Lúc Kris đến phi trường New York đã là 6 giờ sáng. Một người
đàn ông vận vét đen lịch sự đến cúi chào khi Kris vừa bước ra
- Cô chủ (tiếng Anh)
Kris không đáp, nhìn lướt qua cảnh vật, nó khẽ thở dài, rồi
đội chiếc nón lưỡi trai vào, kéo sụp xuống che khuất hoàn toàn khuôn mặt của
mình, và dấu đi cả sự mệt mỏi trong đôi mắt
Bệnh việnKris không vội . Nó bước thong thả qua khuôn viên
trồng đầy cây xanh của bệnh viện. Từng vệt nắng ngả dài xuống khoảng sân cỏ
tươi mát, hôm nay thời tiết rất tuyệt để thả bộ. Một dáng người cân đối nghiêm
nghị đứng khoảng giữa sân, tay chống cây gậy gỗ bóng loáng được khắc họa tinh xảo.
Kris bước về phía người đàn ông đó, ông khẽ nở nụ cười tựa hồ như đã chờ nó rất
lâu, khóe miệng nhếch lên khiến cho những nếp nhăn xô vào nhau, đôi mắt nâu đục
nhuốm màu thời gian nhưng tinh anh lạ thường, một đôi mắt có thể đọc thấu tâm
tư của người khác khiến người ta có chút kinh sợ
Kris dừng lại, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén ấy
- Jack
- Chào cô chủ
Ông già Jack nhẹ cúi đầu gật đáp lại
- Ta đang chờ một lời giải thích đây
Kris ngồi xuống chiếc ghế đá đặt bên cạnh, phóng tầm mắt ra
xa, khuôn mặt vô hồn. Già Jack lại khẽ mỉm cười
- Tôi nghĩ người đã tìm được lời giải thích hợp lý nhất
trong bữa tiệc ấy rồi
- Vậy sao? Vở kịch ngươi cho ta xem thật tệ
- Tôi lại nghĩ diễn viên chính đã đóng rất hay đó chư
- Vậy ra ngươi muốn ta thấy ông ta “chung thủy” như thế nào
sao
- Haha, không sai
Kris nhếch mép, lắc lắc đầu
- Dư thừa. Ta không có hứng thú
- Nếu vậy người đã chẳng đến bữa tiệc đó
- ….
Già Jack quay sang nhìn Kris, đôi mắt nghiêm khắc trong phút
chốc trở nên hiền từ. Ông đã theo phục vụ gia đình họ Hàn từ rất lâu, ngay từ
những ngày Hàn Thiên còn là cậu thanh niên lạnh lùng bất cần đến khi trở thành
một Hàn chủ tịch sắt thép uy quyền. Khoảng thời gian Hàn Thiên lập gia đình,
thì ông quản lý tập đoàn ở chi nhánh bên Pháp. Già Jack đã từng gặp Bạch Dĩ Thuần
đôi lần, và theo nhận xét của ông, đó là một người phụ nữ có đôi mắt ấm áp nhất
thế giới, có thể làm tan chảy bất cứ trái tim băng giá nào, thêm vào đó trái
tim cô thuần khiết nhân hậu, tính tình thì hoạt bát vui vẻ lại có chút nghịch
ngợm, chẳng trách cậu chủ của ông yêu cô say đắm
Một lần ông đến nhà của Hàn Thiên, lúc đó là lần đầu tiên
ông gặp Kris. Khi ấy Kris mới lên 5, đôi mắt tuyệt đẹp mở to nhìn ông đầy thắc
mắc. Già Jack hơi bất ngờ khi một thiên thần nhỏ nhìn ông chăm chú, không khó để
ông nhận ra vài nét quen thuộc trên gương mặt tuyệt mĩ kia. Đang lúc ông không
biết phải mở miệng nói như thế nào, thì đôi môi nhỏ xinh xắn đã lên tiếng
- Tiểu Phong lấy nước cho ông uống nhé?
