Kris khẽ hé mắt, trời đã sáng rồi. Một tấm băng trắng toát
băng quanh bả vai. Kris khẽ cử động, cảm giác đau nhói ở lưng nhanh chóng xuất
hiện. Nó nhíu mày, vừa lúc đó, một y tá bước vào, nhìn vào biểu đồ nhịp tim rồi
mỉm cười
- Cô sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, không hề có một di chứng
nào cả. Cố gắng tĩnh dưỡng một thời gian cô sẽ được xuất viện
Kris không đáp, chỉ nhìn mông lung cảnh vật bên ngoài khung
cửa sổ. Cô y tá vẫn giữ nụ cười tươi tắn, ghi chép một chút rồi bước ra ngoài
- Àh phải rồi, chàng trai đã đưa cô đến đây, cô có thể cho
tôi biết cách nào để liên lạc với người nhà của anh ấy không?
Kris quay sang, có chút ngạc nhiên
- Anh ấy bị ngất trước phòng phẫu thuật, hiện vẫn đang trong
tình trạng hôn mê, nên….
Cô y tá chưa kịp nói hết, đã thấy Kris ngồi bật dậy, chạy
nhanh ra ngoài
Mặc kệ vết thương trên lưng, Kris bước nhanh trên hành lang
bệnh viện, đến quầy y tá hỏi và nhanh như cắt đã đứng trước cửa phòng 302. Kris
không gõ, mà mở cửa bước vào luôn
Ánh sáng mặt trời soi sáng căn phòng bệnh trắng toát. Phong
đang nằm đó, im lìm như say giấc ngủ
- Cô là ai?
Một bác sĩ có mặt trong phòng từ lúc nào, ngạc nhiên hỏi
- Là..người nhà
- Cô..là người nhà của bệnh nhân??
- …..
- Xin lỗi nhưng đây không phải chuyện đùa đâu, mời cô r…
- Phong bị gì?
- ..a ngoài….sao cơ??
Kris lạnh nhạt nhìn ông ta, vẻ cương quyết uy quyền khiến
ông hơi bối rối. Khẽ đẩy gọng kính, ông bác sĩ thở dài
- Đầu bệnh nhân bị tổn thương, khiến cậu ấy rơi vào hôn mê.
Có một tụ máu bầm trong đầu bệnh nhân, máu bầm tan khiến cho máu trong não lưu
thông lệnh, vì thế mỗi lần suy nghĩ quá nhiều, lượng máu tan ra từ máu bầm sẽ ứ
đọng trong não, khiến cho hệ thần kinh bị chèn ép, gây đau đớn, thật không may
khi nó ảnh hưởng trực tiếp đến dây thần kinh nối với tim, vì thế gây ra hiện tượng
ép tim, khó thở
Đây đều là những điều Kris đã nghe, thấy nó có vẻ sốt ruột,
ông ta nói tiếp
- Bây giờ mặc dù bệnh nhân hôn mê, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn
đang cố suy nghĩ hay nhớ lại gì đó nên tụ máu bầm tiếp tục tan ra. Cậu ấy sẽ
không cảm thấy đau đớn, nhưng khi hôn mê, tim đập đều, tất cả mọi bộ phận đều
hoạt động rất bình thường, vì thế chỉ cần một biến đổi bất thường, sẽ khiến cậu
ấy gặp nguy hiểm. Máu từ tim lên não được ước định một lượng thích hợp, bây giờ
tụ máu tan ra, tim thì vẫn đều đều cung cấp máu lên, khiến cho não chứa nhiều
máu hơn bình thường, và đến một lúc nào đó, bệnh nhân sẽ
- Nói cách khác, Phong đang chết dần có phải không?
Kris nhàn nhạt nói, ông bác sĩ hơi ngớ người, rồi khẽ gật đầu.
