- Nếu người kéo em là đứa khác thì cũng ôm nó thế àh? –
Phong cúi mặt xuống nheo mắt hỏi
Kris bật cười, hắn đôi lúc thật đáng yêu
- Không – Kris đáp gỏn lọn rồi lại áp mặt vào ngực Phong,
không còn cảm thấy cái lạnh cắt da và cơn đau nữa
Phong mỉm cười rồi cũng khẽ siết tay ôm lấy Kris
Cuối cùng cũng đến khu đền. Vừa thấy Kris thì Lin chạy bổ
ngay đến
- Chời cậu bị thương hả??
Nhìn gương mặt đầy lo lắng của Lin, Kris cảm thấy có chút
vui
- Không sao, vết thương ngoài da thôi – Kris trấn an Lin
- Máu thấm cả ra băng mà nói không sao, để tớ thay băng cho
cậu
Phong nhẹ nhàng để Kris ngồi lên 1 gốc cây. Lin chạy đến
balo lấy cuộn băng sạch ra băng lại cho Kris
- Cám ơn cậu
Kris mỉm cười với Lin khi nhỏ băng xong
- Muốn cám ơn thì kể hết mọi chuyện cho tớ nghe đi – Lin chắp
tay mắt ngân ngấn nói
Kris biết Lin muốn nói đến chuyện gì, đành kể tóm tắt lại,
và đương nhiên, lượt bớt đoạn tình củm trong rừng
- Oa nghe như phim quá, ngưỡng mộ ghê cơ – Lin mắt trái tim
phấn khích nói
- Em bị thương sao?
Khang bước đến, giọng đầy lo lắng
- Không sao – Kris thờ ơ nói
- Để anh băng lại cho em. Chắc tay bị thương nên em băng xấu
quá – Khang nói, không biết đã vô tình châm ngòi nổ
- Này tên xấu xí kia, mắt có đui mù không, ta băng đẹp thế
mà mi dám chê àh – Lin giận dữ nói
- Ơ của em băng sao, nhưng nhìn nó thật sự rất ghê, như mới
bị ai gặm ấy – Khang cũng đốp lại, mặc dù biết mình có lỗi khi nhận xét bừa
nhưng dám gọi hắn là “tên xấu xí” sao, tuyệt đối không tha thứ
- Thật vui khi gặp lại các em – tiếng thầy hiệu trưởng vang
lên cắt ngang cuộc cãi vã có lẽ sẽ không có điểm dừng của 2 tên kia – Bây giờ
đã là 12h, thầy rất vui được thông báo là tất cả các em đều vượt qua cuộc chiến
này – dứt lời, 1 tràng vỗ tay của học sinh vang lên, phần lớn là “tự sướng” cho
nỗ lực của bản thân – vượt qua được khu rừng để đến khu đền thiêng nghĩa là các
em đã được “thanh tẩy” tội lỗi, bây giờ là đến phần thú vị của nghi lễ, chính
là… tắm nước nóng xả xui – thầy hiệu trưởng chợt hét to, nhấn mạnh 5 từ cuối
Toàn thể học sinh E.K hò reo huýt sao, nhất là đám con trai.
Rồi thầy ra hiệu cho cả trường đi theo. Thì ra ngay bên kia khu đền… là 1 khu
trọ ==
- Được rồi bây giờ các em nhận phòng rồi nghỉ ngơi, mai thầy
sẽ chia lượt tắm. Giải tán
Sáng hôm sau
- Thầy đã dò phong thủy. Lớp 11 tắm sáng, 12 buổi trưa, giáo
viên buổi tối và lớp 10 buổi đêm. Chúc các em tắm vui vẻ nhóa – cười gian
Khu tắm được chia làm 3 khu: nam, nữ và chung. Tối qua Phong
bảo có chuyện cần nói, hẹn sáng sớm gặp. Nhưng lớp 11 lại được phân tắm buổi
sáng nên Phong nói Kris đợi ở trước cửa phòng thay đồ.
Chính xác thì Kris đã đứng đợi 15 phút. Nó không phải người
yếu đuối nên vết thương ở chân tuy nặng nhưng chỉ sau 1 đêm đã có thể tự đi được,
nhưng đứng đợi 15 phút thì thật quá sức chịu đựng. Chân bắt đầu đau nhức, nếu
không phải Phong nói chuyện quan trọng liên quan đến X (Phongs giao ước gọi người
và sự kiện liên quan đến tại nạn 10 năm trước là X để tránh bị nghi ngờ) thì
Kris đã chẳng phải đợi cực khổ như vậy
- Hú, mày ơi em Quân trắng thật
- Em Tuệ lột quần áo ra rồi nhìn xinh phết
- Body của hotgirl Khả Vy vẫn là tuyệt nhất, nhìn vòng 1
kìa..
