4 giờ sáng, máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. Kris nhìn
xung quanh, sân bay vẫn ồn ào tấp nập, đây vốn được mệnh danh là “tuần lễ Vàng”
của Nhật Bản do lượng du khách đông nhất trong năm. Có rất nhiều đứa con gái
nhìn về phía Kris, cái nhìn chăm chú và….mê mẩn
- Không đi àh? – Phong đút tay vào túi quần lững thững bước
qua Kris
Kris chẳng lạ gì cảnh này nữa nên cũng bình thản lướt qua
đám người kia. Do Kris không để ý thôi chứ ngoài đám con gái thì thực ra cả sân
bay đều nhìn tụi nó. Người con trai mặc áo thun xám đơn giản, quần tụt với áo
khoác da bên ngoài màu đen và đôi giày thể thao Nike cũng đen nốt, khuôn mặt đẹp
hoàn mỹ đầy lạnh lùng với dáng đi ngạo nghễ và ngang tàng, khắp người toát lên
thần thái của 1 ông hoàng. Còn người con gái, như có hẹn trước với nhau, cô gái
cũng mặc áo thun cổ tim màu đen, áo khoác da nâu, quần jeans xanh mài rách và
đôi giày thể thao Levi’s đen, khắp người tỏa ra hàn khí khiến người khác có cảm
giác không thể chạm tới. Cặp tiên đồng ngọc nữ kia đi với nhau tỏa ra 1 hào
quang vô cùng chói mắt hỏi sao cả sân bay không ai không ngoái lại nhìn.
Ra đến khu vực đỗ xe, Phong đến bên con môto đen sáng bóng,
không nói 1 câu mà phóng đi thẳng. Kris cũng chẳng quan tâm, nó đến bên chiếc
Ferrari đen, đạp ga chạy ngược hướng với Phong
Tại 1 quán trà đạo
- Kris – 1 chàng trai cúi chào khi thấy Kris vừa bước vào
quán
- Kyo – Kris cũng gọi lại
Kris ngồi xuống đệm gối đối diện Kyo. Không để nó mất thời
gian, Kyo vào ngay vấn đề
- Bà ta đang sống ở khu Bondu, chồng đã chết 17 năm trước.
Đây là địa chỉ
- Kyo – Kris khẽ nhíu mày – điều tra một người phụ nữ trở
nên khó khăn như vậy từ lúc nào vậy?
Kris không hài lòng khi chỉ nhận được những thông tin ngắn gọn
như vậy
- Tất cả những dữ liệu về bà ta đã bị xóa hết, trong 17 năm
trở lại đây bà ta như sồng ngoài lề xã hội, rất không dễ dàng mới tìm ra được địa
chỉ hiện tại của bà ta
Kris khẽ gật đầu, nó biết Kyo là người rất giỏi, luôn hoàn
thành tốt nhất những nhiệm vụ nó giao cho nên cũng không trách móc nữa
- Được rồi ta sẽ làm nốt phần còn lại -Kris cầm lấy địa chỉ
rồi đứng dậy
Kyo gật đầu cung kính chào nó
City bar
Phong mở cửa một căn phòng trong bar, có 11 người trong
phòng, thấy Phong bước vào, tất cả đều lập tức đứng lên cúi chào, trừ người thứ
11, đang quỳ trên sàn nhà. Phong không nói gì, ngồi xuống ghế. 1 tên nhanh
chóng đi đến đưa Phong 1 xấp tài liệu
- Boss, đây là tất cả những gì em thu thập được
Phong cầm lấy, đọc lướt qua, khẽ gật đầu
- Làm tốt lắm Grey – Phong nói với tên đàn em
Grey khẽ cúi người đáp lại
- Xin hãy…tha..cho tôi
Người đang quỳ dưới sàn bây giờ khẽ lên tiếng, giọng nói run
rẩy cầu xin , Phong liếc nhìn, 1 tên đàn em nhanh chóng nói:
- Hắn ta cố tình làm đổ ly rượu vào người em nên….
