Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 51: Chương 51




Quả nhiên, ngày thứ hai vừa mới đi làm, Minna của bộ hành chính đã lắc mông xách tôi qua.

Chức vụ của tôi là đi theo trưởng bộ phận hành chính Echo học tập các kỹ năng, dùng lời nhạo báng của Thái Kỳ mà nói thì chính là đi xem tất cả những điều lệ của công ty, câu thần chú kim cô tốt nhất.

“Hồng Kỳ, có tên tiếng anh chứ?” Câu đầu tiên của Echo là hỏi vậy.

Tôi há hốc mồm cứng lưỡi một lúc lâu, kiên định trả lời cô ta: “Mary!”

Super Mary, tên tiếng Anh của tôi vốn là ROSE, phát âm mà không chuẩn, mang theo giọng địa phương thì chẳng khác nào gọi thịt băm, bị Thái Kỳ cười nhạo vô số lần, dưới cơn nóng giận, đổi thành cái tên tiếng Anh phi thường cường đại này.

Tôi thấy mặt Echo giật giật, rất đúng trọng tâm khen ngợi tôi: “Tên rất hay.”

“Cám ơn!” Tôi vô cùng vui vẻ đón nhận lời khen của cô ta, nhìn thấy khóe miệng cô ta co quắp một trận.

Tôi bị đày đến cái bàn cách vách, trên bàn bày một đống ví dụ như chương trình của công ty, văn hóa tập đoàn, còn có các loại tài liệu thưởng phạt linh tinh của công ty.

“Trước cô cứ xem tài liệu đi!”

Tôi ủ rũ, lật một bản văn hóa tập đoàn MCU, nhất thời ngay cả dục vọng muốn cười cũng không còn, bản văn hóa tập đoàn MCU lại là bản tiếng Trung – Anh, mà bản Echo đưa cho tôi, chính là bản tiếng Anh kia.

“Xem xong rồi, phải kể ra được!” Cô ta tiếp tục bổ sung.

Có cần rườm rà lắm như vậy không, tôi vỗ bàn một cái, tức giận mắng, “Mary cách vách*….” Vừa ngẩng đầu, thấy điệu bộ trợn mắt há mồm của Echo, vội vàng nghiêm chỉnh bổ sung: “Mary biết rồi!”

*Search baidu thì đây là phương ngữ Tứ Xuyên hay Hồ Bắc gì đó, nhưng mà nếu đọc bằng tiếng phổ thông thì nó sẽ ra một câu rất thô tục =”=

Phụt,… Mấy kẻ đang dựng tai nghe bên cạnh, lập tức phun nước miếng.

Tuần thứ hai, buổi tối lúc Thái Kỳ đến đón tôi, tôi đã buồn bực đến mức hoàn toàn không nói nên lời.

Mấy thứ buồn tẻ kia thay phiên đảo qua đảo lại ttrong đầu tôi.

“Hồng Kỳ, mấy ngày qua em không vui?” Hắn hỏi tôi.

Tôi nói cũng không nói một tiếng, tôi đúng là không vui, nhân viên cả phòng, đều bo bo giữ mình, lúc tôi có mặt, ngay cả nói chuyện phiếm bình thường cũng không dám tán gẫu nhiều hơn một chút, thấy tôi chả khác nào như thấy lựu đạn, buổi trưa lúc ăn cơm, ai cũng có nhóm có đoàn, có lẽ là sợ bị người ta nói là nịnh hót, chẳng ai muốn ăn với tôi.

Tôi cô đơn một mình xem văn hóa tập đoàn chừng mấy ngày, cả trang giấy toàn là từ vựng tôi ghi chú lại.

“Về sau em muốn làm công việc kiểu gì?” Hắn cố gắng trấn an tôi, rõ ràng bản thân cũng rất mệt mỏi, lại dùng mười hai phần tinh lực đến trò chuyện với tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái.

“Em cũng không biết mình am hiểu cái gì?” Tới MCU nói là để học bổ túc, nhưng mà chương trình học bổ túc lại không để cho tôi đi, lại để tôi bắt đầu tiếp xúc với mấy thứ ngổn ngang này.

Thái Kỳ cau mày, trầm tư, một lúc sau, nói: “Anh biết rồi, Hồng Kỳ, bây giờ em cần phải có kế hoạch của riêng mình, cho em thời gian một ngày để suy nghĩ, ngay mai đến bữa tối, em nhất định phải cho anh đáp án.”

Tôi khổ não, xoay người qua chỗ khác, giống như Wolverine cào tường, ken két ken két.

“Thái Kỳ, anh biết rồi mà, em không có lý tưởng cuộc sống nào hết!” Tôi rơi lệ.

Thái Kỳ buồn cười, liếc xéo tôi, “Vậy em lấy cái gì mà hết mình cho tập đoàn chứ, ý chí chiến đấu lúc đầu đâu?”

Tôi rất muốn trả lời hắn, cho dù là có đi sửa ống nước thì cũng có thể hết mình cho tập đoàn được cơ mà, cái này cùng với lý tưởng cuộc sống thì có gì liên hệ chứ.

“Em ngày mai lúc ăn cơm tối, chúng ta phải trao đổi tử tế một chút…” Hắn lại cúi đầu nhìn tài liệu của mình, để lại tôi một mình ngẩn người nhìn căn phòng.

Kể từ khi hắn đến MCU xong, tỷ lệ tôi ngẩn người một mình ngày càng cao.

Tôi trù trừ cả buổi tối, lăn qua lộn lại nghĩ lý tưởng với tương lai của mình, đến giữa trưa ngày thứ hai, tôi đột nhiên buông thả,



(

╯▽╰

)



tôi quên mất, thì ra là buổi tối tôi đã đồng ý đi tham gia sinh nhật của Ninh Mặc.

