Từ khi từ đảo trở về, tần suất Kris và Phong đi cùng nhau càng nhiều
hơn. Còn Lin thì cứ tránh mặt Khang. Mà không, phải nói là cả 2 tránh
mặt nhau.
Hôm nay Kris và Phong đi xem phim. 2 người hẹn gặp ở rạp
Lần đầu tiên hẹn hò
Kris đến sớm hơn. Đứng đợi
Hôm nay nó mặt…đầm. Vì Phong cứ nằn nì muốn nó mặc. Chiếc đầm màu trắng
sữa, hơi phồng, điểm xuyến những hạt nhỏ ly ti như bông tuyết. Đeo một
túi da chéo, khoác chiếc áo khoác mỏng màu xanh đen bên ngoài, độ dài
bằng chiếc đầm, chân đi đôi sneaker. Nhìn nó vừa xinh đẹp dịu dàng vừa
cá tính. Không trang điểm nhưng hầu như đã thu hút tất cả ánh nhìn, cũng may Kris chưa xả tóc, chỉ buộc hờ.
- Hey em, đi chơi không?
Một chàng trai nhìn cũng khá đẹp trai, tóc nhuộm vàng đeo khuyên, ăn mặc
sành điệu, coi bộ cũng có nhiều gái theo, đến bắt chuyện. Đám bạn phía
sau cũng từ từ đi đến, cười cợt nhả
Kris đưa mắt nhìn. Mấy
tên kia há hốc. Không ngờ nhìn trực diện nó đẹp đến thế. Đặc biệt là đôi mắt nâu sữa, buồn bã và lạnh lùng. Kris thờ ơ nhìn, mắt cứ xoáy vào đám kia làm chúng tự nhiên thấy hơi bối rối…
- Đợi lâu chưa?
Phong bất ngờ xuất hiện. Kris xoay người lại. Nhẹ lắc đầu. Hắn cúi xuống nắm
lấy tay nó, mắt không hề lướt nhìn đám kia (hiễm thật)
- Đi thôi
Bọn người kia trố mắt ra nhìn. Những người có mặt trong rạp lúc đó cũng há
hốc. Không phải vì chuyện gì sâu xa, mà đơn giản vì người con trai đó
cũng quá hoàn mĩ. Áo thun cổ tim trắng trơn, khoác ngoài chiếc áo vest
đen, quần jeans đen và đôi sneaker xám. Đôi mắt cuốn hút đầy lạnh lùng.
Đúng là một cặp hoàn hảo
2 người chọn phim. Kinh dị thì nhàm chán. Hành động thì nhức đầu. Hài thì nhạt nhẽo. Rốt cuộc cả 2 chọn phim kinh điển…
*
*
Titanic 3D
Xem xong phim. Lúc bước ra khỏi rạp. Hầu như ai cũng bật khóc hoặc sụt sùi, mắt hoe hoe đỏ. Chỉ có Kris là tỉnh bơ, Phong thì càng khỏi nói.
9h tối nhưng đường phố vẫn tấp nập. Những tiệm ăn, shop bán đồ…đèn đóm
sáng trưng mời gọi. Phong và Kris thả bộ. Không biết bao nhiêu ánh nhìn
tập trung vào 2 người, nhưng chuyện đó không bao giờ là vấn đề, 2 bàn
tay vẫn nắm chặt nhau, thản nhiên bước đi.
Có lẽ đã rất
khuya, con đường cả 2 đang đi yên tĩnh và vắng dần, thoáng chốc chỉ còn
ánh đèn vàng vọt soi rõ đường đi. Nhiệt độ xuống thấp, đã vào đông rồi.
Theo cùng hơi thở là những đợt khói trắng phả ra. Cả 2 đều ăn mặc phong
phanh nhưng có vẻ không cảm thấy lạnh chút nào
- Jack..thật ngốc nghếch
Kris bất chợt nói
- Tại sao?
Phong nhíu mày
- Cảm thấy thế
- Chết vì người mình yêu không hề ngốc. Đó là sự hi sinh
- Sống nhờ sự hi sinh của người khác…không hề vui vẻ
Kris chau mày, nghĩ về cảm giác của Rose. Phong khẽ
bật cười, dừng bước, nhìn thẳng vào nó
- Vậy…hãy sống vì sự hi sinh đó
Nó nhìn hắn
- Anh..có hi sinh vì em không?
- Còn em?
