Quên hết đi
Quên hết đi
……
Kris mở cửa, bước đến giường của Phong. Hắn vẫn còn hôn mê,
bác sĩ nói có thể sáng mai Phong sẽ tỉnh.
Kris chạm vào lớp băng trắng toát trên trán Phong. Lòng đau
nhói
Những hồi ức tuyệt đẹp đó, là lý do để Kris sống mạnh mẽ,
bây giờ, chúng lại trở thành lưỡi dao tử thần cướp đi mạng sống của Phong
Có lẽ số mệnh đang cố nói rằng, mọi thứ chẳng bao giờ quay
trở lại như xưa được nữa
Việc Kris ở cạnh Phong, sẽ khiến trí nhớ nhanh hồi phục hơn,
đồng nghĩa với việc, mạng sống của Phong sẽ nguy hiểm hơn
Kris mím chặt môi. Đội chiếc nón lưỡi trai lên, bước ra khỏi
phòng
…..
Kris với tay tắt ti vi vừa lúc Phong thay đồ xong bước ra.
Nó thảy remote lên giường, và kéo Phong đi
- Đây là nơi em nói sao?
Phong đứng trước gió, nhắm hờ mắt. Chỉ cần 1 ngày là hắn đã
được xuất viện, vì vết thương “không nghiêm trọng”. Và Kris lập tức dẫn Phong đến
đây. Đồi ngắm sao ở ngoại ô
Kris khẽ gật đầu. Rồi nó xoay lưng về phía gió, đứng đối diện
Phong
- Đây là nơi anh tặng em chiếc bông tai này
- Vậy sao?
Phong hơi nhíu mày, một vài hình ảnh như sao băng xoẹt qua
Đau
Kris nhìn Phong, tim như rướm máu
- Cũng là nơi chứng kiến lời hứa của chúng ta
- Lời hứa?
- Phong
Kris nói, giọng nhẹ như gió thoảng
- Hãy chấm dứt đi
Phong sững người
- Tại sao?
- Vì người em yêu…là Phong của 4 năm trước
- Chẳng phải đều là 1 sao?
- Em cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng hoàn toàn không
Kris tiến đến gần Phong
- Chúng không đơn thuần chỉ là những kỉ niệm, mà còn là lý
do khiến em yêu anh. Em yêu 1 Dương Thiên Phong từng bảo vệ em trên phố Street,
1 Dương Thiên Phong nắm chặt tay em giữa màn đêm ở Tokyo, 1 Dương Thiên Phong
vì em mà bị thương, 1 Dương Thiên Phong em tỏ tình vào mùa đông trên phố
Kris gần như hét lên, nước mắt chực rơi. Rồi nó khẽ chạm lên
đôi mắt đầy mê lực
- Bây giờ….đôi mắt luôn ấm áp nhìn em….đã không còn nữa rồi.
Dương Thiên Phong mà em yêu, cũng không còn tồn tại nữa
Phong cụp mắt xuống. Trong đầu đang cố nhớ về những gì Kris
nói, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào
Kris rướn người hôn lên trán Phong
- Đừng quá miễn cưỡng…..
Rồi nó quay vội người đi
- ….anh sẽ nhớ lại..
Phong nắm chặt lấy tay Kris
- ..anh không thể đâu. Hãy sống như khi em chưa từng xuất hiện.
Hãy..quên hết đi
Kris bước đi thật nhanh, bỏ lại sau lưng hình bóng cô độc của
Phong
…..
- Nhưng nếu lúc đó, anh không còn nhớ em là ai?
Phong hơi khựng lại, rồi hắn lại nở nụ cười mà nó thích nhất
- Vậy hãy làm anh nhớ ra em
- Nhưng nếu lúc đó anh đang hạnh phúc
- Không bao giờ, anh…không bao giờ hạnh phúc nếu không có em
Kris bật cười, nhào đến ôm chặt cổ Phong
- Vậy em nhất định sẽ tìm anh, tìm thấy anh rồi nhất định sẽ
khiến anh nhớ ra em, khiến anh nhớ rồi sẽ lại làm anh yêu em, yêu rồi sẽ đem hạnh
phúc cho anh. Như vậy được không
- Móc ngoéo
……
Giọng nói ngày nào chợt ùa về, thoảng trong gió.
