Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 21: Chương 21




Thái Kỳ đồng chí đúng là thằng đàn ông hẹp hòi nhất trên thế giới này, tôi chỉ náo loạn có một lần như vậy thôi, hắn lập tức đem tất cả thù oán đều kết trên đầu tôi.

Lúc lĩnh đồng phục mới của công ty, ai cũng có một bộ đồng phục cực kỳ xinh đẹp, chỉ duy có bộ của tôi, là dùng lại bộ đồ cũ được sửa lại của Thái Kỳ trợ lý.

Tôi cầm đồng phục trên tay, lại lệ rơi đầy mặt biết bao nhiêu ngày, sóng lòng vẫn nhấp nhô không ngừng, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh. Tôi cứ mặc bộ đồng phục cũ là lại muốn đi cào tường.

“Diệp Hồng Kỳ, ngành của chúng ta được xưng là Kim Lăng mười hai thoa*, cô nói nhiều thêm một người nữa, tài nguyên công ty biết phân phối thế nào?” Đồng chí Thái Kỳ gõ cái bàn, dùng cái giọng rất chuyên nghiệp phân tích cho tôi nghe.

*Kim Lăng thập nhị thoa- một trong số các tên khác của tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng Hồng lâu mộng, cũng là chỉ 12 cô gái đẹp trong truyện. Mọi người có thể tham khảo thêm ở đây.

“Ngài nói rất đúng!” Tôi gật đầu như giã tỏi, ai bảo tôi chính là cái đứa thứ mười ba thừa thãi ấy, mặc đồng phục cũ là đáng đời.

Thái Kỳ ngẩng mặt, dùng cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia của hắn, nhìn nhìn dáng vẻ của tôi, lập tức mặt mày hớn hở: “Hồng Kỳ, cô mặc đồng phục của tôi, trông lại có mấy phần giống khi tôi mới vào công ty đấy.”

Tôi im lặng nhìn hắn, quay mặt đi, lấy một cái gương từ trong ngăn kéo ra, soi trên soi dưới, trong phút chốc bùng nổ: “Thái trợ lý, quay về hỏi mẹ anh xem, có chị gái bị vứt bỏ ở bên ngoài không?”

Thái Kỳ mặt tối sầm, bốp một phát đem cái gương của tôi đập xuống, trợn mắt nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô làm sao mà thành chị gái tôi được?”

Qua hai giây, hắn lại khôi phục tinh thần lại, càng thêm tức giận gầm thét: “Cô làm sao có thể là người một nhà với tôi, cô nằm mơ! Cô cuồng dại! Cô vọng tưởng!”

Có lẽ là hắn tìm không ra từ ngữ, vỗ bàn bốp một cái, lại chêm thêm một câu: “Hồng Kỳ, cô cứ nằm mơ giữa ban ngày đi! Muốn cùng một nhà với tôi, đó là kẻ ngốc nói mê!”

“…” Tôi giơ tay áo, quệt mấy chấm nước bọt vừa bị văng lên trên mặt, yên lặng gào thét nơi đáy lòng, đứa nhỏ này quá là hỉ nộ vô thường, nói gió thì là mưa, căn cứ theo tâm lý học mà nói, thay đổi thất thường như vậy, không phải là khi còn bé bị thiếu can-xi, thì nhất định chính là thời kỳ trưởng thành không được yêu thương!

Chúng ta không cùng kẻ có tâm lý khuyết thiếu so đo!

Đồng chí Thái Kỳ giận dữ rống lên như vậy, thần kỳ đem mười hai thoa ở cách vách cũng từ trạng thái mộng du bị gầm cho trở lại. Mọi người ánh mắt lóe lóe, nhất thời đem tôi chọc thành N lỗ thủng.

Tôi xấu hổ cúi mặt, từ từ chạy ra ngoài, mẹ kiếp, tôi mà không đứng trong gian pha nước hỏi thăm bằng hữu thân thích tổ tông tám đời của Thái Kỳ, tôi liền không có cách nào tiếp tục bình tĩnh mà ở lại Thiên Duyệt nữa.

“Diệp Hồng Kỳ, trốn đi đâu?” Thái Kỳ mới không để cho tôi có cơ hội trốn việc, vươn tay, liền níu lấy cổ áo của tôi, “Cô không cần một điểm cuối cùng nữa?”

Tôi muốn chứ, đồng chí Thái trợ lý, nhưng mà anh phải cho tôi cơ hội này chứ?

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nịnh hót lẩm bẩm: “Thái trợ lý, tôi muốn!”

Mặt hắn giật giật, đột nhiên cũng học điệu bộ của tôi, một chưởng vỗ lên bả vai của tôi: “Ghê quá, Hồng Kỳ, cô thật □!”

