Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 50: Chương 50: Mày lùn quá!​




Rumi đã vào từ lúc nào, còn thấy cái cảnh cãi nhau ở ngay bàn tính tiền, nó có chút bức xúc và khó chịu.

Nãy nó tiếp tục đi trên con đường đó, và nó dừng lại thì bên tay trái mình chính là tiệm đĩa của Botan, mỉm cười, vì người cần gặp nhất ngay lúc này đã xuất hiện.

Rumi bỏ qua cậu nhóc kia, nhìn thẳng vào mắt Botan và nói hắn ra đây với nó một lát.

Vì bị kêu bất ngờ, Botan cũng chẳng từ chối, đi ra khỏi chỗ ghế ngồi, và đứng trước mặt Rumi.

Yabu vui mừng, vì được gặp nó ở đây.

“Sao? Có chuyện gì?”

Rumi đặt tay lên cằm mình, sau đó nhìn chằm chằm vào Botan, nhìn từ dưới lên trên dò xét, con trai mặc quần kaki, màu đen, áo phông màu xanh, mái tóc màu nâu, đôi mắt đen láy, nhưng sau đó nó phán nhanh gọn một câu.

“Mày lùn quá”

Nếu so ra thì nó và Botan cao như nhau, nếu chênh lệch chắc chỉ là con số nhỏ, nó tìm Botan cũng chỉ vì muốn xem hắn ta cao lên được chút nào chưa, nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn không thể thấy điểm khác biệt.

“Á… MÀY THÍCH GÂY SỰ À?”

Botan không kìm được cơn tức giận, cảm giác nhói trong tim khi nghe nó chê mình, lại còn trước mặt hầu gái và Yabu, càng làm cậu tức hơn.

Botan cứ nghĩ nó tìm mình có chuyện gì, ai ngờ lại chê hắn thảm như thế, đôi mắt hắn đỏ ngàu, nảy lửa, bàn tay nắm thành nắm đấm để sẵn sàng hạ gục đối phương.

Tuy nhiên điều đó, chẳng khiến Rumi sợ sệt hay gì khác cả, vẫn còn thảnh thơi nói một câu:

“Không, tao chỉ muốn xác định xem mày bé con tới đâu thôi? Vậy thôi bai”

Làm xong việc của mình, Rumi nhanh chóng rời khỏi đó, đi ra tới cửa còn nghe loáng thoáng giọng nói, chua ngoa và tức hộc máu của Botan:

“MÀY VỪA NÓI CÁI GÌ HẢ? LẦN SAU ĐỪNG HÒNG TỚI QUÁN TAO THUÊ ĐĨA”

Botan còn chưa hết tức giận, bình thường hay cãi cọ với nó là vì mượn đĩa mà phải đi đòi, còn lần này cậu tức không nói nên lời, quay sang nhìn Yabu, giọng nói vẫn không suy giảm:

“Đấy, nó đấy! Lúc nào cũng đồng bóng. Em thấy nó hay ho ở điểm nào chứ?”

Yabu ái ngại gãi đầu nói:

“Thì ngầu đấy thôi. Mà em có chút chuyện phải làm rồi. Thôi về nha”

Nói được một câu rồi Yabu cũng rời khỏi đó, lâu lâu buồn chán thì cậu nhóc thường tìm tới Botan tâm sự.

Yabu ra ngoài vì tìm nó, nhìn ngang ngó dọc thì thấy nó đang hờ hững đi, cậu nhóc đi theo sau, vì cậu ngại nên không dám đối mặt với nó, cũng chẳng dám gọi nó dừng lại.

Rumi trong đầu suy nghĩ, tuy thằng Botan bé choắt, nhưng dường như bản thân nó còn bé hơn, mà dạo này hình như Botan cũng lớn thêm được chút ít.

Từ lúc ra khỏi, Rumi cảm thấy có người đi sau mình, bực tức nói:

“Mà này, cậu theo đuôi tôi nãy giờ đấy. Muốn gì đây?”

Rumi dừng chân lại, xoay người nhìn về cậu con trai kia, trong đầu nó suy nghĩ… chưa từng gặp người này.

“Phải chăng cậu là… một tên quấy rối? Vậy thì đừng trách tôi”

Dứt câu nó định dùng tay đập mạnh vào mặt đối phương, nhưng sau đó biểu hiện của cậu con trai lại khác.

“À… không? Không phải?”

Yabu vội vã xua hai tay thật mạnh, suy nghĩ thời gian qua đã cố gắng tìm cách được gặp Rumi, nhưng cậu lại không thể vì hoàn cảnh không cho phép, cậu mến nó từ lâu, đến hôm nay mới có cơ hội nói…

Thế nhưng biểu hiện của nó có chút khó chịu và tức tối, lại còn nghĩ cậu chính là những tên xấu chuyên đi lừa lọc những cô gái.

“Vậy thì cậu là gì?”

Nó khoanh tay mặt nhìn nghiêng đi chỗ khác, chỉ vì hôm nay nó hơi buồn, mà đi ra ngoài lại không nói ai, cũng không biết lát về Riko có giận hay không.

Yabu buồn nhiều hơn, cậu… từ ngày hôm đó… cậu luôn muốn được gặp nó, thế mà giờ thấy bộ dạng nó dường như không nhớ mình là ai.

Bất chợt nước mắt Yabu chảy xuống, cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình, cậu không biết làm gì trong lúc này, miệng run run nói:

“Mình vẫn luôn… Mình… mến bạn?”