Hình ảnh người con trai và người con gái móc ngoéo tay nhau
nhòa dần trong nước mắt
- Em xin lỗi…vì đã không giữ được lời hứa của chúng ta….đừng
tha thứ cho em, Phong
…….
Một chiếc xe đậu dưới chân đồi, Kris mở cửa ngồi vào hàng ghế
sau. Có một người đã ngồi đợi sẵn. Kris nắm chặt tay, gằn từng chữ
- Hài lòng chưa?
Người trong xe im lặng. Đó là 1 người đàn ông, tuy khuôn mặt
bị bóng tối che khuất nhưng vẫn thấy lờ mờ được sóng mũi cao, mái tóc được chải
chuốt gọn gàng để lộ vầng trán cao. Dáng người cao to, toát lên uy phong của
người đứng đầu. Một người đàn ông rất hấp dẫn
Tin về lễ đính hôn nhanh chóng phát tán khắp nơi. W.K nhanh
chóng rơi vào hỗn loạn, bàn tán xôn xao
- Ơ thế mà tao tưởng anh Rei đang cặp với con mới chuyển về
chứ???
- Bộ mày không biết anh Rei với con Mẫn Nhi có hôn ước từ
lâu rồi àh
- Vậy ra ảnh chỉ vui chơi với con kia thôi
- Chứ còn gì nữa
- @#$@%#^
- !@$@
Phong vẫn bình thản trước việc đính hôn đó, vẻ dửng dưng như
không phải chuyện của mình vậy. Còn Mẫn Nhi suốt ngày lẽo đẽo đi theo Phong,
ríu rít về tổ chức tiệc, quần áo rồi khách khứa….Đương nhiên Phong lúc nào cũng
headphone bên tai, nên lời cô ta cũng chỉ là gió thoảng
Kris thì lặn mất tăm, không nghe điện thoại cũng không đến
trường, hoàn toàn biến mất. Đó là lý do vì sao hôm nay Lin đến W.K, vì nhỏ chẳng
nghĩ ra được chỗ nào mà Kris có thể tới nữa
- Ngày mai lễ đính hôn được tổ chức rồi, nhanh thật
- Đúng đấy, ôi anh Rei của tao
- Của tao mới đúng
- Của tao
- @$!#%$!
- ~#!#!@$
- Con Mẫn Nhi đó thiệt là có phúc mà
- Nó nhìn cũng đẹp, gia thế giàu có, lại còn có người chồng
hoàn hảo thế nữa
- Anh Phong không đời nào là chồng cô ta đâu
Lin đứng ngóng Kris ở cổng trường, nghe mấy con nhỏ này nói
nhỏ không chịu được phải xen vào
- Anh Phong?? Anh Phong nào?
- Àh..ý tôi là anh..Rei
- Cô là dân E.K àh, có quyền gì xen vào chuyện của W.K?
Mặc dù ghen tị với Mẫn Nhi, nhưng giữa cô ta với người của
E.K, đám đó đương nhiên phải bênh người của mình
- Dân E.K thì sao, tôi có nhiều quyền hơn cô đấy
Lin cười khẩy nói, rõ ràng việc đính hôn này khiến Lin tức đến
không biết sợ là gì nữa
- Chà chà, tại sao cô lại có quyền hơn tôi?
- Mắc gì phải nói cho cô biết
- Mày…
Lin hất mặt đi, ý không muốn nói thêm gì nữa. Con nhỏ kia tức
nghẹn họng
- Chị đến chúc mừng em àh?
