họ thật sự rất kỳ lạ, con cũng đã có rồi, sao không kết hôn? Tô Minh Nguyệt không cảm thấy chạnh lòng sao?”
“Đúng vậy, còn có Kiều Diệp Ngọc một mực muốn bức hôn, lần trước sau khi cầu hôn xong không phải cũng không có động tĩnh gì sao?”
“Nhà giàu không phải đều như vậy sao? Cô nhớ lại xem cái cô minh tinh gì đó, sinh bốn đứa con cho nhà giàu mà mãi có chịu kết hôn đâu.
Đâu phải cứ có con là có cơ hội gả vào nhà giàu. Những người giàu thông minh hơn chúng ta nhiề “Còn có mấy tên nhà giàu, cho dù có vợ vẫn đồng thời nuôi mấy cô bồ nhí bên ngoài, vợ cả cũng chẳng quan tâm, mắt nhắm mắt mở. Không phải cá thì làm sao biết niềm vui của cá?”
Kiều Phương Hạ ngồi một bên lắng nghe, không nói gì Nữ diễn viên nói đến đây, nhìn Kiều Phương Hạ, lặng lẽ hỏi cô: “Nghe nói hàng xóm nhà cô là họ hàng của nhà họ Lệ phải không? Con trai của Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có phải là của Tô Minh Nguyệt hay không?”
Mấy người ở một bên tán gẫu, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chấm vào Kiều Phương Hạ.
Chắc chắn là lần trước Đình Trung và Lệ Đình Tuấn tới, nữ diễn viên kia trở lại đoàn làm phim tiết lộ.
Kiều Phương Hạ mỉm cười với bọn họ, nói: “Mối quan hệ này có thể kéo dài bao xa? Cho dù có là của Tô Minh Nguyệt, bọn họ không chịu thừa nhận, ai mà biết được chứ?”
“Đúng là như vậy” Mấy người lập tức gật đầu trả lời, lại lôi ra những tin đồn khác.
Kiều Phương Hạ lát nữa còn có cảnh quay, đứng dậy, cầm kịch bản đi tới một góc, một mình đọc kỹ kịch bản một lát.
Mất nửa ngày cũng không thể ghi nhớ vào đầu một chữ nào.
“Hình như chị Minh Nguyệt thật sự đã tới, người đại diện của chị ấy vừa đăng lên Facebook một bức ảnh về đại học Quốc Hồ” Có hai người đi ngang qua trò chuyện.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn bọn họ, một lúc sau lại Trời gần tối, người hâm mộ ở bên ngoài càng ngày càng ít đi, yên tĩnh đến lạ Nếu không có sự can thiệp của người hâm mộ, tiến độ quay phim cũng nhanh hơn một chút kịch bản lên.
Sau khi hoàn thành tất cả các cảnh quay thì mới chỉ chín giờ tối.
Kiều Phương Hạ lên chiếc xe đưa đón nghệ sĩ cuối cùng, Đường Nguyên Khiết Đan đang muốn đi theo, trên tay Tống Thịnh còn cầm điện thoại di động trả lời điện thoại, vội vàng đi tới, kéo Đường Nguyên Khiết Đan lại, thấp giọng nói với cô: “Cô đi xe phía trước đi, xe này không ngồi được”
Kiều Phương Hạ nhìn về phía điện thoại di động Tống Thịnh, Tống Thịnh vừa rời tai ra khỏi màn hình vài giây, màn hình sáng lên, phía trên hiển thị là: “Anh Lệ”.
Vẻ mặt Đường Nguyên Khiết Đan vô cùng ngơ ngác: “Chúng tôi không phải là người cuối cùng sao? Sao không ngồi xuống được?”
Chỉ còn lại một chiếc xe phía trước chưa rời đi.
được Đường Nguyên Khiết Đan thấp giọng hỏi người đại diện của Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh vứt điếu thuốc, dùng ngón chân dẫm nát.