Rumi thấy biểu hiện khác thường, giọng nói và khuôn mặt đỏ hồng lên, lấp sau cặp kính, nhưng những giọt nước mắt thì không che được, Rumi ngạc nhiên tột độ, không nghĩ là mình đã làm gì, một người đi theo mình, lại… khóc lên như thế.

“C… cậu đùa cái kiểu gì vậy?”

Yabu giữ hai vai Rumi vào bờ tường gần đó, miệng nói nhưng mặt còn đỏ lên, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

“Không phải tự nhiên đâu, mình… “

Rumi nhíu mày, lần đầu tiên có người lạ như vậy, còn làm điệu bộ khiến chính nó cảm thấy khó hiểu, chưa một ai kể cả Riko dám đè chặt vai mình vào tường thế này.

“Không phải tự nhiên là ý gì. Hơn nữa, ban ngày ban mặt thế này, lại ở ngoài đường nữa… Tôi đang xấu hổ muốn chết luôn đây.”

Tâm trạng Rumi lại khác, không thấy cậu nhóc này có ý đồ xấu, nếu là người khác thì chắc không đứng trước mặt nó, nói chuyện như thế này.

Mà mọi người đi qua lại ngoài đường, đang nhìn bọn nó rồi cười tủm tỉm, làm nó cảm giác xấu hổ.

Yabu trong đầu nhớ lại cái lần đầu tiên gặp nó, có lẽ là nó không nhớ, nhưng từ hôm đó… hình bóng nó không lúc nào ngừng in đậm trong tâm trí cậu.

“Ể… Mình xin lỗi”

Cậu nhóc thấy mình quá lố, nhìn mọi người phía sau đang cười, Yabu vội bỏ hai tay ra và lùi về sau vài bước, sau đó nói xin lỗi nó.

Sau đó Yabu nhớ ra chuyện, cả người cậu như rớt xuống địa ngục, hình như cậu vừa mới bột miệng tỏ tình với nó, giờ không biết làm sao, lại còn khóc tu tu nữa, cậu tự cảm thấy mình là thằng con trai vô dụng nhất toàn vũ trụ này.

Rumi đứng ở trạng thái ban đầu, nhíu mày nhìn Yabu, miệng nói:

“Nhìn cậu vừa khóc, vừa nói bậy chỉ khiến tôi bực mình hơn thôi, cậu có chuyện gì nói mau đi. Không thì tôi đi đây”

Yabu thoáng nghĩ đây chính là cơ hội trời cho, có một không hai, cậu cũng không được bỏ cuộc, cho dù nó nói thế nào đi chăng nữa, đôi chân nó bước được hai bước, thì cậu nhanh chóng nói:

“Cậu… cho mình chuộc lỗi được không?”

Yabu bây giờ đoán được là mình không là gì của nó, thì thôi hôm nay cậu cũng rảnh nên muốn được đi chơi đâu đó, dành thời gian một ngày ở cùng nó.

Rumi dừng bước chân lại, quay người lại nhìn cậu con trai kia thêm một lượt, xem cậu ta có ý đồ gì nữa không.

“Chuộc lỗi thế nào? Mà tôi cũng không chấp nhặt chuyện vừa rồi, nên đừng lố bịch như thế chứ”

Nói xong, Rumi xoay người bước đi, nhưng nhớ lại câu nói mà nãy cậu ta nói với mình, lần nữa nó dừng bước chân lại, và nói tiếp:

“Hơn nữa, một thằng nhóc như cậu không hấp dẫn được tôi đâu, đừng có tốn công cũng vô ích thôi”.

“Bạn có muốn… muốn đi tàu điện cùng mình không?”

Yabu đã được xem qua về sở thích “lạ” của nó, thông qua hỏi thăm nhiều lần với Botan, một lần cậu được biết là nó rất thích đi tàu điện, nhưng gia thế của nó thì chỉ toàn là tàu Shinkansen và các loại tàu ngầm cao cấp, còn tàu bình thường thì nó chưa bao giờ được đi.

Cậu cũng rất lo lắng, sợ nó không đồng ý vì chuyện này quá tầm thường, một lần nữa đợi chờ sự đồng ý của nó, khiến Yabu cảm thấy mình thật thảm hại.

“Được”

Rumi bỗng chốc xuất hiện hai cái tai mèo trên đầu, và đó là dấu hiệu đồng ý, vì đề nghị này quá sức hấp dẫn với nó, mơ ước được một lần đi tàu điện mà chẳng có ai đi chung, lần này là cơ hội.

Cậu nhóc vui mừng vì cuối cùng cũng làm được việc mà nó ưng ý, vội vã dắt nó tới tàu điện.

Hai người đứng ở bên ngoài ga tàu, có một lối đi vào bên trong mua vé, có một vài người đang đi vào và đi ra lối đó, nó nhìn một lượt và nói:

“Vậy ra đây là ga tàu điện. Ôi trời, tôi vẫn thường thấy nó trong manga, nhưng ai mà ngờ nó lại có thật chứ”

Rumi vui vẻ đi gần tới nơi thu vé vào bên trong, tâm trạng nó rất háo hức, những chi tiết đó nó thấy trong truyện tranh, cũng chưa từng nghĩ là thực tế lại giống tới bảy tám phần như thế.

“Nhìn bạn vui thế này, mình cũng cảm thấy vui lây”

Yabu đứng phía sau, nhìn những biểu hiện ngó nghiêng nhìn, rồi còn đi qua đi lại, vừa nói vừa cười, khiến cậu thấy vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.