Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 27: Chương 27: Tình Bạn​




Đã ba ngày nay Umeko chỉ ngồi trong phòng và không bước chân ra ngoài, cũng không tới trường học.

“Cô chủ, cô dùng chút đồ ăn nhé!”

Hầu gái của Umeko ngày ngày canh cửa, gõ cửa nhắc nhở ăn uống nhưng cô đều từ chối.

“Ta không muốn ăn”

Umeko còn rất xấu hổ và ngại chuyện đó, tức giận nó vì cô đã hạ mình để làm bạn nhưng lại làm cô thành ra thế này.

Dinh thự của cô cũng to không kém với dinh thự của Rumi, cũng có mọi thứ nhưng cách thiết kế theo kiểu cổ kính nhiều hơn.

Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu mình, cô bật dậy mở cửa và chạy nhanh tới một nơi nào đó… hầu gái đuổi theo sau.

Dừng lại và nghỉ mệt, trước mặt cô chính là một căn nhà cổ điển khác, nằm giữa khu rừng của dinh thự, bên ngoài ghi “karatedo”.

Đây chính xác là phòng dạy học võ, vì nó có võ nên cô cũng không muốn thua kém, sẽ bắt đầu học võ từ bây giờ để được làm bạn ngang hàng với nó, để được nó chấp nhận.

Lên lớp học nó không quan tâm nhưng cũng thấy lạ với Umeko, không đi học mấy ngày liền, đột nhiên nó muốn biết chuyện từ mấy hôm trước, trở về dinh thự nó lập tức bảo Riko kể rõ ngọn ngành câu chuyện.

Riko thầm nghĩ, “giờ cô mới biết tầm quan trọng của bạn bè sao?”

Nghĩ vậy thôi chứ nhanh chóng kể rõ chuyện xảy ra hôm mình giả làm nó và tới lớp.

“Thế cốc, thế dĩa, thế đĩa, thế bát…”

Riko miêu tả nhanh gọn lẹ cho Rumi nghe, đôi mắt Rumi đảo qua đảo lại, cũng có một chút thông cảm cho Umeko rồi đứng dậy nắm hai tay thành nắm đấm.

“Yup, coi như tôi là người tốt vậy, mau đi tới dinh thự của Umeko”

“Vâng”

Riko cũng đồng tình với việc này, chỉ cần tới đó thì mọi chuyện sẽ ổn hơn, có Rumi tiểu thư thì hắn cũng không khó xử nữa.

Trên tay Rumi cầm bản đồ và nhìn sơ qua một lượt, Riko ngồi phía lái xe mấp máy môi nhìn ghế sau.

“Tiểu thư… chưa từng tới đó sao?”

“Ừm, lần đầu tiên ta tới, cũng không khó tìm chỉ cần đi thẳng rồi rẽ phải, sau đó gặp ngã ba rẽ trái, ngã tư thì đi thẳng, vòng xoay thì… a… nhà cô ta là vùng đất nào đây, sao mà rẽ nhiều thế”

Nó khoanh chân, khoanh tay vuốt cằm đọc nhanh theo bản đồ, đầu óc nó muốn nổ tung ra mất, sao mà khó tìm đến thế.

“À… hi hi”

Riko cười trừ vì không biết nói gì hơn, cũng vì dinh thự nó “khủng bố” quá, đi khỏi hàng rào cũng qua mấy chục cái ngã rẽ, mà những khúc rẽ nó nói đó còn chưa rời được khuôn viên nhà Sakurai nữa.

“Chúng ta sẽ đi bằng phương tiện khác, nhanh hơn”

Rumi xuống xe và chạy thật nhanh về sau nhà, ở đó là một sân bay và một cái máy bay cực hiện đại, rất to và sang chảnh, mặt Riko một lần nữa nghệt ra, cổ muốn gãy xuống vì không tin trước mặt mình là phi cơ riêng của con nhà giàu, lại còn ở ngay trong vườn nhà mới sốc chứ.

“Riko, nhanh lên thôi”

Miệng nói nhưng chân đã leo lên phi cơ rồi, Riko gật gật đầu rồi chạy lên nhanh chóng.

Chiếc phi cơ này tân tiến và hiện đại hơn bao giờ hết, được lái tự động chỉ cần định vị ví trí mình muốn tới là phi cơ tự cất cánh và dừng xuống sân bay của nơi đó.

Là thần nên Riko không sợ độ cao, cũng không bị say máy bay, Riko mắt chữ a mồm chữ o khi nhìn mọi thiết bị trên phi cơ, có cả chế độ tự phục vụ nữa:

“Nhà Sakurai đúng là hơn cả khủng bố rồi”

Riko không còn từ nào để miêu tả, bình thường hắn chỉ ở trong dinh thự, dọn dẹp tưới cây trước sân nhà, cùng lắm là đi ra chợ và về chỉ đi duy một con đường thẳng, nên những nơi nhìn giống như sa mạc này hắn chưa từng đến.

“Phi cơ này là quà sinh nhật hai năm trước của ta, được trang bị và thiết kế mới nhất, không cần người lái cũng không gây ô nhiễm môi trường”

Rumi cảm thấy quá bình thường nên khoanh chân ngồi giải thích.

Riko chỉ kịp ngó nghiêng xung quanh, nhìn những thiết bị hiện đại, nhìn lên khoang không có người lái nhưng vẫn hoạt động như bình thường, một lát sau thì cả hai đã dừng lại ở sân bay của nhà Anzai.

