- Tô Gia Mẫn đã chết?
Kris quay lại nhìn Phong, không chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu:
- Anh chậm một bước rồi
- Biết từ khi nào?
- Phòng tư liệu – Kris lạnh lùng nhìn Phong
- Thông minh đấy
- Chỉ sử dụng cái đầu để tư duy thôi – vừa nói Kris vừa lấy
tay chạm nhẹ vào thái dương
Phong khẽ mỉm cười. Kris biết Phong có liên quan đến vụ tai
nạn 10 năm trước, nên đã cho Kyo điều tra, ngoài cái tên Dương Thiên Phong ra,
không còn bất kì thông tin nào khác. Phong rõ ràng không tầm thường, nhưng
không hiểu sao, Kris tin chắc Phong sẽ không làm hại nó. 1 niềm tin vô căn cứ
và mơ hồ, nhưng Kris chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hay bất an khi ở cạnh Phong,
điều đó là thực. Những người IQ 3 chữ số đối đáp với nhau vốn không cần nói nhiều,
cả Phong và Kris đều hiểu 2 người đang có chung một mục đích, và muốn tìm ra sự
thực một cách nhanh chóng chỉ có “bắt tay hợp tác”. Kris chủ động đưa tay ra,
Phong hơi nhíu mày, rồi cũng đưa tay ra….kéo Kris nằm xuống sàn. Ngay sau đó 1
loạt tiếng súng bắn liên tục vào phòng. Chắc cũng khoảng 1 phút. Khi đám bảo vệ
lên đến nơi thì đương nhiên bọn điên xả súng đã chạy từ lâu. Họ nhanh chóng chạy
vào phòng, căn phòng hạng sang bây giờ nát bươm, những món đồ sứ, đồ gốm quý bị
bắn bể hết. Đám bảo vệ tìm khắp lượt nhưng vẫn không thấy 2 vị khách đâu
- An ninh kiểu gì vậy?
Nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Phong, đám bảo vệ cùng vài
người phục vụ phòng giật mình quay lại. 1 người ra dáng quản lý bước nhanh đến,
khuôn mặt vô cùng lo lắng nói:
- Thành thật xin lỗi quý khách, do khách sạn chúng tôi quá
sơ suất, làm kinh động đến hai vị, thật may hai vị không sao, khách sạn chúng
tôi xin bồi thường mọi thiệt hại và sẽ chuẩn bị một căn phòng khác ngay lập tức…-tên
quản lý cứ nói không ngừng, nói ríu cả lưỡi vào nhau
Đám người kia nghe quản lý nói đến câu thì khẽ ngước nhìn 2 người kia(lúc này họ đang cúi đầu). Người con
trai khuôn mặt vẫn lạnh tanh, bình thản đút tay vào túi quần, còn người con gái
đang lơ đễnh nhìn đâu đó, chẳng tỏ ra có 1 chút hoảng sợ, bằng chứng duy nhất
cho thấy họ vừa trải qua cơn xả súng là trên người bám đầy bụi gạch trắng. Nói
kinh động đến họ chẳng thà nói tên quản lý bị động kinh còn dễ tin hơn.
Trời hôm nay rất đẹp, Kris bỗng muốn ra ngoài đi dạo. Bất
giác hỏi Phong
- Đi không?
Thừa chất xám để hiểu Kris đang nói gì, Phong khẽ gật đầu. 2
người thản nhiên bước đi để tên quản lý đứng một mình lảm nhảm (tên quản lí
cũng cúi đầu, phong cách người Nhật). Đám người trong phòng nhìn theo, không hẹn
mà cùng có 1 suy nghĩ: “Đẹp quá
Ngoài đường phố vô cùng nhộn dịp, đây là “tuần lễ Vàng” của
Nhật Bản bởi vì đây là thời điểm diễn ra lễ hội Obon, một lễ hội tưởng niệm người
đã khuất. Khắp các con đường đều treo đầy đèn lồng, đủ kiểu đủ sắc. Hôm nay là
ngày cuối cùng của lễ hội, nên người ta đổ xô ra đường rất đông, ai cũng nhắm
đúng 1 đích đến, sông Obon. Kris đi được một lúc thì bỗng thấy đường chật ních
người, ai cũng xách theo 1 cái đèn lồng, dù không muốn nhưng Kris vẫn bị đẩy
theo hướng di chuyển của đại đa số. Trời đã tối, nhưng hôm nay lại không bật
đèn đường vì theo truyền thống, ngày cuối của lễ hội Obon, tất cả đèn sẽ được tắt
hết, đến 12h khuya, mọi người mới đồng loạt thắp đèn lồng lên. Xung quanh tối
thui, giơ tay lên còn không thấy được bàn tay của mình, đã vậy còn bị chen lấn
xô đẩy, cảm giác như đang bị hàng ngàn cánh tay chạm vào, Kris bỗng cảm thấy sợ
khoảng không gian tối tăm này, bất giác gọi
- Phong
1 bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay Kris, không thể nhìn được là
ai, nhưng Kris không rút ra
- Tìm được rồi
Trong bóng tối, Phong khẽ nheo mắt cười với Kris. 1 cảm giác
ấm áp truyền đến, Kris cũng mỉm cười lại.