“….” Tôi yên lặng quay đầu lại, đem một câu công kích nhân thân nuốt vào trong bụng.

“Như vậy đi, cô theo tôi đến bộ kỹ thuật giúp một tay bố trí triển lãm, hiện tại Thiên Duyệt có sản phẩm mới phát hành, làm tốt, giờ tan tầm, tôi sẽ cộng cho cô nốt một điểm kia!”

Tôi lập tức tích cực vô cùng, vỗ ngực thề: “Thái trợ lý, tôi sẽ làm tốt nhất!”

Hắn liếc tôi một cái, ngón trỏ cong cong gõ gõ cái bàn, trầm tư nói: “Tôi nhớ ngày đầu tiên khi cô vào tập đoàn Thiên Duyệt đã nói, sẽ không đem tình cảm cá nhân vào trong công việc.”

Không đem tình cảm cá nhân vào! Đó là… Tuyệt đối… Không thể được!

Tôi ngẩng cổ, tiếp tục tuyên thệ: “Sẽ không, tin tưởng tôi, Thái trợ lý, tôi chỉ có đem công việc vào trong tình cảm cá nhân thôi!

Thái Kỳ nghe vậy vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ bả vai của tôi nói, vẻ mặt ôn hòa mà khen ngợi tôi: “Rất tốt rất tốt, trạng thái kiểu này phải luôn luôn giữ vững!”

Tôi nắm tay, mặt hướng về phía mặt trời dõi mắt nhìn thật lâu, dùng tư thế kiểu mẫu trong phim để biểu đạt lên quyết tâm của tôi.

Hắn lại bước hai bước, ngừng lại: “Nói như vậy, tối nay tăng ca, tôi thật ra có thể bớt đi xin thêm một phần phí tăng ca rồi!” Hắn nhìn tôi cười như không cười nhướn nhướn mày, giơ ngón tay, làm động tác như đang bắn súng: “Cô, thái độ không tệ!”

Grào…. Thái trợ lý, anh thật nham hiểm!

Bố trí triển lãm sản phẩm mới đơn giản chính là điều chỉnh danh sách khách hàng, sắp xếp hội trường, còn lại là sớm một chút định ra giờ ăn tiệc đứng buổi trưa mà thôi.

Tôi bây giờ sống và làm việc tựa như là công nhân khuôn vác, đúng đến 1 giờ lẻ một phút chiều, đại đa số nhân viên đều đã đi nghỉ trưa, cả hội trường cũng chỉ còn lại có tôi và Thái Kỳ hai người.

Thái Kỳ ngửa đầu lên nhìn lên trần nhà, lại nhìn khăn trải bàn một chút, cực kỳ bất mãn oán trách tôi: “Chỗ này sắc điệu đều không chuẩn, trên lý thuyết, triển lãm chủ đạo là màu vàng chanh!”

Tôi dùng thái độ rất chuyên nghiệp nhìn hắn đúng trọng tâm gật đầu, vừa móc từ trong túi quần ra một quyển sổ ghi chép, ghi lại rất nghiêm túc!

Mặc dù tôi không biết đám gà mờ ở triển lãm thưởng thức như thế nào, nhưng mà chuyện này cũng không trở ngại đến việc tôi ghi trong sổ ghi chép: Thái trợ lý nội hư, trên cằm có một cái mụn!

Quả nhiên, Thái Kỳ liếc tôi một cái, vẫn vui vẻ: “Hồng Kỳ, cô cứ giả bộ đi, cô nói xem cô nghe có hiểu câu kia không hả, gật đầu y như gà mổ thóc ấy..”

Tôi rất căm phẫn đáp lại hắn: “Thái trợ lý, xin đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!”

Thái Kỳ thế mà lại rất tán đồng gật đầu với tôi một cái: “Đúng vậy, Diệp Hồng Kỳ cô căn bản cũng chẳng có cái trò ấy!” Hắn quay mặt qua chỗ khác, quan sát biểu ngữ cùng với phông màn của bục nói, lại nhíu nhíu mày: “Cô ở đây phụ một tay đem mấy thứ này dọn dẹp một chút, lúc hai giờ, chắc khách hàng sẽ lục tục tới.”

Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không yên lòng, lại bổ sung một câu: “Giờ đại công tử của tập đoàn Thiên Duyệt sắp đi qua, cô biểu hiện cho tốt vào, nói không chừng cùng cậu ta mắt đối mắt, cô sẽ từ gà rừng mà biến thành phượng hoàng!”

Đừng có mà vạch trần nội tâm sâu thẳm của người khác như vậy chứ!

Tôi trừng to mắt căm tức nhìn hắn!

“Diệp Hồng Kỳ, ánh mắt kia của cô là sao hả!” Hắn xoay mặt lại đã thấy tôi đứng ở phía sau đang cào tường sợ đến hết hồn.