- Tao có hỏi sao – Phong nhanh chóng cắt ngang
- Dạ thưa…- tên đàn em lắp bắp rồi im bặt
- Không..không, em chỉ sơ ý thôi, xin lỗi xin lỗi lần sau em
sẽ cẩn thận hơn.. – người phục vụ tội nghiệp run rẫy thanh minh
- Im mồm, mày nghĩ là mày còn có lần sau hay sao hả – tên
đàn em vừa tát người phục vụ kia vừa thét lớn
- Cút ra đi – Phong lạnh lùng nói
- Boss ..nhưng,..- tên đàn em bất mãn
Phong khẽ liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức im. Người phục vụ
nhanh chóng bò dậy vừa xin lỗi vừa cảm ơn rối rít rồi chạy ra khỏi phòng ngay lập
tức, tên đàn em bực bội nhìn theo. 10s sau, 1 đám con gái bước vào phòng, ai nấy
đều mặc đồ vô cùng mát mẻ, lả lơi đến bên từng người trong phòng, 1 tên đàn em
khác đứng lên vỗ ngực nói:
- Boss, em là Gary, lần đầu ra mắt Boss, em đã bao hết Bar
và các cô em đẹp nhất ở đây, xem như là quà ra mắt anh – nói xong hắn nâng một
ly rượu lên hướng về phía Phong rồi nốc 1 hơi
Rồi một cô gái, có thể được xem là đẹp nhất trong đám, sà đến
bên Phong, vuốt ve khuôn ngực săn chắc mời mọc:
- Anh đẹp trai quá, uống với em nhé – cô ta nói với giọng
nhão nhóe
Phong im lặng. Gạt tay cô gái kia. Nhanh như cắt rút khẩu
súng từ Grey nhắm 2 tên đàn em vừa nãy, 2 phát súng vào đầu, 2 mạng người. Những
người còn lại trong phòng vẫn im lặng như đã quá quen, chỉ có lũ con gái kia là
mặt mày xám ngắt, miệng muốn kêu nhưng bị nỗi sợ ngăn lại
- Tao không muốn chuyện này tái diễn – Phong lạnh nhạt nói với
Grey
Grey hiểu ý gật đầu, đám đàn em cũng đồng loạt đứng lên cúi
gập người. Phong đẩy cửa toan bước ra thì khẽ quay đầu lại nói:
- Đập gãy tay cô ta
Phong đút tay vào túi quần đi thẳng, để lại tiếng thét thê
thảm phía sau.
Quận Bondu
Kris dừng trước một căn hộ tồi tàn. Liếc nhìn địa chỉ. Không
sai. Nó gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Nó lại gõ tiếp, lần này, cách cửa dịch
chuyển, một người đàn bà khoảng ngoài 40, mắt mở to nhìn Kris rồi nhanh chóng
đóng sập cửa lại, nhưng Kris nhanh hơn, lấy chân chặn lại, lách vào trong. Người
đàn bà kia quá bất ngờ, sợ hãi lùi ra sau
- Ngạc nhiên lắm phải không, Tô Gia Mẫn – Kris lạnh nhạt
nhìn bà ta
- Cô..cô là…Bạch Dĩ Thuần? – Tô Gia Mẫn run rẩy hỏi
- Đó là mẹ của tôi
Tô Gia Mẫn không nói gì, mặt bà ta trắng bệch, đứng không vững
- Chắc bà cũng đoán được lý do vì sao tôi tìm đến. Nói đi, sự
thực tai nạn 10 năm trước – Kris không vòng vo, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống tỏ
vẻ kiên nhẫn lắng nghe
Tô Gia Mẫn như bị rút hết sức, ngồi bệt xuống đất. Bà ta nuốt
khan:
- Ta không biết, con về đi
Kris thảy 1 xấp hình lên bàn
- Đây là..? – Tô Gia Mẫn bàng hoàng nhìn đống hình
- Là hình chụp bà lúc cắt thắng xe – Kris chậm rãi nói – tôi
hoàn toàn có thể tố giác bà, nhưng tôi muốn biết lý do
- Ta..t..a – Tô Gia Mẫn bắt đầu thở khó khăn hơn – đó..chỉ..là
hiểu lầm thôi, lúc đó ta….
Rồi đột nhiên bà ta ôm lấy ngực, hô hấp khó nhọc, nói không
thành tiếng. Kris lập tức chạy đến, nhưng đã không kịp nữa
- T..a xin lỗi, xi..n lỗi – đó là lời cuối cùng của Tô Gia Mẫn
Kris bàng hoàng, bà ta đã chết. Hi vọng biết được sự thật bỗng
nhiên lại vụt mất. “Không, không đúng, mọi chuyện không thể trùng hợp thế này”-
lý trí lên tiếng, Kris bình tĩnh trở lại, nhìn quanh ngôi nhà, trên bàn, có 2
ly trà. Kris tiến lại gần, đưa lên ngửi, Kali Cyanua. Nó đến bên xác của Tô Gia
Mẫn, có mùi hạnh nhân tỏa ra từ miệng, bà ta đã bị bỏ độc. Kali Cyanua trộn
chung với trà có khả năng kéo dài sự trúng độc, Kris đến được hơn năm phút, vậy
kẻ bỏ độc có lẽ chỉ mới vừa đi khỏi. Kris gọi 911 rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Kris đã gửi con xe của mình ở một trung tâm thương mại và bắt xe buýt đến đây
hòng để tránh bị chú ý và đề phòng một số trường hợp khác có thể nảy sinh, và
nó đã không lo thừa. Dù cái chết của Tô Gia Mẫn làm Kris mất đi đầu mối, phải
trở về điểm xuất phát, nhưng nó cũng khẳng định giả thuyết của Kris là đúng: Tô
Gia Mẫn không phải là kẻ chủ mưu.