Đã 30 phút trôi qua nhưng Kris vẫn không thể nào thích ứng
được với bóng tối, chỉ biết nắm chặt tay Phong bước đi. Cảm giác được che chở,
thật hạnh phúc. Rồi Phong bước chậm lại, phía trước có ánh sáng sóng sánh phản
chiếu, sông Obon. Khẽ dựa người vào thành cầu lạnh toát, Kris nhìn về phía
Phong, thắc mắc không biết lúc nãy Phong có nghe tiếng nó gọi hắn không, nếu
Phong mà nghe được thì, nghĩ đến đó thôi tim nó bất giác đập mạnh, mặt đỏ bừng,
lần đầu tiên Kris thầm cảm ơn khoảng không gian tối này. Nhưng cũng vì thế mà Kris
không biết được, Phong cũng đang nhìn nó. Lúc nãy, trong bóng tối, Phong chợt
nhớ về lần đầu tiên gặp Kris, bóng dáng cô độc đó, trong lòng có chút hoảng loạn,
rồi Phong nghe ai thầm gọi tên hắn, không suy nghĩ, Phong lập tức nắm lấy bàn
tay ấy, không nhìn thấy, nhưng Phong chắc chắn là người đó là Kris. 2 người cứ
lặng lẽ nhìn nhau, không ai thấy ai, nhưng lại cảm nhận được nhau, 2 trái tim bất
giác đập chung 1 nhịp…
Một đám lửa lớn được thắp lên, làm sáng cả vùng song Obon. Rồi
lần lượt tất cả lồng đèn được thắp sáng. Đã 12h. Phần đặc sắc nhất của lễ hội
chính là thả đèn lồng. Mọi người ghi những lời nhắn nhủ với người đã khuất rồi
thả cho lồng đèn bay lên. Hoạt động này được làm cùng lúc với hoạt động thả đèn
trên sông, khiến cho cả khu vực sông Obon trở nên vô cùng rực rỡ. Kris nhìn cảnh
tượng trước mắt, cảm thấy đẹp vô cùng, miệng bất giác nở nụ cười từ lúc nào.
Phong không bị quang cảnh xung quanh làm cho lay động, nhưng lại bị nụ cười của
người con gái bên cạnh làm cho sững sờ. Hàng trăm chiếc lồng đèn bay xung quanh
Phong và Kris như đang tách cả 2 ra khỏi thực tại. Phong kéo tay Kris. Bất ngờ.
Kris ngã vào vòng tay Phong, và, đôi môi bị khóa chặt (môi chạm môi rồi nhé).
Kris bàng hoàng mở to mắt. Không đẩy Phong ra. Có thể vì quá bất ngờ chưa kịp
phản ứng, cũng có thể vì…không muốn. Nụ hôn của Phong đầy mãnh mẽ và ấm áp, khiến
cho Kris như muốn tan chảy trong vòng tay của Phong.. Kris khẽ mở mắt, Phong
đang nhìn nó, đôi mắt xanh không còn tia nhìn lạnh lẽo, mà đầy ấm áp, trong đôi
mắt ấy, Kris thấy chỉ thấy duy nhất một người, chỉ có nó. Rồi Phong nghiêng đầu,
nở nụ cười ma mãnh (và sau này nếu được hỏi thì Kris sẽ trả lời đó là nụ cười
mà nó thích nhất). Kris mặt đỏ bừng, vội quanh đi, làm động tác giả như đang lạnh
để che đi khuôn mặt
- Bây giờ là tháng 8 – Phong thản nhiên nói
- Tôi chịu lạnh kém – Kris nhanh chóng chữa
Phong bật ra tiếng cười nhỏ. Kris lẩm bẩm nguyền rủa
- Lúc nãy…làm gì vậy? – Kris ngượng ngập hỏi, nó vốn không
chịu được những chuyện mập mờ không lý do
- Hoàng tử trả lễ cho công chúa – Phong thản nhiên nói
Kris chẳng biết tâm trạng bây giờ của mình là như thế nào, tức
giận, hụt hẫng hay…hạnh phúc. Dư vị của nụ hôn như vẫn còn vương trên môi, rất
ngọt. Kris không phải ngốc, nó biết là mình đã thích Phong, chỉ là đang cố gắng
không thừa nhận thôi. Cảm thấy tâm trạng bây giờ có ở lại đây cũng chẳng ngắm cảnh
gì được nữa, Kris quay lưng bỏ đi. Nói là “tuần trăng mật” nhưng 2 đứa nó chỉ ở
có 3 ngày thôi, thầy hiệu trưởng nói phải về sớm để tham gia một sự kiện trọng
đại. Không biết lại bày vẽ gì đây
- Đi đâu? – Phong hỏi
- Đóng hành lý – Kris lạnh nhạt trả lời (làm gì có đem hành
lý theo)
- Bỏ đi. Làm chuyện khác thú vị hơn
- ???- Kris quay người lại
- Trả thù – Phong nhìn Kris chậm rãi nói.