Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 17: Chương 17




Tôi nghiến răng, lập tức bẻ gãy hai cây bút. Thái Kỳ đứng cách một cái bàn cực kỳ thương hại mà nhìn tôi một cái, có lẽ là do vũ trụ nhỏ dâng trào của tôi làm cho tôi nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn, Thái Kỳ nhíu mày, vô cùng khiêu khích mỉm cười nhìn tôi, hai giây sau, hắn thong thả yên lặng cầm cái thẻ trước ngực quơ quơ về phía tôi.

Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn, tôi lệ chảy ròng ròng, răng rắc, hai cái bút bị bẻ gãy lúc nãy lại phân thành tám đoạn.

Thái Kỳ, coi như anh lợi hại.

Tôi nổi giận đùng đùng gửi một đống MSN qua: Thái Kỳ, anh quá hèn hạ!

Tin vừa được gửi đi xong, một lúc lâu sau không có hồi âm, lâu đến mức tôi gõ xong một phần bản kê rồi, hắn mới nhắn lại.

Hồng Kỳ, lần thứ hai tôi đâu có nhắn nhầm chứ,

Hả ? Tôi gõ lại một dấu chấm hỏi.

Hắn lập tức trả lời: Tôi quên mang ví rồi, cho nên chỉ có thể mời cô cùng nhau đi ăn tối thôi!

Chuối tiêu với táo có thể ăn cùng nhau sao*, chẳng lẽ tôi đây chính là công tử Bạc Liêu tiêu tiền như giấy trong truyền thuyết sao, đồng chí Thái Kỳ, tôi hận anh!

* Hai cái này ăn với nhau không tốt cho dạ dày, vị nó đối nhau ~~ các bợn TQ bảo thế

bạn nào nghi ngờ thì có thể thử.

Năm giờ còn chưa đến, đồng chí Thái trợ lý đã không thấy bóng đâu, cũng không có tung tích, tôi đang định thở dài nhẹ nhõm, đã nhìn thấy Lý quản lý khoanh tay thong thả ung dung bước tới.

“Aiz, Hồng Kỳ, có dũng khí đấy, Thái trợ lý nhà chúng ta là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp nữ trong công ty đấy! ” Anh ta cười cười gõ gõ cái bàn của tôi, ám muội nháy mắt vài cái.

Tôi khóc không ra nước mắt, tay run run, từng ngón từng ngón tróc lấy phím gõ trên bàn phím.

“Aiz, xuống sớm một chút đi, cùng Thái trợ lý có một buổi tối tốt đẹp! ” Lý quản lý cười hề hề nhìn tôi, ý vị sâu xa hắc hắc cười thêm hai tiếng: “Thái trợ lý đang sốt ruột chờ ở cửa phòng hành chính ấy! Tuổi trẻ thật là tốt nha…”

Bệnh thần kinh, phá của với trẻ tuổi thì liên quan quái gì, nhìn tôi đây này, đúng rồi đúng rồi, xin đừng có rời tầm mắt đi, Lý quản lý, xin ngài hãy nhìn khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của tôi đây này.

Tôi dùng ánh mắt buồn bã liếc nhìn Lý quản lý, lại im lặng nhìn cái bóp da của mình. Tựa như thấy người yêu đang mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Chỉ chốc lát sau…. tôi lặng lẽ từ chỗ ngồi đứng lên, móc một cái túi nhỏ từ trong bóp da ra, bắt đầu vô cùng nghiêm túc đếm, đến cả từng đòng xu lẻ cũng cực kỳ hăng hái. Tôi chuyên tâm như vậy, hoàn toàn quên mất còn có một vị thủ trưởng đang xúc động cảm khái đứng bên cạnh.

Khóe miệng Lý quản lý giật giật, ho khan một tiếng, lại chậm rì rì lượn trở về căn phòng quản lý duy nhất.

Cả phòng làm việc chỉ còn tiếng tiền xu của tôi loảng xoảng rơi xuống, chát chúa êm tai, một lần lại một lần, đếm được đến lần thứ năm, tôi rốt cục buồn tận xương tủy.

Tôi dễ dàng lắm sao, hả? Bác gái dọn vệ sinh cho Thiên Duyệt cũng còn giàu hơn tôi, vào Thiên Duyệt lâu như vậy, tôi đây chút tiền tiêu vặt cũng chưa được lĩnh!

Thôi bỏ đi, dù sao cũng thế, của đi thay người!

Tôi nắm chặt cái bóp nhỏ, ủ rũ cúi đầu chạy về phía phòng hành chính, lúc đi qua hành lang, tôi từ xa đã thấy Thái Kỳ đang tựa vào cửa phòng hành chính, cười đến mặt mày hớn hở, nắng xuân rực rỡ, hứa hươu hứa vượn với người bên trong: “Cái này cũng không thể oán trách, tùy duyên đi, tối mai năm giờ một phút, không thấy không về!”

Tôi yên lặng bước tới trước mặt hắn, trùng hợp nhìn thấy cặp mắt đen lấp lánh của hắn, cùng với bờ môi mang theo một nụ cười nhẹ cực kỳ nhu hòa, thật là mẹ nó cực kỳ sáng rực động lòng người!