- Không
- …
- Vì em sẽ nghĩ cách để cả 2 chúng ta cùng sống
Kris nghiêng đầu mỉm cười. Phong đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của nó, rồi choàng tay qua cổ kéo mặt nó sát lại
- Nhận ra nơi này không?
/> Trán kề trán. Kris mỉm cười gật đầu
- Là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
Phố Street vẫn như 4 năm trước. Vắng lặng. Mờ ảo. Nhưng 2 con người của 4 năm trước thì đã thay đổi…
- Biết lần tiên gặp em muốn nói không?
- “Đẹp trai quá” àh? (cảnh quen không)
- Không hề
Phong nhíu mày chờ đợi
- Hãy bảo vệ em
Hắn hơi bất ngờ. Kris nghiêng đầu, cười ma mãnh
- Biết bây giờ em muốn nói gì không?
- ….
Kris chợt kiễng chân lên, áp sát mặt mình vào Phong hơn
- Em yêu anh, Phong
Rồi hôn nhanh lên má hắn, nhìn hắn cười ranh mãnh với khuôn mặt hơi ửng hồng, sau đó vùi mặt vào ngực Phong, ôm thật chặt
Phong bật cười. Tiểu Phong của hắn thật đáng yêu (Phong ko thích gọi nó là Kris)
Dưới cái lạnh lẽo của mùa đông. Dưới ánh đèn đường vàng
Vòng tay ấm áp choàng qua cổ, hơi ấm phả vào người.
Người con gái xinh đẹp tuyệt trần đang tỏ tình với đôi má ửng hồng
Đó chính là ký ức đẹp đẽ nhất của Dương Thiên Phong
Đó chính là hạnh phúc….
Hôm sau
Lin rủ Kris đi shopping. Vốn không hứng thú với trò mất thời gian này nhưng thấy gần đây Lin không được vui nên nó đồng ý đi
Đến cả trăm cửa hàng nhưng Lin toàn thử cho đã chứ chắng mua dù nhỏ rất giàu ==. Đây chính là cách xả stress của nhỏ.
Đến tối thì Lin thấm mệt, lúc đó mới chịu về nhà. Cả 2 đều quyết định đi bộ.
Đến một con đường vắng, thì bất ngờ đụng phải một đám lưu manh
- Chà chà 2 cô em trông xinh phết !!!
- Này đi chơi với bọn anh đi
Lại những câu cợt nhả quen thuộc, những tràng cười khả ố đáng khinh
- Chán sống rồi hay sao mà dám đụng đến bà hả?
Lin hùng dũng bước lên vênh mặt nói đầy thách thức
- A em này ngon, anh thích đấy. Có cá tính, có cá tính
Không những không đánh động được ai mà ngược lại còn như đang mua vui cho bọn chúng, Lin tức muốn xì khói
1 2 tên sấn tới, đang định đưa tay ra vuốt mặt Lin
- Cút đi
Giọng nói lạnh lẽo khô khốc vang lên. Chúng khựng tay lại. Nhìn người con gái còn lại
Phản ứng chung là há hốc mồm (quen rồi)
Đôi mắt nâu sữa nhìn thẳng vào đám lưu manh. Rồi mỉm cười đầy chết chóc. Nụ cười ban ơn
Chưa kịp để mồm chúng đóng lại. Kirs đã “tặng” cho 5 hàm răng “chuyến đi
nghỉ dài ngày”. 10 tên còn lại lập tức tỉnh mộng, đồng loạt xông vào.
Kris ra hiệu cho Lin nấp sau cột điện, rồi cũng lao vào.
Nó lợi hại thật đấy, nhưng bị đánh hội đồng thế thì cũng chẳng phải dễ dàng gì
Hạ đến tên cuối cùng thì Kris gần như cũng kiệt sức. Lin chạy ra từ chỗ nấp, gào lên đầy hào hứng
- Tuyệt quá Kris, lâu lắm rồi mới…á cẩn thận
Lin bất chợt hét lên, tay chỉ ra sau Kris. Nó quay đầu lại thì thấy một cây gỗ đang vung tới.
Không kịp rồi
Một bàn tay rắn chắc nhanh chóng chặn thanh gỗ lại, rồi đạp ngược lại tên kia làm hắn bất tỉnh
Kris quay lại. Đôi mắt mở to.
Bất ngờ.
Ngạc nhiên.
- Ơ…