Giọng nói ngọt như kẹo chợt cất lên. Lin rùng mình, nhỏ dị ứng
với thứ tiếng đó
- Tôi không rảnh đến vậy
- Vậy chắc là chị tìm chị Kris rồi
Lin chẳng buồn đáp, Mẫn Nhi cười, vừa vân vê móng tay vừa
nói
- Em nghĩ chị nên về đi thì hơn, chị Kris không đến trường
đâu
- Sao cô biết??
- Haha đến trường chỉ thêm nhục nhã, chị ấy đâu dám đến nữa
Lin nghe thế nổi máu
- Cô mới là người nên cảm thấy nhục nhã. Bức ép người khác
cưới mình, cảm thấy tự hào lắm sao??
- Phải, rất tự hào, vì đã đánh bại được cô ta
- Cô làm quái gì có tư cách đấu với Kris mà đòi đánh bại chứ.
Hão huyền
- Chị muốn nói sao thì tùy. Tôi chỉ cần có được anh Rei
Nhi nghênh mặt nói. Lin thiếu điều xông vào đạp cho cô ta một
trận, nhưng đám vệ sĩ bên cạnh đã nhanh chóng che chắn cho cô ta. Lin thét với
theo khi 2 tên bảo vệ lôi nhỏ ra ngoài
- Con nhỏ chết tiệt kia hãy đợi đấy, bà sẽ cho mày một trận
Hôm nay là ngày lễ đính hôn được tổ chức
Các quan chức lớn đều có mặt, vì Lưu gia vốn rất có uy thế
trên thương trường. Cả thành phố đều thắp đèn sáng trưng tựa như đang lời chúc
phúc cho cặp vợ chồng tương lai
Lưu Mẫn Nhi mặc chiếc đầm đỏ ôm sát cơ thể, tóc búi lỏng
nhìn rất cao sang, liên tục cười chào khách khứa, nhưng từ đầu đến cuối buổi lễ,
đều không hề thấy sự xuất hiện của nhân vật chính, chú rể tương lai
- Anh Rei đâu, tại sao còn chưa đến?
- Xin lỗi tiểu thư, giữa đường chúng tôi đã lạc mất cậu ấy
- Lũ vô dụng, cố giữ chân một người cũng không xong
- Tiểu..thư, cậu ấy đâu phải người bình thường, cậu ấy phóng
nhanh như thế, chúng tôi…
- …….
- …
Ở 2 nơi khác nhau, có 2 con người đang cùng ngắm nhìn 1 bầu
trời
Kris lặng lẽ nhìn ngôi sao duy nhất giữa bầu trời tĩnh mịch.
Cảm nhận chút ánh sáng chớp nhoáng nó phát ra, tựa như một lời kêu cứu yếu ớt
Kris nhắm chặt mắt, bỏ lại lời cầu cứu
Phong để mặc gió lạnh lùa vào tóc, trong lòng hắn giờ đây,
còn lạnh hơn cơn gió kia gấp trăm lần.
Cô gái kia rốt cuộc là ai, khi xuất hiện lại có được sự chú
ý của hắn, để rồi khi biến mất thì để lại 1 khoảng trống lớn trong tim
Phong chợt nghĩ, Kris thật giống 1 cơn gió, 1 cơn gió lạnh lẽo,
thổi qua hắn, 1 cơn gió cô độc. Đó chưa bao giờ là sự kết hợp hoàn hảo, nhưng
tình yêu, vốn không yêu cầu bất kì sự hoàn mĩ nào
Phong xoay xoay chiếc bông tai trên tay
Kris đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bông tai
Và
Trong khoảnh khắc đó
Họ cùng cảm nhận được một hơi ấm
Rất nhỏ thôi
Nhưng đủ khiến trái tim đập lệch nhịp
Kris đi học lại, chưa bước tới cổng, nó đã bị Lin tóm
- Cậu biến đâu suốt mấy ngày nay vậy??? Có biết tớ lo lắm
không??