Tôi lệ rơi đầy mặt chỉ trích hắn: “Thái trợ lý, anh thật không phúc hậu!”

Thái Kỳ lấy làm lạ, hỏi: “Chỗ nào không phúc hậu?”

Tay tôi run run, chấm lấy một đống nước mắt của mình, cùng nước miếng, đem tóc sửa sang lại: “Một mình anh đi Mạc Đạo giả làm tiểu tư, giả làm kim cương thì không tính, tại sao bây giờ đại kim quy của Thiên Duyệt tới, anh lại chỉnh tôi thành cái dạng này!”

Trên người tôi vẫn còn mặc bộ đồng phục số nhỏ của hắn đây này!

Thái Kỳ buồn cười, vỗ vỗ bả vai của tôi, trấn an tôi: “Yên tâm, Hồng Kỳ, dựa vào ánh mắt của một người bình thường mà nhìn, cô mặc đồng phục so với mặc lễ phục còn dịu dàng chán, trừ phi cô kiểu gì cũng muốn thay cái bộ đường trang đen sì kia của cô!”

Tôi đáp lại hắn bằng một cái mặt lạnh.

“Aiz, chẳng những đại kim quy tới, nghe nói tiểu kim quy của Tường Thực cũng tới, Hồng Kỳ, cô phải chọn lựa cho kỹ càng, đừng có mà nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu.” Hắn ý vị thâm trường nhìn tôi.

Quá âm hiểm, bây giờ mới nói cho tôi biết.

Nếu biết Ninh Mặc cũng tới, tôi thế nào cũng phải chỉnh đốn bản thân thành tinh anh cao cấp mới được, chứ không phải là mặt xám mày tro giống như bây giờ.

“Có phải đang đặc biệt hối hận hôm nay không ăn mặc tử tế?” Thái Kỳ cười he he nhìn tôi, đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ áo đang nhếch lên của tôi.

Tôi đánh rớt tay hắn, xoay người sang chỗ khác, yên lặng chỉnh đốn mấy cái cốc giấy trên chỗ ngồi của hội nghị, mỗi một cái cốc đều bỏ vào chút lá trà, đến chỗ của Ninh Mặc, tôi nhịn không được đem lá trà vò thành trà vụn.

“Thật ra thì cũng không phải là không có cơ hội, Diệp Hồng Kỳ, lần này Thiên Duyệt cùng với Tường Thực định hợp tác khai phá một hạng mục mới, làm trợ lý của trợ lý, ước chừng cô cũng có một đống thời gian cùng với Ninh Mặc nối lại tình xưa đấy!”

Tôi xoay người lại, dùng ánh mắt tức giận trừng hắn: “Thái trợ lý, thời gian làm việc, không đề cập đến vấn đề cá nhân!”

Hắn chau mày, lại nhún nhún vai: “Tôi cho là cô sẽ hy vọng cùng tôi phụ trách làm trợ lý cho hạng mục mới lần này! Đem một điểm thiếu hụt kia bổ sung chứ!”

Trợ lý cho hạng mục mới! Cơ hội chuyển chính thức!

Đều thật là hấp dẫn!

Tôi quay mặt sang, siết chặt nắm đấm, toàn thân huyết dịch đều sôi sục tại đây. Tôi cảm thấy nắm đấm của mình đang không ngừng run rẩy, tôi đã kìm nén quá lâu, chỉ hy vọng sẽ cón một con đường, có thể làm cho Ninh Mặc cảm thấy được tôi không phải như những gì anh ta nghĩ, tôi có năng lực của bản thân mình! Tôi có sức quyến rũ của chính mình!

“Thái trợ lý, để cho tôi đi, xin cho tôi phụ trách theo lần này! Tôi nhất định sẽ trợ giúp cho anh thật tốt, làm tốt công việc của trợ lý!”

Thái Kỳ ngẩn người, đột nhiên vỗ bàn cười to: “Hồng Kỳ, tôi đùa cô chơi ấy mà, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô kìa, Thiên Duyệt và Tường Thực làm sao có thể bắt tay khai phá hạng mục mới được cơ chứ!

If

Quá ác liệt!

Quá tổn thương người!

Tại sao hắn có thể rắc muối lên vết thương của người ta như thế được cơ chứ, không thể tha thứ! Tôi nhắm chặt mắt, đưa tay, quăng cái micro trên bục giảng qua…

Choang … Micro nện trên đầu Thái Kỳ phát ra tiếng vang chói tai.

Máu mũi đỏ sẫm từ nhân trung của hắn chậm rãi chảy xuống, tôi nhìn thấy đồng chí Thái Kỳ vươn ngón tay lau máu mũi, hai mắt liền biến thành một đường thẳng, thần kì thét to một tiếng, chậm rãi tê liệt gục xuống.