Căn bản đâu cần để cho đồng chí Thái Kỳ áp bức.

Nghĩ thông suốt như vậy, tôi thần thanh khí sảng, chiều xin nghỉ nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không chọn nổi món quà sinh nhật nào, đơn giản gói 250 đồng vào bao lì xì nhét vào túi quần.

PARTY của Ninh Mặc tổ chức ở một nhà hàng Tây rất phong cách, lúc tôi đến, bên trong yên tĩnh, ánh đèn u ám u ám.

Tôi dí mặt lên cửa kính nhìn nửa ngày, vẫn không lấy nổi dũng khí mở cửa.

“Hồng Kỳ, vào đi!” Đột nhiên gần chỗ cửa sổ, xuất hiện một ánh lửa, thì ra là Ninh Mặc đang giơ bật lửa lên, hắn thấy tôi dán mặt vào cửa kính ngó dáo dác, không nhịn được phì cười, cười cười với tôi.

Tôi vừa vào cửa, đã thấy không được bình thường.

Bên trong trống rỗng, trừ nhân viên phục vụ cùng Ninh Mặc, không thấy ai khác.

Tôi cười gượng: “Ninh Mặc, tôi đến sớm nhé!”

Ninh Mặc không nói lời nào, thăm dò vươn tay ra, chìa ra trước mặt tôi: “Hồng Kỳ, quà sinh nhật tôi đâu?” Giọng nói thật thấp, mang theo mong đợi.

Tôi đưa tay sờ soạng trong túi nửa ngày, mới tìm được bao lì xì đó, rút ra, bộp một tiếng đập vào trên tay hắn: “Ninh Mặc, sinh nhật vui vẻ!”

Hắn ngây người nhìn chằm chằm bao lì xì trên tay, một lúc lâu mới hồi hồn lại, tôi phát hiện cả người hắn đều suy sụp, hắn từ từ rụt tay lại, cười nhạt: “Hồng Kỳ, trước kia em đều tự mình chọn quà đến tặng.”

Tôi lúc đó, coi sinh nhật của hắn là ngày lễ thần thánh, thường từ mấy tháng trước đã suy tính xem phải tặng hắn cái gì, mua được quà rồi, sẽ cẩn thận bọc lại, tự mình DIY đủ loại nơ bướm thắt lên trên.

Nhưng mà tôi bây giờ, một chút xíu tâm trạng cũng không có.

“Tôi cũng đâu biết anh thích gì, sợ đồ tôi chọn không hợp ý anh!” Tôi phân bua.

Ninh Mặc cười nhẹ, dẫn tôi ngồi xuống, thắp một ngọn nến lên, nói: “Chẳng qua là do tâm trạng thay đổi đi, Thái Kỳ bây giờ mới là người giữ vị trí đầu tiên trong lòng em.”

Tôi đột nhiên nhó ra, tôi còn chưa biết sinh nhật Thái Kỳ vào ngày nào đây, đột nhiên có chút hoảng hốt.

“Hồng Kỳ, tôi rất vui, hôm nay em chọn đến chỗ tôi!” Ninh Mặc giơ chiếc ly thủy tinh cao cổ cách cây nến ra hiệu với tôi, tôi cũng bưng lên ra hiệu với hắn.

“Ninh Mặc, sao chỉ có hai người chúng ta!” Tôi xem đồng hồ, rõ ràng đã đến giờ, nhưng mà đừng bảo là khách, ngay cả cái tên Tiễn Đạc lỗ mãng kia cũng không thấy tới.

Ninh Mặc cười một tiếng, nhẹ nhàng uống một hớp rượu nho, nói: “Tôi chỉ mời có một mình em, đương nhiên chỉ có hai chúng ta!”

Tôi lập tức miệng khô lưỡi khô, ánh đèn mập mờ như vậy, không khí mập mờ như vậy, tôi thực sự không thể không cẩn thận chứng thực: “Ninh Mặc, anh nên mời chị gái thần tiên kia…”

Ninh Mặc nhíu nhíu mày, đặt chén rượu xuống, tỏ vẻ khó hiểu: “Ai?”

Tôi khoa tay múa chân: “Chính là người lần trước trả tiền quần áo cho tôi đó, cái cô rất đẹp, hai mắt rất to, tóc thật dài….” Tôi nói được một nửa, quay ra nháy nháy mắt với hắn: “Cái cô mà rất giống với yêu cầu của anh ấy!”

Ninh Mặc trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu lên trả lời tôi: “Cô ta không phải! Hồng Kỳ, từ trước đến nay cô ta đều không phải!”

Ánh mắt của hắn trở nên căm phẫn, giống như sợ tôi hiểu lầm vậy.

Đáng tiếc tôi cũng chẳng muốn đối mặt với vẻ căm phẫn của hắn, làm bộ như không biết, đứng lên nâng ly rượu: “Ninh Mặc, chúc anh sinh nhật vui vẻ, uống xong ly rượu này, tôi xin phép đi trước…”

Tôi cũng chẳng muốn cứ tiếp tục mập mờ nữa.

Bên Thái Kỳ tôi mới chỉ gửi có một cái tin nhắn, chắc bây giờ hắn đang tức lắm, ngay cả nhắn lại cũng không nhắn cho tôi.

“Ăn bánh sinh nhật với tôi đã rồi hãy đi, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Tôi nhìn đồng hồ trên tay, đã là bảy giờ rưỡi tối, theo lý thuyết, Thái Kỳ đã gọi điện hỏi tôi ở đâu rồi, nhưng mà, đến bây giờ, hắn ngay cả một tin nhắn cũng không nhắn tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.