- Không sao
- Không sao?? Thế này cậu còn không sao??
Lin giơ tờ báo trước mặt Kris, đó là hình ảnh của buối đính
hôn hôm qua, vẫn thành công dù chú rể bệnh đột xuất không tham gia được.
- Sao cậu có thể bình thản thế chứ??
- Đương nhiên bây giờ chị ta chỉ có thể thản nhiên mà chấp
nhận sự thật rồi, thật mừng vì cuối cùng chị đã nghĩ thông suốt
Mẫn Nhi bước đến với nụ cười mỉa trên môi
- Cô nằm mơ đi, Kris sẽ không bao giờ nhường anh Phong cho
cô
- Vậy sao?? Vậy thì chị ta nên ngăn cản lễ đính hôn hôm qua,
bây giờ thì đã quá muộn rồi
Nhi cúi sát nói vào tai Kris, ánh mắt đắc thắng. Kris nhếch
miệng, cũng ghé sát tai cô ta nói khẽ
- Muộn? Phá đám cười mới thú vị chứ, phải không?
Mẫn Nhi lập tức đông cứng nụ cười, mắt hằn lên những tia giận
dữ. Kris mặc, bước thẳng vào trường. Lin nghe thế thích thú ra mặt, hất mặt chọc
tức Mẫn Nhi, rồi cũng về trường của mình
Mẫn Nhi nắm chặt tay, tiến nhanh về phía Kris, thực ra Kris
đã gần như từ bỏ ý định quay trở lại với Phong và câu nói đó chỉ là đùa thôi, nhưng
cô ta lại hoàn toàn không biết chuyện đó, nếu không, nhất định Lưu Mẫn Nhi sẽ
chẳng bao giờ làm chuyện khiến cô ta hối hận nhất trong cuộc đời này
Nhi đụng trúng Kris, không thèm xin lỗi, cô ta đi thẳng.
Kris không hứng thú, cũng không chấp nhấc. Khi Nhi đi khuất rồi, 1 tin nhắn được
gởi đến
Kris vẫn không để lộ bất kì biểu cảm nào, chầm chậm đưa tay
vào cặp.
Mất rồi
Đôi mắt trở nên lạnh thấu xương
Khắp người toát ra hàn khí
Bước chân Kris đều đều tiến về phía nhà kho
- Đến nhanh thật
Trong phút chốc cái nhà kho bụi bặm này đột nhiên trở nên
đông người 1 cách bất thường, toàn là những tên vệ sĩ của Lưu gia. Mẫn Nhi đứng
ngay giữa, ngoắc tay ra hiệu 2 tên đến giữ lấy Kris. Nó không hề kháng cự
- Ngoan thật đấy, vì cái này chị có thể làm tất cả sao?
Cô ta phất phất tấm hình trước mắt Kris
- Chụp cũng đẹp đấy chứ….
- ….
- Nhưng nó khiến tôi thật ngứa mắt đấy
- ….
- Dù anh Rei và tôi đã đính hôn, nhưng ngày nào còn sự tồn tại
của chị thì tôi vẫn không an tâm. Đừng lo, tôi không giết chị đâu, tôi chỉ giết
chết từng chút cái gọi là “hồi ức” của chị thôi
- ….
- Tôi sẽ khiến chị phải đau khổ, tôi sẽ bóp chết cái hi vọng
của chị…
Mẫn Nhi nhếch miệng cười, rồi bật hộp quẹt…đốt tấm ảnh
Tấm ảnh nhanh chóng bén lửa
Đó là tấm ảnh duy nhất giữa Phong và Kris
Là khoảnh khắc duy nhất Kris có thể lưu giữ được
Là hình ảnh đẹp nhất trong một ngày đẹp nhất của đôi tình
nhân đẹp nhất
Lửa lan rộng
Đốt sạch tất cả kí ức còn sót lại
Trong đôi mắt nâu in hằn vết lửa đỏ
Và dần dần
Chuyển thành màu máu tanh