- ………
Kris đã chịu đựng những lời nói tục tĩu này suốt 15 phút. Chẳng
là khu tắm nam nữ không hiểu được tên biến thái nào thiết kế lại sát vách nhau,
leo lên trên có thể dễ dàng nhìn thấy phía bên kia. Đám con trai thì khỏi bàn rồi,
cứ hú nhau tăm tỉa. Và đám con gái cũng biết, nhưng có vẻ cũng thích thú “hưởng
ứng”. Lại 1 tràng cười khả ố vang lên, Kris bỗng thắc mắc không biết Phong có
trong đám bệnh hoạn đó không, dù sao cũng là con trai mà. Nghĩ đến đó nó bất
giác thấy “nóng”, thế là xông thẳng vào luôn…
Cửa phòng mở toang, đám con trai đồng loạt quay lại, và phần
lớn đều trong tình trạng lõa lồ và bán lõa lồ (phòng thay đồ thông với khu tắm
nước nóng). Đám kia mở to mắt trân trối nhìn Kris, nó cũng đơ hoàn toàn. Trạng
thái bất động cứ thế tiếp diễn…
Một cái khăn bay đến “đáp” xuống mặt Kris, rồi nó cảm nhận
được có người bế bổng nó lên. Kris không phản kháng. 2 người nhanh chóng rời khỏi
phòng, bỏ lại đằng sau tiếng thét thất thanh của đám con trai (giờ mới tỉnh ==)
Phong thả Kris xuống, giật bay cái khăn che mặt. Đỏ toàn tập
là từ miêu tả chính xác nhất khuôn mặt lúc này của Kris. Dù gì nó cũng là con
gái, nhìn thấy những thứ không-nên-nhìn đó cũng rất xấu hổ. Phong thấy Kris như
vậy khẽ bật cười nhưng nhanh chóng nói với vẻ không vui
- Sao tự nhiên lại xông vào?
- Đợi lâu quá…mỏi chân – Kris lấp liếm, không nói lý do thực
sự nó mất bình tĩnh xông vào “chốn ấy” là vì Phong
Phong nhìn xuống chân Kris thấy đã gần sưng lên thì không nỡ
tức giận nữa. Khẽ thở dài, Phong nói
- Lúc phát hiện Tô Gia Mẫn chết, anh đã hỏi han những nhà gần
đó, có người nói thấy chiếc Mescedes đen chạy qua vào thời điểm xảy ra án mạng
- Uhm em đã nhìn thấy
- Người Nhật không chuộng dùng những xe ngoại nên anh đoán
đó là người nước ngoài, kiểm tra danh sách hành khách các chuyến bay thời điểm
gần đó và đối chiếu với những người sở hữu Mercedes đen. Tìm ra 1 người
- Nếu người này đi máy bay cá nhân và thuê xe thì sao đối
chiếu? – Kris hỏi
- Tất cả máy bay cá nhân nhập cảnh Nhật và thuê xe ngoại đều
phải khai báo ở Trạm An Ninh – Phong nhoẻn miệng cười
Kris cũng cười, đơn giản thế mà nó không nghĩ đến
- Người đó là ai?
- Vương Nhân
- Chủ tịch tập đoàn Cheha?
Phong gật đầu. Kris cũng khẽ gật, có vẻ sắp tới phải làm
chuyến “viếng thăm” ngài chủ tịch tập đoàn viễn thông hàng đầu Hàn Quốc đây
Phong kéo Kris ngồi xuống
- Chân không đau àh?
Nghe Phong nói nó mới cảm thấy hơi nhói, khẽ duỗi chân ra
- Lúc nãy..có thấy gì không?
Phong đột ngột quay sang hỏi, không thấy Kris trả lời, chỉ
thấy mặt nó chuyển từ đỏ sang xanh ngắt. Phong nhíu mày, áp 2 tay lên 2 bên má
của Kris, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Không được nhớ nữa
Kris ngước nhìn Phong, khuôn mặt vô cùng “khổ sở” (đang cố
vùng vẫy để thoát khỏi những hình ảnh “đồi trụy”). Phong bất ngờ áp mặt xuống
và…hôn Kris. Nụ hôn đầy mãnh liệt. Đầu óc Kris lập tức bị tê liệt, không suy
nghĩ được gì nữa, quên cả việc thở, đắm chìm hoàn toàn trong nụ hôn ngọt ngào…Hồi
lâu sau Phong mới rời môi Kris, lúc này nó gần như sắp ngất vì thiếu oxi, hô hấp
vô cùng khó khăn, nhưng Phong vẫn kề mặt sát mặt Kris
- Quên hết đi và nhớ nụ hôn này thôi, được chứ? (câu này
quen không hehe)
Phong lại nở nụ cười tinh ranh, Kris mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu
(cute quá)
- Muốn tự đi hay anh cõng? – Phong nghiêng đầu hỏi
Vết thương không còn đau nữa, Kris có thể tự lê về phòng,
nhưng..
- Bế – nó buông 1 câu gỏn lọn
Phong bật cười, rồi cúi xuống bế Kris về phòng, nó vòng tay
qua ôm lấy cổ Phong, tựa vào bờ vai rộng ấm áp, khẽ hít lấy mùi hương cam chanh
quen thuộc. Kris không quan tâm sẽ có người nhìn thấy, không bận tâm đến những
lời xì xào bàn tán và cũng không sợ phải thừa nhận, rằng nó đã thích Phong…