Khi ấy, già Jack như bị mê hoặc bởi giọng nói ngọt ngào của
thiên thần, rồi một lần nữa, ông ngây người khi Kris nở nụ cười với ông. Già
Jack thích thú với nụ cười sáng bừng như nắng sớm đó, đôi mắt nâu sẫm ánh lên
những nét lấp lánh như sao sáng. Lúc ấy ông đã nghĩ, định nghĩa “thiên thần”
cũng chỉ đến đó thôi, không thể nào đẹp hơn được nữa
Và rồi, 4 năm trước, ông gặp lại thiên thẩn. Nhưng thiên thần
nhỏ của ông giờ đây đôi mắt đã chìm ngập trong máu và nước mắt. Già Jack không
thể ngờ thù hận có thể tàn phá tâm hồn một con người tàn nhẫn đến như vậy. Kris
đã đánh mất ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên
xa lạ, đến cả tâm hồn cũng bị vấy bẩn bởi máu tanh và mưu toan hận thù. Già
Jack đau lòng nhìn thiên thần nhỏ của ông, và còn đau lòng hơn khi suốt 4 năm
qua ông không hề thấy Kris có cảm xúc nào khác ngoài sự vô cảm đến tàn nhẫn, và
chính trong khoảnh khắc đó, ông chợt nhận ra, ông cũng đã từng đau xót như vậy,
đã rất lâu rồi…..
- Cô chủ, người có biết suốt 4 năm qua, tôi thấy được gì ở
người không?
- ….
- Đó chính là hình ảnh của chủ nhân…
- ..
- …ngay sau cái chết của phu nhân
Mặc cho già Jack nói, Kris vẫn im lặng, đôi mắt vô cảm hời hợt
nhìn xung quanh, nhưng thực ra trong lòng Kris đã có chút gợn sóng, và Jack biết
điều đó
Kris bước vào khu VIP của bệnh viện, bàn tay nắm lấy nắm cửa,
có chút ngập ngừng, nhưng rồi nó cũng mở ra
Hàn Thiên nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền. Không
bước vào phòng, Kris chỉ đứng ở ngưỡng cửa, tựa đầu vào tường
- Năm đó, trước cái chết của phu nhân, chủ nhân suy sụp hoàn
toàn. Khi ấy, trong mắt của người, chỉ còn mỗi chữ thù hận. Đó là lý do người
lao điên cuồng vào công việc, bất kể cả ngày đêm. Lúc đó, cô chủ còn quá nhỏ,
nên chủ nhân không thể đưa người theo, đành gửi người cho ông ngoại nuôi…..
- ..xin người đừng trách chủ nhân, chỉ vì người quá yêu phu
nhân, nên người đã gần như đánh mất hết lý trí, chấp nhận hi sinh tất cả chỉ để
thỏa cơn thù hận, kể cả, hi sinh con gái của mình….
- Đó chính là hình phạt dành cho ông ta
- …chủ nhân cũng từng nói như vậy…..
- Bệnh của Chủ tịch khá nghiêm trọng, sức khỏe của người giảm
sút nhiều, có lẽ đã kéo dài một thời gian nhưng chủ tịch vẫn không đi kiểm tra,
thêm vào dạo gần đây có lẽ làm việc hoặc căng thẳng quá mức nên đã dẫn đến đột
quỵ….(Lời của bác sĩ – tiếng Anh)
Kris nhìn con người nhợt nhạt đang nằm trên giường kia, có lẽ
chỉ khi chìm trong hôn mê ông mới có vẻ mặt vô lo như vậy. Có thể nói Kris có
ngoại hình giống mẹ còn tính cách thì hoàn toàn giống cha. Hàn Thiên cũng có một
vẻ mặt vô cảm và đôi mắt lạnh căm. Suốt 4 năm làm việc trong tập đoàn LKey,
Kris đã chứng kiến biết bao nhiêu vụ ám sát và mưu toan thủ đoạn nhằm giúp cho
tập đoàn phát triển ngày một lớn mạnh. Kris không bất ngờ cũng chẳng ghê sợ, những
chuyện đó đều rất bình thường trong những tập đoàn lớn mạnh như LKey, chỉ khác
là chủ tịch Hàn ra tay cực kì tàn nhẫn và triệt để, đó là lý do người ta kinh sợ
ông, đến cả Kris cũng có chút nể sợ những gì ông có thể làm. Và khi người ta
nhìn vào Hàn Chủ tịch, họ thấy một ông vua, phải, một ông vua trong thế giới
văn minh hiện đại này, một vị vua quyền lực ngút trời, dễ dàng chế ngự mọi thứ
trong tay
Và bây giờ
Nhà vua đang ngủ say
Giấc ngủ dài
…và bình yên nhất của ông
Bệnh viện ở NewYork có tầng thượng rất đẹp, cây cối trồng um
tùm như một mảnh rừng thu nhỏ. Tìm cho mình một chỗ ngồi sát lan can, Kris lấy
trong người ra một bức thư cũ kĩ đã bắt đầu ngả vàng
- Đây là lá thư năm đó Chủ nhân muốn đưa cho Phu nhân,
nhưng…không được. Người đã giữ kĩ lá thư này bên mình suốt 11 năm qua
- Vậy liên quan gì đến ta?