“A? Hồng Kỳ, cô sao lại tan trước giờ làm việc hả?” Hắn nhìn thấy tôi, lập tức vênh mặt giáo huấn, vươn tay lôi tấm thẻ trước ngực tôi ra, ra oai kéo kéo: “Đã nói tan trước giờ làm, là phải bị trừ điểm rồi cơ mà!”

Tôi dùng vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi đáp lại hắn.

Ông đây là liệt sĩ, ông đây không sợ anh!

Được rồi, trừ đi, trừ xong rồi… Oa, tôi lại đi ôm chân, rồi nói xin lỗi, thở dài, quả nhiên tiện cách của tôi dạo gần đây chỉ có tăng chứ không giảm chút nào, tôi còn cảm thấy nhân cách yếu ớt kia lại một lần nữa bỏ tôi mà đi.

“Thái Kỳ, cậu lại hù dọa con gái nhà người ta rồi!”

Thái Kỳ xoa tay cười to, xoay người qua tôi nói: “Aiz, cô ta thuộc dạng hiếm có khó tìm như vậy, mà chị vẫn còn có thể nhìn ra cô ta là con gái!”

Tôi xoay mặt tức giận trừng hắn: “Tôi có ngực có mông, chỗ nào không giống con gái?”

Hắn nghẹn rồi nghẹn, dáng vẻ rất khiếp sợ: “Hồng Kỳ, cô đã mấy năm rồi không soi gương hả? Phải biết chấp nhận sự thật, tôi biết lý tưởng và thực tế luôn có sự khác biệt rất lớn!” Hắn dùng vẻ mặt rất nghiêm túc khom lưng đối mặt với tôi, lại nắm tay làm ra vẻ khích lệ: “Đối mặt nó, đừng trốn tránh! Ngực phẳng cũng đừng hổ thẹn!”

“…..” Tôi câm nín, quay người qua chỗ khác đấm ngực, thật là tức chết mà.

“Cẩn thận đấm thành viêm tuyến sữa!” Thái Kỳ nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nói, từ tầm mắt của người ngoài mà nhìn, vẻ mặt của hắn vừa dịu dàng lại quan tâm chăm sóc.

Păng…. Dây thần kinh lý trí căng thẳng kia cuối cùng cũng đứt phựt! Tôi muốn nổi giận!

“Diệp trợ lý, cô đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì!” Vươn tay qua, cực kỳ nhẹ nhàng kéo tôi về, tôi thở hồn hển nhìn sang.

Cơn tức cũng tắc ở ngực.

Là bông hoa của phòng hành chính, Điền Điềm, đúng là người cũng như tên, dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ hơi mỉm cười, đã có hai má núm đồng tiền hiện ra, đáng yêu không nói lên lời.

Đối mặt với một cô gái đáng yêu như vậy, tôi cũng không có cách nào mà nắm quyền vung loạn.

“Thái Kỳ, đừng có bắt nạt trợ lý Diệp, cậu mà dọa cô ấy chạy mất, chắc là không có ai dám làm trợ lý cho cậu đâu, tài nguyên của công ty có hạn đấy!”

Thái Kỳ nhếch nhếch miệng, xách cổ tôi, mạnh mẽ kéo tôi về: “Tôi với cô ấy là thẳng thắn trao đổi, lời nói thật làm sao lại dọa cô ấy được?”

Thật không biết xấu hổ, tôi cứng người nổi giận, ánh mắt cũng không thèm liếc hắn.

“Aiz, cô mà cười một cái, tôi cho cô thêm mười điểm!” Hắn buông cổ tôi ra, đưa tay kéo kéo cái thẻ trước ngực.

Thêm mười điểm, thêm mười điểm….

Tôi hít sâu mấy lần, đưa tay lên xoa xoa mặt, vừa ngẩng đầu, chắc chắn rực rỡ như xuân về hoa nở: “Thái trợ lý, anh tốt nhất đấy!”

Phụt…. Lần này mặt của Thái Kỳ hoàn toàn xanh lét.

“Diệp Hồng Kỳ, cô hay là cứ tiếp tục tức giận đi!” Hắn đúng trọng tâm mà khuyên bảo tôi, gật đầu về phía Điền Điềm một cái, lại xách cổ tôi lôi vào thang máy: “Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm đã! Đúng rồi, không được cười như thế mà nhìn tôi, quay mặt vào thang máy cho tôi!”

“….” Tôi tươi cười đầy mặt nhìn thang máy, tám cái răng hoạt động hết công suất. Ra khỏi thang máy, tôi vẫn kéo dài nụ cười xuân về hoa nở kia, đi thẳng một đường đến cổng chính.

Bác bảo vệ khiếp sợ mà hỏi tôi: “Cô Diệp, bị trật khớp cằm sao?”

Kém hiểu biết, tôi trợn mắt nhìn lại, đồng chí, tôi đây là nụ cười xuân về hoa nở nhá, trong rực rỡ mang theo mỏng manh, trong nhân văn mang theo quyến rũ, đây chính là kết quả sau bao lần luyện tập trước gương trong ký túc xá của tôi nhá!!!

Tôi nhớ Ninh Mặc mỗi khi thấy tôi nở nụ cười này, cũng sẽ hít một hơi lạnh, dùng ánh mắt kinh diễm mà sùng bái tôi một lúc lâu.

Cái gì gọi là chênh lệch, chính là cái này đây! Cái đám không có thẩm mỹ tình thú gì cả này! Khinh bỉ các người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.