Chương 60
Sau khi nghe nó hỏi, cô gái cảm giác giật mình, mình vừa để lộ cái gì sao, một tay cô sờ nhẹ lên tai mình, cô đã làm mất một bên khuyên tai, cũng tới căn nhà tranh đó tìm lại, nhưng không thấy.
Cô gái bị nói trúng tim đen, nên vội lấp liếm giả ngơ.
“Cô vừa nói gì, tôi không hiểu lắm, khuyên tai đó có rất nhiều trên thị trường, đâu phải chỉ mình tôi có”
“Vậy sao? Để trả tiền cho nhà thiết kế đứng đầu Nhật Bản, thì cái giá trên thị trườngchắc không chỉ mình cô có?”
Rumi ám chỉ chiếc khuyên tai khác chỉ là hàng nhái lại thôi, tiếp xúc với toàn hàng hiệu và những thiết kế nổi tiếng, việc phân biệt hàng hiệu với nó không hề khó, chỉ nhìn qua là nó biết, hơn hết một tên vệ sĩ cũng không ai dám đeo chúng.
Cô gái càng lộ ra vẻ khác lạ, làm Rumi chợt thấy thích thú.
“Cô… cô đang tìm cách phân tán tư tưởng của tôi sao? Chúng ta vào đấu thôi”
Những tiếng xì xầm bên dưới, bắt đầu khiến họ càng khinh rẻ cô gái này hơn, vệ sĩ mà dám đeo hàng cao cấp nhất, những thứ chỉ dành cho tiểu thư.
Bốn võ sĩ còn lại cũng bàn tán xôn xao không kém, họ càng khẳng định cô gái này không giống với trước đó, hình như có chuyện gì đó xảy ra với cô.
Rumi và cô gái kia lao vào tiếp tục chiến đấu, thanh kiếm giơ lên, người bên dưới đỡ lấy, lần đấu thứ hai này, nó không còn thấy đuối sức như lần một, nó nhận ra được cô gái này cũng nhìn thấy chiêu thức tiếp theo của nó.
“Cô cũng rất giỏi”
Nó cười mỉa mai cô gái, làm cô gái càng tức hơn, dùng sức của mình bật người ra sau lưng nó, cầm thanh kiếm tiến thẳng tới gáy nó.
Rumi cúi đầu xuống xoay một vòng, sau đó dùng chân đạp mạnh vào lưng cô gái, khiến cô vì một phút ghen ghét mà bị ăn một chưởng mạnh của nó, nằm ra đất.
Cô gái đứng dậy nhanh chóng, rồi cầm kiếm lao thẳng về nó, cô gái không ngờ là lần này sức của cô lại giảm nhanh chóng đến vậy.
Rumi liên tục né đường kiếm của cô gái, dường như cô gái rất tức giận, miệng hét lớn và phi nhanh về mục tiêu, “Cô đi chết đi Rumi”
Trong tiếng hét là cả một biển lửa trỗi dậy, cô gái không tự chủ được bản thân mình, chỉ biết là cô muốn nó chết, những người ở đấy thật không ngờ cô gái này lại ác độc tới vậy, chỉ là thi đấu thôi, vậy mà dám thẳng tay muốn giết chết đối phương.
Nó dùng ánh mắt cực kỳ lạnh, như đâm thủng trái tim cô gái kia, cầm thanh kiếm trên tay, nó cũng dùng sức của mình để đỡ lấy đòn, cô gái dùng tay, nhưng nó nhanh hơn, đánh mạnh vào cánh tay cô gái, có thể nghe được tiếng khuỷu tay kêu “răng rắc”, cô gái dùng chân, nó cũng nhanh hơn, lấy chân mình đánh mạnh vào bắp đùi, nghe được tiếng “răng rắc”, sau đó nó đạp thật mạnh vào bụng, cô gái bị văng ra và nằm đất phun máu.
“Bây giờ, ai là người quỳ xuống xin lỗi đây? Hử, có khi cô cũng không đủ hai chân để quỳ nữa”
Rumi kéo lê thanh kiếm dưới nền gạch, bước từ từ đến bên cô gái, một khi làm náo loạn “địa bàn” của nó, cũng như dám nói nó chết, thì người nói đó phải chịu cảnh đau thấu xương, nó không giết chết cô gái, chỉ phế võ công và bị tàn phế thôi.
Một vong hồn bay khỏi người cô gái, nó chợt thấy cái gì đó vừa vụt qua, nhưng nhìn lại không thấy gì, còn cô gái kia thì ánh mắt trở lại bình thường, khuyên tai cũng không còn nữa, cô gái nằm bất động.
“Rumi, cháu không sao chứ, mau đi băng bó lại vết thương.”
“Dạ, cháu ổn mà.”
Bà lo lắng cho nó, chẳng thèm đếm xỉa tới cô gái kia, ai cũng nghĩ cô ta đáng bị như vậy, lòng tham của cô gái này quả là độc ác.
Cơ thể nó chợt mềm nhũn, đứng cũng không vững nữa, đầu óc choáng váng và nó ngã xuống, nhưng may sao có vệ sĩ đỡ nó kịp thời.