Ông bác sĩ đã ra ngoài, Kris tiến đến bên giường của Phong,
lặng lẽ nhìn hắn. Nó đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt quyến rũ, rồi cầm tay
Phong, áp vào mặt mình
Bàn tay đã từng nắm lấy tay Kris ở Tokyo. Bàn tay từng dịu
dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm trong gió. Bàn tay ấm áp luôn sẵn sàng ôm lấy che chở
cho Kris
Kris nắm chặt hơn, áp sát bàn tay của Phong lên môi hôn, nước
mắt lặng lẽ rơi
- Em xin lỗi Phong, em xin lỗi…phải làm sao đây, làm sao
đây??
Trời đã chiều, Kris đóng cửa phòng bệnh lại. Dợm quay người
bước đi thì nó chợt khựng lại, đi ngược về phía tầng thượng
Sân thượng vắng lạnh, những cơn gió không ngừng gào thét. Trời
lại 1 màu tím đau thương
Một người đàn ông đã đứng lặng từ lúc nào, đang trầm mặc tựa
người vào lan can, rất giống với Phong. Kris chầm chậm tiến lại
Người đàn ông khẽ nhếch miệng
- Đến lúc từ bỏ rồi
- Trò chơi vẫn chưa kết thúc
Ông ta khẽ nhún vai
- Chơi chán thì về nhà
- Nhà? Xin lỗi nhưng tôi không có
- Tùy con
Hàn Thiên quay người bước xuống, Kris nắm chặt tay, môi mím
lại
- Ông có yêu tôi không?
- …..
- Tình thương của ông chỉ tồn tại trong lời nói của mẹ, tôi
hoàn toàn chưa bao giờ cảm nhận được…
- Con là con gái của ta, hỏi điều này có quá dư thừa không?
- Ông vẫn chưa trả lời
- Đừng trẻ con như vậy
- Nếu yêu thương tôi ông đã không làm như vậy
- Đó là người hại chết mẹ con
- Và đó cũng là người tôi yêu thương nhất
Hàn Thiên đút tay vào túi áo khoác, lạnh nhạt
- Muốn trả thù, thì không được yếu đuối
- Yêu một người không phải yếu đuối
- Yêu? Trò chơi ngu ngốc
- Chẳng phải ông cũng đã vướng vào trò ngu ngốc đó ?
- Và ta luôn hối hận về điều đó
- …..vậy tôi cũng muốn một lần được hối hận như vậy
Hàn Thiên nhếch miệng. Bước đến phía cửa, trước khi đóng cửa
lại, ông nói
- As your wish
Kris nắm tay giận dữ. Nó là người biết rõ nhất cha mình đáng
sợ như thế nào, ông đã dàn vụ tai nạn đó, khiến cho Phong bị thương, vì thế chỉ
có rời xa Phong, hắn mới được an toàn.
Nhưng Kris đã quá ngốc nghếch rồi, vì Hàn Thiên sẽ không bỏ
qua cho Phong dễ dàng như vậy, và ông cũng biết
Nỗi đau lớn nhất của Phong,
Chính là con gái của mình
Kris bước vào phòng của bác sĩ, lạnh lùng nói
- Có một cách
Ông bác sĩ dời mắt khỏi bản báo cáo, hạ gọng kính xuống, chờ
đợi
- Kích tim
Ông bác sĩ mở to mắt kinh ngạc
- Kích tim? Như thế khác nào giết chết cậu ấy
Vì nếu một người tim đập bình thường mà bị kích tim, sẽ khiến
cho tim ngừng đập ngay lập tức
- Vô hiệu hóa được tim mới dừng được lượng máu lưu thông
liên tục lên não. Khi đó chúng ta sẽ làm tan lớp tụ máu và ngay sau đó kích tim
thêm một lần nữa
- Nếu lớp tụ máu có thể nhanh chóng tan để kịp lần kích tim
thứ 2 thì quá tốt, nhưng nếu không, chúng ta sẽ mất cậu ấy
Bác sĩ lắc lắc đầu, nói tiếp
- Khả năng thành công, chỉ có 10% thôi. Tôi nghĩ cô nên suy
nghĩ lại, nếu chúng ta cứ để yên tình trạng như bây giờ, cậu ấy sẽ có nhiều thời
gian hơn, lúc ấy biết đâu lại có cách chữa nào khác. Làm theo cách của cô, nếu
thất bại, cậu ấy sẽ chết
Kris khoanh tay, đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài. Nếu tiếp tục
chờ, tim của Phong sẽ yếu dần, và không thể nào chịu nổi kích tim, chỉ có bây
giờ, khi trái tim còn đủ mạnh, cơ hội thành công sẽ cao hơn
Kris quay sang nhìn ông bác sĩ, giọng kiên quyết
- Dù là 1%, cũng phải thử
- Đó là cách duy nhất sao???