- Chẳng phải cô chủ luôn muốn biết về tình cảm của chủ nhân
dành cho phu nhân hay sao?
Hơi ngừng một chút, già Jack giơ giơ lá thư
- …câu trả lời đang ở trước mặt người đây
Dĩ Thuần !
Đây là lá thư đầu tiên anh viết cho em, và cũng là cuối
cùng, vì anh sẽ không làm lại chuyện nhảm nhí này đâu.
Chúng ta mới vừa nói chuyện qua điện thoại năm phút trước,
và giờ anh lại bắt đầu thấy…nhớ em. Thực ra khuya hôm trước anh mới tạt về nhà,
lúc đó cả em và con đều đã ngủ say. Anh đứng bên giường nhìn thấy 2 mẹ con ngủ
ngon quá nên không đánh thức, nhưng nhờ vậy mà em biết không, anh nghĩ mình đã
tìm thấy bức tranh đẹp nhất mà anh từng thấy rồi. Tiểu Phong của chúng ta thật
xinh đẹp, và đương nhiên cả vợ của anh nữa. Lúc đó anh chợt nhận ra, em và con
chính là món quà lớn nhất mà Thượng đế ban cho anh, và anh không muốn phí phạm
món quà đẹp như vậy
Anh xin lỗi vì quãng thời gian qua đã không quan tâm đến em
và con. Khoảnh khắc nhìn em và con ngủ, anh mới biết được em đã gầy đi, và con
đã lớn nhanh đến thế nào. Nhưng sau này, nhất định anh sẽ luôn ở bên cạnh em,
ôm em mỗi ngày để chắc rằng em không được phép gầy đi nữa, và luôn theo dõi từng
bước chân trưởng thành của Tiểu Phong
Em còn nhớ những gì anh nói ở thánh đường không? “Mang lại hạnh
phúc, ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ em suốt cuộc đời”, lời thề đó, anh nhất định
sẽ thực hiện, chỉ khác là giờ có thêm con vào thôi
Bây giờ anh nhớ em và con kinh khủng, nhớ cả những món ăn dở
tệ mà em nấu. Anh sẽ cố gắng hoàn thành sớm công việc và trở về nhà. Hãy chờ
anh nhé. Gia đình chúng ta sẽ không phải xa cách nữa.
Em luôn than rằng anh chưa bao giờ viết thư tình cho em, bây
giờ thì có rồi nhé. Phải giữ kĩ lá thư này vì anh sẽ không viết những lời ủy mị
này lần nữa đâu
Anh yêu em, em yêu!