……
Trở lại ngọn núi sau trường học nó.
Hikaru thì tưởng hắn đã bị con tinh tinh đó ăn thịt rồi chứ, nhưng chẳng hiểu sao Riko lại nói chuyện với tinh tình, còn hỏi thăm tung tích của nó, sau đó con tinh tinh đưa hai người tới hốc cây, chỗ mà nó từng ngồi.
Riko nhìn vào bên trong, không thấy có gì lạ cả, nhưng Hikaru lại thoáng ngửi thấy mùi của nó ở đấy, nên Riko hỏi tinh tinh xem biết mùi này ở đâu nữa không.
Con tinh tinh chỉ về hướng tối tăm nhất của ngọn núi, có một căn nhà tranh nhưng do trận mưa tối hôm đó, nên đã bị sập rồi, hắn vẫn muốn đến đó xem có tìm được manh mối nào không.
“Riko, ngươi xem này, ta tìm được chiếc điện thoại này”
Hikaru đang ở dạng thú bông, nên cậu có thể lẻn vào mấy chỗ ngõ hẻm, và lôi khệ nệ chiếc điện thoại màu đen của nó ra, để lâu nên chiếc điện thoại bị vỡ màn hình và không lên pin nữa, nhưng họ lại khẳng định là nó đã đến đây, và chắc chắn nơi đây đã có người hãm hại nó, là mấu chốt của vấn đề.
Còn Riko thì khẳng định mình chưa bao giờ đưa nó tới nơi này, hắn chợt biến thành người, trong bộ vét đen, tinh tinh hoảng hồn nhìn hắn, nói hắn biết thời gian cụ thể là tối hôm đó, và người đưa nó tới đây hoàn toàn giống hắn, còn chạy xe lớn và sau đó đưa nó vào trong, làm những chuyện thế này, thế kia, đúng vào hôm hắn đang trong thời kỳ cuối cùng để lông mọc lại, trong khoảng thời gian đó, hắn không bước chân ra khỏi căn phòng.
Trở về dinh thự của Nawata hắn ngồi ngoài hiên, không ngủ được vì đang lo lắng tìm ra kẻ giả mạo hãm hại mình, nghĩ tới hình ảnh tinh tinh miêu tả, hắn đập mạnh tay xuống nền, hắn thề khi tìm ra kẻ đó, sẽ không cho tên đó sống, trên tay hắn cầm bông tai nhìn chăm chú vào đó.
“Riko, anh chưa ngủ sao?” Khuya lạnh lắm, anh phải mặc ấm vào chứ.”
Nawata dạo này cũng mất ngủ, vì suy nghĩ một số chuyện, những lúc có hắn thì đầu óc cô lại vui vẻ và tươi tỉnh hơn, để hắn không biết được trong đầu cô có âm mưu gì.
“Ừm, cảm ơn cô quan tâm, tôi chỉ hóng mát một lát rồi vào trong, mà cô cũng không ngủ được à?”
Hắn giấu nhẹm chiếc khuyên tai đi, đôi lúc hắn muốn kể với Nawata chuyện của nó, nhưng một bên lý trí hắn lại không muốn nói, vậy nên hắn chọn cách im lặng.
“À, ừm, dạo này cũng vì vài việc của dòng tộc nên tôi thường ngủ muộn, cũng chỉ có vài việc cỏn con thôi, vậy mà cũng khiến tôi đau đầu.”
Nawata giả lấy tay đập đập vào vai, ngáp ngắn một cái, giả mệt mỏi và đau lưng.
Từ khi có hắn, Nawata thường kể công sức của mình cống hiến cho gia tộc nhiều thế nào, nếu được nói chính xác hơn, thì đó người ta gọi là khoe đấy.
“Vất vả cho tiểu thư quá, cô ngồi đây để tôi xoa bóp cho”
Riko thấy Nawata trong suy nghĩ đều là thật, không giả dối, vậy nên hắn không nghi ngờ gì mà vòng ra sau xoa bóp vai cho cô.
Sau đó Nawata thấy hắn mới cất cái gì đó trong túi, bột miệng hỏi, vì cô lo lắng hắn sẽ tìm ra được manh mối nào đó.
Riko cũng thẳng thắn cho cô xem, còn hỏi là cô có biết ai đeo khuyên tai này mà thiếu một bên không, tiện đường hắn dò hỏi tung tích về kẻ giấu mặt đó luôn.
“Chiếc khuyên tai này rất hiếm có, nhà thiết kế nổi tiếng nhất Nhật Bản đã làm ra và để tặng cho con gái yêu của mình, nhưng sau đó bị trộm mất, cũng không ai tìm ra kẻ ăn trộm đó.”
Nawata biết được thông tin đó sơ sơ, vì chuyện cũng lâu rồi, cô cũng không hề biết chiếc khuyên tai này là Shinoko đeo, nhưng sau đó bị mất một bên.
Riko gật gù đồng ý, và cảm ơn thông tin cô cung cấp.