Tối nay ở trên sân khấu Kiều Phương Hạ tỏa sáng xinh đẹp ngời ngời, không ai có thể không để mắt tới, rõ ràng mà một gương mặt trong sáng, nhưng không thể tin được lại có tham vọng như vậy, khiến người ta hận không thể lập tức kéo cô xuống để yêu thương.
Anh có được vinh dự đặc biệt này, đương nhiên sẽ không thể chờ đợi để đến lúc hẹn được.
Không ngờ rằng, mình đã bị sập bẫy của người khác rồi!
Kiều Diệp Ngọc vừa khóc vừa trốn tránh, dùng chăn bông che đi khuôn mặt của mình, nhưng đã muộn rồi, ngoài cửa có hơn chục phóng viên truyền thông chụp được cảnh tượng này.
Lúc này Kiều Phương Hạ đứng ở cửa, thản nhiên nhìn vở kịch đặc sắc bên trong.
Một lúc lâu sau, nhẹ nhàng kéo hai người phóng viên đang chen chúc ở phía sau cửa, nói: “Biết người bên trong là ai không?”
Trong khung cảnh hỗn loạn này, hầu như các phóng viên phải cố gắng lắm mới chụp được một bức hẳn hoi, ai có thể thấy được người nằm trên giường là ai chứ?
Kiều Phương Hạ mỉm cười với phóng viên, nhẹ giọng nói: “Người đêm nay đoạt được giải vai chính xuất sắc nhất, Kiều Diệp Ngọc. Tôi đoán cô ấy có thể nhận được giải thưởng này vì có thể đến đây ngủ nhỉ? Sáng mai các người nhất định phải viết lên tiêu đề đấy”
Cô nói xong lập tức xách vali lên định rời khỏi đây. Không
quan tâm tới những gì đang xảy ra nữa.
Lúc quay đầu lại, đã thấy Lê Đình Tuấn đang đứng cách đó không xa, đang suy tư nhìn cô chằm chằm.
Khi Kiều Phương Hạ lên máy bay, cúi đầu nhìn chiếc máy bay tư nhân ở phía xa.
Những tia sáng chiếu vào hai người đang đứng trước phi cơ riêng, nhìn họ thực sự vô cùng xứng đôi.
Ngoại trừ, khuôn mặt của Kiều Diệp Ngọc đã bị đánh đến mức sưng đỏ bầm tím, nhìn không được xinh đẹp cho lắm.
Lúc này cô ta đang đeo khẩu trang, dựa vào vai của Lệ Đình Tuấn khóc lóc đáng thương, Lệ Đình Tuấn vỗ vai cô ta vài cái, giống như đang an ủi.
Kiều Phương Hạ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên. Thứ gái điếm giả tạo.
Nếu bây giờ cô bị giới truyền thông phanh phui, thì không biết Kiều Diệp Ngọc đang trốn ở đâu đó cười sung sướng rồi.
“Mời cô xuất trình vé” Cô tiếp viên trước mặt mỉm cười nói với cô.
Kiều Phương Hạ đưa vé máy bay của mình ra, khoang hạng thương gia lúc năm giờ sáng vẫn còn vắng tanh.
Kiều Phương Hạ ngồi vào chỗ của mình trước, lấy tấm bịt mắt ra tùy ý đeo vào.
Tối hôm qua mọi người đều không ngủ được, Kiều Diệp Ngọc đã gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát đến điều tra hỏi tại sao Kiều Diệp Ngọc lại xuất hiện trong phòng cô thì Kiều Phương Hạ giả vờ nói không biết gì, cảnh sát cũng không hỏi rõ nguyên nhân, Kiều Diệp Ngọc nói rằng bằng chứng Kiều Phương Hạ hãm hại cô ta quá ít nên đã lăn lộn một đêm, nhưng không điều tra được gì cả.
Còn có vị đạo diễn kia từ chối phối hợp điều tra, chỉ đưa ra một tờ giấy mời do một người không quen biết viết để chứng minh mình vô tội.
Kiều Diệp Ngọc vẫn không buông tha, liên tục làm loạn đến hai ba giờ sáng, Lê Đình Tuấn mới xanh mặt nói: “Đủ rồi!” Kiều Diệp Ngọc mới ngoan ngoãn để cảnh sát rời đi.
Kiều Phương Hạ không thể chờ thêm ở đó một chút nào nữa, lập tức đặt vé chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng, thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Nhưng không ngờ rằng sau đó bọn họ cũng đi theo, có lẽ họ sẽ về nước Anh Phương.
Cô vừa nằm xuống vừa lấy điện thoại di động ra, tìm tên Đường Minh Kỷ trên messenger, gửi cho anh ta một tin nhắn thoại: “Cho anh một tin lớn đây, Kiều Diệp Ngọc và một đạo diễn quốc tế nổi tiếng bị bắt tại trận”.
“Có lẽ cô ta sẽ đến sân bay trong khoảng bảy tám giờ sáng theo giờ ở trong nước. Không biết chính xác cô ta sẽ dừng ở sân bay nào. Anh chỉ cần cử người lấp kín ở sân bay là được rồi. Giúp anh nổi tiếng trong ngành giải trí miễn phí đấy, không cần cảm ơn đâu”.