Khang chau mày hỏi, Kris im lặng thay cho lời xác nhận. Cậu
hướng mắt nhìn sang Phong đang say giấc, thở dài. Lin khác hẳn với mọi ngày, nhỏ
ngồi im mắt cứ buồn bã nhìn 3 người trong phòng
- Chị có bị điên không?
Một người đột nhiên lao nhanh vào phòng hét lên. Khang và
Lin xoay lại, thì ra là Lưu Mẫn Nhi. Trên người còn nguyên bộ quần áo bệnh nhân
với những vết băng bó khắp người, nhưng xem tình trạng bây giờ thì cô ta cũng
khỏe hẳn rồi
- Sao chị lại có thể làm như vậy với anh Rei????
- Cô có tư cách gì mà nói câu đó chứ
Lin hùng hổ đứng lên nói. Mẫn Nhi vẫn chú mục vào Kris
- Chị lại muốn giết chết anh ấy hay sao?? Một lần đã là quá
đủ rồi…
Kris nhìn thằng vào Nhi, chầm chậm đứng lên
- Phải, một lần là quá đủ rồi
Không phủ nhận rằng mỗi lần đứng trước Kris, Mẫn Nhi đều cảm
thấy run sợ, nhưng vì tính hiếu thắng nên cô ta vẫn muốn nói đến cùng
- Vậy chị hãy hủy ca phẫu thuật đi
- Không
- Tại sao? Lần phẫu thuật này quá nguy hiểm, anh ấy chắc chắn
không thể qua khỏi đâu…tôi..v
- Cô yêu Phong??
- ..phải
- Không đủ tư cách
- ..gì….cơ??
- Cô-hoàn-toàn-không-hiểu-Phong
Kris lạnh nhạt gằn từng chữ rồi lấy áo khoác bước ra ngoài
Kris bấm số, áp điện thoại vào tai
- Chuyển lời đến ông ta: Đừng nhúng tay vào chuyện này
- Vâng, chủ nhân cũng nhắn đến người: Ta sẽ đón xem kì tích
- Kris !!
Lin chạy về phía Kris, nhỏ đưa tay quệt mồ hôi, rồi nắm lấy
tay Kris, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
- Tớ, có câu này..luôn muốn hỏi cậu
Kris xoay người đối diện với Lin, ánh mắt sâu thằm nhìn nhỏ
- Cậu..có hối hận không?
Kris hơi nhíu mày, mắt hướng nhìn nơi khác
- Không
- Không???