“Tiểu thư là?”

Những tên vệ sĩ áo đen đứng canh phía sau thấy một chiếc phi cơ tuyệt nhất mà họ từng thấy, đậu xuống ngay sân bay của cô chủ, cũng biết người ngồi trong không phải tầm thường, một tên trong số đó cung kính hỏi.

“Umeko có trong nhà không? Ta có việc cần gặp”

“Vâng chúng tôi sẽ vào thông báo”

Tên vệ sĩ nhanh chóng nói qua cái máy nhỏ với hầu gái của Umeko, vừa nghe có người tới Umeko lập tức không quan tâm, bảo người hầu từ chối nói cô không có nhà.

Tên vệ sĩ bản mặt khó coi nhìn sang hai người kia, mấp máy môi ý bảo tiểu thư không có nhà, Riko nhanh miệng thông báo lại.

“Phiền cậu nói lại với cô ấy có tiểu thư Rumi tới thăm”

Nó dùng ánh mắt phiền toái nhìn Riko, nếu cô ta không gặp thì tốt thôi nó sẽ trở về nhà an toàn cũng chẳng bận tâm suy nghĩ.

“Dạ cô chủ chúng tôi nói xin lỗi đã thất lễ, mời hai vị lên nhà lớn ạ”

Vệ sĩ cung kính thay lời nói của chủ nhân, nhanh chóng chở hắn và nó lên nhà.

Riko lại một lần nữa được thấy dinh thự lớn của nhà Anzai, hắn cũng bất ngờ lắm, phong cách thiết kế nhà lớn này khác hoàn toàn với dinh thự của nó, thiết kế mang đậm phong cách Nhật cổ điển, những căn nhà được xây giống nhau, phía trên có ghi tên từng phòng.

Không có nhiều tầng lầu khác nhau, nhưng xung quanh chỉ toàn nhà và nhà thôi, kiểu ngồi quỳ đầu gối vào nệm lót, nếu không phải người Nhật, thì ngồi lâu sẽ rất dễ bị tê chân.

“Rumi tiểu thư, thiết kế của lớp trưởng tiểu thư mang hơi hướng cổ kính nhỉ?”

Riko và Rumi vào bên trong nhà lớn ngồi chờ Umeko tới, phòng này là phòng khách, nên chỉ có một cái bàn gỗ dưới nền, một cái tivi siêu mỏng và giá sách rất đẹp mắt.

“Cổ lô sĩ chứ cổ kính gì? Kiểu này đúng là của Umeko, chỉ có cô ta mới thích mấy cái đồ này”

Nó chỉ những quyển sách đã cũ nát và nhàu nhò, chắc được đọc qua nhiều lần, mà cũng không thay đổi sách mới. Phía trước nhà còn có một ống tre và một hồ nước nhỏ, hoạt động của ống tre là đợi nước chảy đầy thì đổ ra hồ nhỏ và tiếp tục như vậy.

“Umeko ắt hẳn là người sống giản dị lắm nhỉ tiểu thư?”

Riko cười tươi, rót cốc trà mới pha còn nóng đặt sẵn trên bàn mời nó uống.

“Chắc vậy”

Nó uống ngụm trà vừa xong, mùi trà thảo mộc khác với mùi hoa oải hương mà Riko pha, nhưng lại rất thoải mái và giúp đầu óc thư giãn tốt.

“R… Rumi, để cậu đợi lâu, tôi xin lỗi”

Vừa nghe tin nó tới, Umeko lập tức chạy thật nhanh từ “giữa” rừng của dinh thự vào, cô biết nó không thích đợi lâu, tính nó không kiên nhẫn nên sẽ dễ bỏ về, hầu gái bảo cô đi tắm nhưng cô cũng không nghe mà tức tốc chạy tới nhà lớn.

Vào tới cửa đứng thở hổn hển, đã thấy nó đang uống ngụm trà mới pha, và Riko đứng cạnh mỉm cười.

“À… K… không có gì? Cô mới đi đâu về à”

Nó có chút “lo lắng” vì tiếng thở dốc và lời xin lỗi vừa rồi, nhìn lại bộ dạng Umeko với bộ trang phục khá thoải mái ở nhà, nhưng có chút bẩn và còn đổ mồ hôi.

“M… mình mới chạy thể dục thôi… hi hi”

Umeko không thể nói là mới bị đấm từ ngôi nhà karatedo được, nó sẽ cười vào mặt mình.

“Ồ… sở thích của cô lạ quá nhỉ? Làm lớp trưởng cũng phải?”

Nó không biết nói gì hơn, trưa nắng chang chang mà đi chạy thể dục, chắc cô ta sốt nên mới nghỉ ngơi vài hôm, nó đứng phắt dậy và nói một cách nhẹ nhàng nhất.

“Biết cô bị ốm nên mới nghỉ học, khi nào khỏe thì lên lớp, tôi về đây!”

“Hả… Rumi? Sao về sớm thế ở lại dùng bữa với mình, mình có chuyện muốn nói nữa”

Umeko ngạc nhiên tột độ, tưởng nó tới vì chuyện kia.

Trước nay dinh thự của Umeko cũng giống như nó, không bạn bè hay ai tới thăm và chơi cùng, ngày ngày ngoài việc lên lớp và ở lại tại phòng ban kỷ luật ra thì Umeko thường đóng cửa nhốt mình trong phòng, cũng chỉ ngồi xem phim hay hoạt hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.