Và yêu con nhiều hơn, Tiểu Phong
P/s: Nghe em nói 2 mẹ con sẽ làm bánh chocolate? Đây là chiếc
bánh đầu tiên do con làm, nên nhớ chừa phần cho anh nhé
2 ngày sau khi em nhận được lá thư này, anh đã ngồi trong
phòng khách uống trà “sữa” mà em pha rồi
NewYork – 2002
Lá thư không có dấu bưu điện, nó không hề được gửi đi, Dĩ
Thuần đã chẳng bao giờ có thể nhận được, hoàn toàn không có khái niệm “2 ngày
sau khi nhận thư”, cũng như Hàn Thiên chưa bao giờ trở về nhà nữa
Gió chợt thổi mạnh. Kris gấp lại lá thư, môi mím chặt, đôi mắt
đang cố để không rơi nước mắt. Trái tim nó dường như bị bóp nghẹn. Tất cả viễn
tưởng trong bức thư này thật đẹp quá, đẹp đến nỗi khi nhìn vào thực tại khiến
người ta cảm thấy chua xót
Một gia đình hạnh phúc tan nát chỉ vì những mưu toan tính
toán. Người chồng, người cha chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm đã nhận ra mình
cần phải sửa đổi, thì đó cũng là lúc ông đập tan gia đình mình bằng chính bàn
tay đầy tham vọng
Hối hận?
Nuối tiếc?
Quá muộn rồi
Tất cả những gì còn lại là sự đau đớn đến phát điên
Một người lãnh đạm như Hàn Thiên, lại có thể viêt thư tình,
hoàn toàn không giống ông chút nào, nhưng vì người phụ nữ mà ông yêu, ông thay
đổi cả chính bản thân mình. Đủ thấy Hàn Thiên yêu Dĩ Thuần đến nhường nào. Vậy
chẳng ai có thể tưởng tượng nổi ông đã đau đớn như thế nào khi nhận được tin Dĩ
Thuần chết, mà còn chết bởi vì ông
Còn gì đau đớn hơn khi tự tay giết chết người mình yêu?
Kris đã từng đau như vậy, vào cái ngày nó tự tay bắn Phong.
Dù là diễn kịch thôi, nhưng vở kịch này không hề được diễn tập trước, cũng
không được diễn lại, và cũng chẳng có lời đảm bảo chắc chắn nào rằng Phong sẽ sống,
nên sau khi bắn phát súng đó, Kris cảm thấy như đã tự đâm dao vào tim mình,
hoàn toàn tan nát
Và lúc ấy, cũng chỉ có từ trả thù mới đủ sức mạnh để tiếp tục
cuộc sống
Kris cầm nhẹ tay Hàn Thiên, trong thư, ông có
nói đã từng thề trong thánh đường sẽ bảo vệ mẹ suốt đời,
nhưng ông đã không làm được
- …….Ông không đủ tư cách để nói yêu mẹ
- Nếu muốn báo thù cho mẹ, thì ông nên lấy súng tự bắn vào đầu
mình đi
Kris đặt nhẹ tay Hàn Thiên xuống, đắp lại chăn cho ông, mở cửa
và bước ra ngoài
- ..chúng tôi không thể nói chắc chắn khi nào Chủ tịch tỉnh
lại, có thể vài tháng, cũng có khi vài năm…..(tiếng Anh)
- Cô chủ, tập đoàn LKey không thể không có người lãnh đạo…
Nhìn lá thư cũ kĩ trong tay, lòng Kris nặng trĩu. Liếc sang
tờ chuyển nhượng quyền hành mà Hàn Thiên đã kí tên, chỉ còn chờ chữ kí của nó,
thì tập đoàn LKey hùng mạnh sẽ hoàn toàn thuộc về Kris, cũng có nghĩa trách nhiệm
lớn sắp đổ lên vai Kris, và nó sẽ chính thức trở thành con chim trong lồng mất
hết tự do.
Kris nhấc điện thoại lên
- Jack, chuẩn bị chuyên cơ riêng, ta muốn đến một nơi
Vài ngày trước Kris mới đến đây, lúc đó cỏ được tỉa gọn gang
sạch đẹp, vậy mà giờ đã mọc cao hơn mắc cá chân, nụ cười của mẹ cũng bị che khuất
dưới lớp bụi mỏng. Kris biết trước khi nó và Phong đến, Hàn Thiên đã đến trước
rồi. Dù trước mộ không có hoa, nhưng được dọn sạch sẽ, nhất là di ảnh của mẹ,
được lau rất cẩn thận
Hôm nay trời không đổ nắng, bầu trời ngoan cố giữ trọn màu
xám xịt. Kris đứng lặng trước mộ mẹ, để mặc mái tóc xõa dài bay trong gió, khiến
người khác có cảm giác thật u buồn cô quạnh. Nụ cười của Dĩ Thuần dường như
cũng trở nên ảm đạm hơn dưới khung nền buồn bã đó
Kris kẹp lá thư xuống một góc khuất dưới tấm bia, rồi vuốt
nhẹ di ảnh mẹ
- Cha là lựa chọn sai lầm của mẹ, nhưng…sai lầm đó hoàn toàn
không đáng hối hận, phải không?