Lin mở to mắt lặp lại, nhỏ bắt đầu cảm thấy tức giận
- Sao ca…
- Nếu cứ hối hận về những việc đã xảy ra thì ngay cả mình
cũng không cách nào tha thứ cho mình
Kris nói giọng nhàn nhạt đều đều, nhưng đâu đó nghe thoảng
thấy 1 nỗi buồn vô hạn. Lin im bặt, nhìn Kris mà đau thay cho nó, nhỏ thả lỏng
tay Kris, quay người bước đi che dấu tiếng thở dài bất lực
7 giờ tối, Phong được đưa vào phòng phẫu thuật
Khang, Lin và Mẫn Nhi lo lắng đứng ngồi không yên trên ghế,
Kris nhìn vào phòng phẫu thuật, mắt nhắm hờ, miệng khẽ đếm
Lần kích tim thứ nhất
Tim của Phong đập chậm lại 1 nhịp, các bác sĩ nhanh chóng
tim vào vị trí của tụ máu bầm. Một thứ dung dịch lỏng dần được truyền vào não của
Phong, khiến cho tụ máu tan và loãng dần, nhưng tốc độ vô cùng chậm
Tim Phong tiếp tục đập chậm nhịp 2
Oxy lưu thông lên não ít dần khiến cho tụ máu tan càng chậm
hơn. Vị bác sĩ chính căng thẳng quan sát khối máu, chúng đang kết dính lại chứ
không tan ra nữa, tình hình vô cùng tệ. Cô y ta cầm máy kích tim, lo lắng nhìn
điện tâm đồ, sẵn sàng lao vào khi nhận được cái gật đầu của bác sĩ
Sang nhịp thứ 3, máu không còn lưu thông lên não nữa. Vị bác
sĩ liếc nhìn một hồi rồi nhanh chóng cầm lấy một kim tim không, cắm phập vào vị
trí của cây kim chứa dịch lúc nãy, lần này, ông không truyền gì cả, mà hút tụ
máu ngược vào trong ống tim. Các y tá kinh ngạc nhìn ông, nếu não không còn
máu, bệnh nhân chắc chắn sẽ chết hoặc thành người thực vật
- Kích tim
Ông bác sĩ hô to. Ngay lập tức cô y tá lao vào kích tim cho
Phong. Nhưng cơ thể Phong không hề có phản ứng
Tim đã ngừng đập được 5 giây
Nhưng họ vẫn không bỏ cuộc
10 giây trôi qua
Vẫn không có phản ứng nào
Tiếng bíp ngang phè của máy đo nhịp tim kêu lên thật đáng sợ
Cửa phòng phẫu thuật bật mở sau hơn 4 tiếng. 3 người kia lao
nhanh đến, vây lấy vị bác sĩ
- Sao rồi bác sĩ???
- Thành công chứ????
- …..
Vị bác sĩ chầm chậm tháo chiếc khẩu trang ra, và ẩn sau đó,
không phải là nụ cười
- Rất xin lỗi, nhưng…có thể, cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại
nữa
- Sao cơ??? Ông có nhầm không vậy?
Mẫn Nhi mắt mở to liên tục lắc vai ông bác sĩ tội nghiệp
- Thực sự chúng tôi đã cố hết sức rồi
- Tại sao Blue lại rơi vào tình trạng hôn mê?
- Trên thực tế tim còn đập là còn sống, nhưng tim cậu ấy vì
đã ngưng đập trong hơn 10 giây nên đập chậm hơn tim của người bình thường 1 nhịp,
khiến cho não của cậu ấy thiếu máu và rơi vào tình trạng “chết giả”. Kết quả là
cậu ấy chìm vào hôn mê sâu. Tình trạng này nhất định không thể để kéo dài quá
12 tiếng, vì khi đó, não sẽ tê liệt và chết hoàn toàn
- Vậy chẳng phải chỉ cần đưa đủ máu lên não Blue là được rồi
sao
- Không đơn giản như vậy đâu. Vì tim của cậu ấy bây giờ quá
yếu, giữ được nhịp đập đã là một kì tích rồi, kích tim lần thứ 3 chắc chắn sẽ
giết chết cậu ấy. Đêm nay sẽ quyết định tất cả, nếu cậu ấy không tỉnh dậy trước
bình minh, thì mãi mãi, cậu ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa
Lin nghe xong bật khóc nức nở, Khang buồn bã ôm nhỏ vào
lòng. Mẫn Nhi đau lòng gục đầu vào tay, sau đó cô ta ngay lập tức quay sang
Kris giận dữ
- Chị đã…ơ, chị ta đi đâu rồi???
Kirs lang thang trong khuôn viên bệnh viện, ẩn sau khuôn mặt
điềm tĩnh là hàng trăm suy nghĩ băn khoăn. Trăng đã lên cao, khu vườn chìm ngập
trong ánh sáng trắng mờ ảo. Kris dừng bước bên bờ hồ, ngồi xuống nơi 4 năm trước
nó và Phong từng ngồi. Gió thổi khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Kris vuốt nhẹ
mái tóc, tựa cằm lên đầu gối, mắt rơi vào xa xăm
- Anh mất hết người thân. Tuổi thơ của anh bị hủy hoại. 11
năm qua anh sống trong hận thù. Tất cả đều vì X
……
- Cậu..có hối hận không?