Động tác thong thả mà ưu nhã….

Phật, tóc gáy của tôi trong phút chốc đều dựng đứng! Đột nhiên nhớ ra hắn chỉ là một thanh niên nho nhã yếu đuối, tôi quay quay cánh tay mà quăng như thế, phát lực mà quất, có thể trực tiếp quất thành đần độn không vậy?

“Thái, Thái trợ lý! Anh chịu đựng!” Tôi cầm lấy hai chân của hắn, dùng sức kéo thân thể của hắn ra phá cửa, tôi phải cứu hắn, trước khi trở thành tinh anh, tôi không thể vác trên lưng một cái án hình sự được!

“Ặc…Diệp Hồng Kỳ… cô….”

Phụt, tôi quay mặt lại, đã nhìn thấy ngón tay run rẩy của đồng chí Thái Kỳ, cũng lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, OMG, gần chỗ cửa lớn của phòng họp, tôi quên mất còn có một cái bậc thang nho nhỏ.

Đống chí Thái Kỳ, anh hãy chịu đựng nhé!

Tôi ra sức đạp một cái, đá văng cửa phòng họp, một tay kéo mắt cá chân của Thái trợ lý, xách hắn bằng một tay, ném ra ngoài cửa. Bên ngoài cửa, đám tinh anh mặc đồ tây đi giày đen đang đứng, nhìn thấy tôi một tay quăng Thái trợ lý ra, cả đám đồng thời nhảy ra phía sau một bước.

Ánh mắt của mọi người nhìn theo máu mũi chảy đứt quãng của Thái Kỳ, dọc theo lối vào của hội nghị triển lãm, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

Đồng chí tinh anh đứng đầu, cau mày, mặt lạnh, nhìn Thái Kỳ máu mũi chảy mãi không ngừng, sắc mặt ngày càng kém.

“Chỗ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người chịu trách nhiệm triển lãm đâu!”

Tôi vẻ mặt đau khổ, giơ tay lên, run run trả lời anh ta: “Báo cảo, phụ trách hậu cần của triển lãm chính là hai chúng tôi!”

“Bây giờ xảy ra chuyện gì?” Đáy mắt anh ta giận tái đi, “Hội nghị chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu, khách hàng cũng đang đứng dưới đại sảnh rồi, bây giờ, chỗ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôi mấp máy môi, chỉ vào Thái Kỳ nằm trên đất, đứt quãng giải thích: “Tai…tai nạn lao động, micro từ trên bục nện xuống!”

“…” Đám tinh anh áo đen hóa đá, đồng loạt nhìn về phía micro nằm ở cửa phòng họp, cùng nhau trầm mặc.

Một lúc lâu sau, tôi nghe có tiếng nói yếu ớt từ dưới đất vọng lên.

“Báo cáo Tổng giám đốc, động đất cấp mười, đều chấn động trên mặt tôi!”

(



o



), lại là thái tử gia của Thiên Duyệt! Tôi hoàn toàn không còn tâm trạng mà õng ẹo làm dáng, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt quay mặt đi cả người tê dại, Thái trợ lý, anh thật là đần độn, cái lý do này mà cũng mệt anh nghĩ ra được!

May mà thái tử gia Thiên Duyệt cũng không tra cứu, chẳng qua chỉ nghiêm túc nhìn tôi một cái, ừ một tiếng, mang theo đám tinh anh kia, bước vào hội trường.

“Hồng Kỳ, máu chảy ra có đến hai trăm CC không?!”

Tôi hét to một tiếng, thiếu chút nữa bổ nhào, đồng chí Thái Kỳ đang dùng bàn tay dính đầy máu của hắn, bám trên chân tôi, từng chút từng chút một bò lên.

Nửa gương mặt máu chảy đầm đìa, chẳng khác nào nữ quỷ Nhật Bản.

Có cần phải kinh dị như vậy không hả! Kính nhờ, lúc anh đứng dậy, có thể đừng có nhu nhược không xương như vậy được không!

Tôi câm lặng nhìn hắn từng chút từng chút một đứng thẳng dậy.

“Hồng Kỳ, đầu tôi choáng!” Trước khi đứng thẳng lưng, hắn đã ôm lấy cổ tôi, nhào vào bên cổ tôi, “Tôi phải bổ máu… ” Hắn cười đến âm trầm, một ngụm cắn lên cổ tôi, giống như là ma cà rồng chính hiệu vậy.

Tôi không thể nhịn được nữa, đang định vung tay lên đập xuống…

“Diệp Hồng Kỳ, hai người đang làm cái gì?”

A? Tôi giơ tay, Thái Kỳ cũng quay mặt qua, như là kỳ tích thấy được Tiễn Đạc mặt mày xanh mét, cùng với… sắc mặt lạnh như băng của Ninh Mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.