Gió nổi lên, đưa những kí ức xưa ùa về
- Cha bỏ cả tuần để đọc những quyển sách dành cho những ông
bố
- … khuôn mặt cha tràn đầy hạnh phúc khi lần đầu tiên bế
con, cha cẩn thận nâng niu, vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy cơ thể bé nhỏ của
con…
- … cha là trời, còn con là gió. Bầu trời luôn dang tay ôm
trọn lấy ngọn gió, dù sau này con có lớn thế nào đi chăng nữa, con có đi đến bất
cứ đâu, thì vẫn sẽ mãi luôn nằm trong lòng của bầu trời, vẫn mãi mãi luôn là
cơn gió nhỏ của cha…
- Bé..con, hãy thay mẹ, yêu thương cha, hãy thay mẹ, sống thật
hạnh phúc…mẹ..yêu con và..cha,..yêu..suốt cuộc đời…..
- Con cũng đã lựa chọn sai lầm, một sai lầm tuyệt vời nhất,
và không hề hối hận. Con nghĩ, mình sắp lặp lại một sai lầm khác, và con biết,
mình sẽ phải hối hận
Đeo đôi kính mát đen lên, Kris quay người bước đi về phía
già Jack đang đợi sẵn
- Chuẩn bị mở cuộc họp
Kris đưa tay lên chạm vào chiếc bông tai nhỏ. Mi mắt mệt mỏi
cụp xuống. Đôi mắt nâu trở nên sâu thẳm. Nhạt nhòa
Hàn Quốc – Trường W.K
Phong ngồi dựa trên lan can sân thượng, lãnh đạm nghe nhạc,
đôi mắt nhằm hờ tựa như đang ngủ
- Đại ca
Will đi đến, vỗ bộp lên vai Phong. Will không biết chuyện
Phong mất trí nhớ, chỉ từ những chi tiết cóp nhặt được mà suy ra, anh biết Lưu
Mẫn Nhi là một cô gái thủ đoạn và lần đầu tiên chạm mặt Kris anh cũng có thể lờ
mờ đoán ra chuyện tình phức tạp này. Không phủ nhận là Will bị Kris cuốn hút
ngay từ cái chạm mắt đầu tiên, nhưng khi biết đó là người con gái Phong yêu,
anh đã dừng tình cảm của mình ngay lập tức, suy cho cùng, Will không phải là
người thích bị cuốn vào chuyện tình cảm phức tạp, và hơn hết, anh rất coi trọng,
kính nể Phong, bất kể khi hắn là “Phong” hay “Rei”
- Có một vụ ở cảng
Đôi mắt xanh chầm chậm mở ra. Phong không hứng thú với những
chuyện thanh toán nhau, nhưng khi tâm trạng không tốt, đó trở thành là một thú
vui
Và bây giờ. Phong đang rất không vui
Một trận đánh nhau cần cả đại ca ra mặt rõ ràng là một vụ lớn.
Will đi gọi thêm đàn em, Phong phóng xe đi trước. Lại vẫn phong cách cũ, hắn
phóng bạt mạng trên đường, mặc dù những con đường này không hề vắng. Đừng ngạc
nhiên vì sao Phong chưa bao giờ bị cảnh sát hỏi thăm, đơn giản vì hắn chạy quá
nhanh, cảnh sát chưa kịp nhìn rõ thì Phong đã mất hút rồi.
Đến một khu vực khá vắng, khi kim chỉ tốc độ ngày càng tăng,
thì đột nhiên một toán học sinh băng qua đường. Đường này tuy vắng nhưng rất hẹp,
2 bên toàn sỏi đá to, Phong buộc phải giảm tốc lại
Nhưng
*
Không được
*
Thắng đã bị cắt