Kris gục đầu xuống, đau đớn mím chặt môi
Rồi bỗng nhiên
Kris đứng bật dậy
Chạy vụt đi
Cửa phòng bật mở, Phong nằm trên giường bệnh, hơi thở phả ra
đều đều hòa lẫn với những tiếng động nho nhỏ từ máy móc khiến cho căn phòng
trông thật buồn tẻ và thiếu sức sống. Khang đang gục gặt trên ghế sopha, thấy
Kris chạy vào, cậu lo lắng hỏi
- Có chuyện gì vậy???
Lin từ nhà vệ sinh bước ra, cũng ngạc nhiên đi đến chỗ Kris.
Nó không đáp lại, chỉ chú mục nhìn vào Phong, từ từ tiến sát đến bên hắn
- Kris, cậu làm sao vậy????
Lin nắm lấy tay Kris, nó không hề quan tâm, nhẹ nhàng gỡ ra
- Thứ mạnh nhất trên thế gian này là gì?
Kris bâng quơ hỏi, rồi cúi gần xuống khuôn mặt Phong. Được một
lúc thì nó quay sang Lin và Khang từ nãy giờ vẫn ngớ người nhìn nó đầy thắc mắc,
nói khẽ
- A true love kiss
Ngay lập tức môi Kris áp chặt lên môi Phong, tay nó luồn qua
mái tóc mềm mại của hắn, kéo 2 người sát vào nhau hơn.
Nụ hôn cháy bỏng như thay cho tất cả những lời nói, những
yêu thương chưa kịp trao. Khoảng thời gian 4 năm trong phút chốc biến mất. Những
âm mưu toan tính, hận thù lừa dối trở nên lu mờ, trong Kris giờ đây, điều duy
nhất hiện hữu, chính là tình yêu của nó dành cho Phong, rõ ràng và mãnh liệt
Khang và Lin sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, 2 má dần đỏ ửng
lên
Máy đo nhịp tim kêu lên, nhịp đập của Phong trở nên nhanh bất
thường. Một toán bác sĩ và y tá hối hả chạy vào thì cũng sững lại vì những gì
mà họ nhìn thấy
Hàng chục con mắt đổ vào 2 người, nhưng Kris không quan tâm,
trong tâm trí nó giờ đây, chỉ có Phong
Tim Phong đập nhanh hơn
Kris siết chặt lấy Phong
Giọt nước mắt bất chợt rơi
- Mong chờ lắm phải không?
- Công chúa đến đánh thức hoàng tử đây
- Xin lỗi yêu cầu cô tránh sang một bên ạ
Một bác sĩ chợt đi đến, gấp rút hối thúc Kris để họ cấp cứu
cho Phong. Lúc này Kris mới rời môi Phong, bước thẳng ra ngoài, ngồi sụp xuống
ôm lấy trái tim đang run rẩy. Lin ôm lấy Kris, khóc òa
- Không sao, anh Phong sẽ không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ
tỉnh dậy mà…
-
Tiếng hỗn loạn trong phòng vang lên
Nhưng hoàn toàn không có âm thanh của sự sống
Còn 1 giờ nữa
Bình minh sẽ đến
Trong phòng
Đã không còn nghe thấy nhịp đập của Phong
……
Cửa bật mạnh
Kris chạy nhanh đến bên Phong
- Xin lỗi
Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống, không dám nhìn thẳng vào
Kris
Nó bàng hoàng, nắm chặt lấy tay Phong
- Không….đừng, Phong !!
Kris gục mặt xuống, hôn thật sâu vào bàn tay lạnh giá, khẽ
thì thầm
- Em yêu anh, Phong. Đừng đi
Một gợn sóng nhỏ bất chợt hiện trên điện tâm đồ
- Tiểu Phong !!