9h sáng
Cả hai không hẹn mà gặp ở sảnh khách sạn. Phong và Kris chẳng
ai nói với ai câu nào, đến thẳng bàn tiếp tân nhận phòng
- Goodmorning
Cô lễ tân nở nụ cười tươi như hoa lịch sự chào khách. Không
một câu đáp lại hay thậm chí cái gật đầu, cả 2 vẫn chưng bộ mặt thờ ơ (==’). Cô
tiếp tân không hề nao núng, lịch sự hỏi:
- Hai vị đã đặt phòng trước chưa ạ? (đúng là professional)
- Rồi – Kirs nói
- Vâng, xin hỏi cô tên gì?
- Hàn Tiểu Phong
- Vâng xin vui lòng đợi 1 lát….Cô Hàn Tiểu Phong và anh
Dương Thiên Phong phải không ạ, 2 vị sẽ ở phòng 111, tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi
ạ – cô lễ tân mỉm cười nói
- Xin lỗi, hình như có nhầm lẫn, chúng tôi ở 1 phòng? – Kris
lạnh nhạt hỏi lại
- Vâng – cô lễ tân gật đầu chắc chắn
- Tôi sẽ đặt phòng khác – Phong lên tiếng
- Xin quý khách thứ lỗi, vì đây là “tuần lễ vàng” nên tất cả
phòng toàn bộ đã được đặt kín – cô lịch sự nói, và như đọc được ý nghĩ của
Phong cô nói típ – tất cả khách sạn ở Tokyo và khu vực ngoại ô lân cận đều như
thế – kèm theo nụ cười xinh xắn
Phong không nói gì nữa, bước vào thang máy ấn tầng 11. Kris
cũng lẳng lặng cầm thẻ phòng bước theo.
Phòng 111
Không ngoài dự đoán, 1 chiếc giường. Kris ngao ngán thở dài,
rốt cuộc vì sao mình lại chấp nhận đến đây chứ….
- Đổi thành tiền mặt được không?
Đó là câu nói đầu tiên của Phong khi biết “quà cưới” là một
tuần trăng mật
- Không – hiệu trưởng thẳng thừng nói
Thấy nét mặt của Kris và Phong đều có vẻ không bằng lòng, hiệu
trưởng ra vẻ nghiêm túc nói:
- Đây cũng có thể xem là 1 phần của lễ hội nên 2 em phải
tuân theo, nếu không cũng sẽ bị xử phạt như phạm luật – rồi nhanh chóng đổi qua
giọng đùa cợt – 2 em còn trẻ lại yêu nhau thế thì đây là cơ hội tốt còn gì (vì
thấy 2 người “ngọt ngào” quá nên thầy lầm tưởng là yêu nhau thật), chuyến đi
này được bảo mật hoàn toàn vì ta sợ có học sinh sẽ đi theo rình, vì thế các em
cứ yên tâm không lo có người phá đám
Nói xong hiệu trưởng cười đầy gian tà. Trường này đúng là chẳng
ai bình thường. Kris định lên tiếng từ chối thì điện thoại reng
- Kris, đã tìm thấy
- Ở đâu?
- Nhật Bản
Kris cúp máy. Hỏi thầy hiệu trưởng
- Thầy vừa nói “tuần trăng mật” ở đâu nhỉ?
- Nhật Bản – hiệu trưởng hào hứng nhắc lại
- Em đi – Kris nhanh chóng nói rồi bỏ ra ngoài
“Cô dâu” đi thì đương nhiên “chú rể” cũng phải đi, biết thế
nào thầy hiệu trưởng cũng vịn vào cái cớ đó rồi lại năn nỉ ỉ ôi nên Phong cũng
miễn cưỡng nói: “Tùy thầy”- rồi bước nhanh ra cửa.
Bước đến sân trường thì Kris chạm mặt Phương Khả Vy
- Tao không dễ dàng chịu thua đâu – cô ta giận dữ nói, mắt
long lên sòng sọc
- Tôi cũng không định cho chị thua 1 lần thôi đâu – Kris thờ
ơ nhìn lại cô ta – chị thử nói xem, bị một người vô giáo dục xuất thân bần hèn
đánh bại, cảm giác nhục nhã lắm phải không – Kris nhìn cô ta cười đầy mỉa mai
Đi lướt qua Phương Khả Vy, Kris chợt dừng lại, quay đầu nói:
- Mặc bikini nhảy múa quanh trường. Đừng quên nhé
Vừa dứt lời, gần như toàn bộ học viên E.K đã chạy đến bu
quanh Phương Khả Vy, miệng hú hét đòi “quà”. Xem ra lần này Phương Khả Vy khó
thoát đây…
Phòng 111
- Cũng hay đấy chứ – Phong nói rồi nhảy lên giường
- …..??
- Ngủ chung – nhỏe miệng cười
- Anh – ghế, tôi – giường – Kris nhanh chóng nói
- Tại sao? – Phong nghiêng đầu hỏi