Đi ra khỏi toilet, trong lúc phục vụ chưa đem thức ăn lên, cô liền hỏi: “A! Đúng rồi, anh tên gì?”
“Phàm Gia Hạo. Anh là đại ca trong hắc đạo. Em không sợ anh chứ?”
“Có gì đâu mà sợ. Qua lại với người như anh mới kích thích. Anh biết không? Đây là lần đầu tiên tôi qua lại với một người đàn ông mà chưa rõ danh tính đấy nên anh phải biết quý trọng tôi.”
“Từ lúc gặp em cho đến giờ, anh phải quý trọng em mới để em lên giường anh được chứ? Những người phụ nữ khác thì đừng có mơ.”
Cô nhìn anh mỉm cười. Trong đầu Hạ Như Uyên cứ lặp đi lặp lại cái tên Phàm Gia Hạo: “Sao cứ thấy cái tên này quen quen nhỉ?” Bỗng cô giật mình nhớ ra: “Đợi chút! Không phải anh là nhị thiếu của Phàm gia đấy chứ?”
“Đúng vậy. Sao nào?”
Hồ ly Hạ Như Uyên liền buông ra một ý nghĩ trong đầu: “Anh ta giàu như vậy, mình phải đòi chút lợi lộc từ anh ta mới được.”
Cô nhẹ nhàng, uyển chuyển nói: “Anh đã chiếm được lần đầu của em rồi, phải bồi thường à nha!” Anh liền biết cô muốn đòi tiền từ mình nhưng anh vẫn tự nguyện móc ví ra, lấy một cái thẻ không giới hạn đưa cô: “Em cầm đi! Muốn mua gì thì mua, bồi thường vậy được chưa?” Cô nhỏm tới hôn một cái “chụt” lên má anh, cười vui vẻ: “Được rồi! Cảm ơn anh!” Ngồi ở xa xa, Phàm Gia Khắc cứ nhìn chằm chằm vào họ mặc dù không biết họ nói gì. Tới lúc cô hôn lên má Phàm Gia Hạo, trong lòng anh có chút khó chịu.
Bạn gái của em trai xinh đẹp động lòng người vậy, không cướp thì quá lãng phí sắc đẹp này rồi. Anh trai thương em nhiều vậy phải chia sẻ bạn gái với anh chứ.
Vẻ mặt biểu hiện rất lưu manh.
Ăn xong, hai người cùng nhau bước lên xe ra về. Phàm Gia Hạo đi lấy xe còn Hạ Như Uyên đứng trước cửa nhà hàng đợi anh. Anh lấy xe xong, rất ga lăng đi xuống mở cửa xe mời cô lên. Những ánh mắt ngưỡng mộ phóng lên cô, còn có những ánh mắt say mê nhìn vẻ đẹp lịch lãm của anh. Ở trong nhà hàng, ánh mắt sắc bén của Phàm Gia Khắc bén lên tia lửa nhìn cặp đôi ân ái ngoài kia. Bên cạnh tiếng khóc nấc của cô bạn gái vừa mới bị anh đá vẫn vang lên, anh tức giận quát: “Cô có im đi không? Cô có tin cô khóc nữa là tôi cho cô ngày mai ra đường ăn xin không?” Nói xong cặp mắt anh lại ngước lên nhìn Hạ Như Uyên bước lên xe Phàm Gia Hạo rồi chiếc xe chạy vút đi trong gió.
Về tới khách sạn cô đang ở, Phàm Gia Hạo liền hỏi: “Sao em lại ở khách sạn, về nhà anh ở đi!”
“Thôi không cần đâu, em ở đây sẽ tiện phục vụ cho anh hơn. Khi nào anh muốn em thì cứ tới đây. Nếu không anh gọi cho em, em sẽ đến với anh bất cứ lúc nào.” Nói xong, cô đưa anh số điện thoại của mình rồi vòng tay qua cổ anh trao anh một nụ hôn nồng nhiệt. Hai đầu lưỡi cuốn quýt vào nhau, trao đổi nước bọt cho nhau. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hai người mới tách ra. Cô ghé vào tai anh: “Tạm biệt. Hẹn gặp lại.”, rồi bước xuống xe đi vào khách sạn.Vào phòng, tắm rửa rồi cô nhảy lên giường chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm vì cô phải đi kiếm tiền. Mặc dù hiện giờ cô đã có cái máy rút tiền nhưng cô vẫn phải kiếm nguồn tiền riêng cho bản thân, lỡ đâu sau này cái máy tiền đó tìm được chủ nhân mới rời bỏ cô thì sao nên đề phòng vẫn hơn. Mặc lên người bộ đồ công sở nhưng nó không hề che đi vẻ đẹp của cô, ngược lại nó lại tôn lên thân hình quyến rũ của cô. Cô lên xe taxi tới tập đoàn Phàm thị để xin làm thư kí cho tổng giám đốc vì tập đoàn đó đang tuyển thư kí với mức lương rất cao, mà cô lại rất ham tiền.
Trước cửa tập đoàn rộng lớn, nhiều nhân viên đi đi lại lại. Bỗng một cô gái xinh đẹp bước xuống từ xe taxi làm họ phải dừng lại nhìn cô. Từ xa một chiếc xe Audi màu đen sang trọng chạy tới, một người đàn ông đẹp trai bước xuống, những nhân viên đang nhìn cô thấy tổng giám đốc đến vội vàng chạy đi vào làm việc. Ai chả biết tổng giám đốc của họ nổi tiếng rất nghiêm khắc như cái tên Phàm Gia Khắc của anh vậy, chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi là liền bị đuổi việc nên họ phải rất cố gắng thận trọng trong công việc.
Phàm Gia Khắc thấy nhân viên của mình nhìn vào một cô gái, anh liền nhìn theo.
A! Đó không phải là cô bạn gái của em trai sao? Cô ấy tới đây làm gì đây?
Cô mặc kệ những ánh mắt ấy, bị nhìn vậy mãi cũng quen rồi, bước tới quầy tiếp tân: “Chị ơi! Cho em hỏi phòng tuyển nhân sự ở đâu ạ?” Cô tiếp tân lịch sự trả lời: “Em lên tầng 2 quẹo trái là tới“. “Cảm ơn”
Phàm Gia Khắc đi vào, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân có nghe cô hỏi về phòng nhân sự.
Chẳng lẽ cô ấy tới nộp hồ sơ tuyển dụng thư ký. Vậy thì mình có cơ hội tiếp xúc với cô ấy rồi. Bộ mặt lạnh lùng hiện lên sự đắc ý.
Cô vào phòng nhân sự nộp hồ sơ rồi ra ngoài ngồi đợi chờ kết quả.
Phàm Gia Khắc đang ngồi sử lý văn kiện bỗng có tiếng “cốc cốc“. “Vào đi”, giọng nói vô cảm vang lên. Cô thư ký trưởng đi vào đưa cho anh một tập nhiều hồ sơ: “Thưa tổng giám đốc, đây là hồ sơ tuyển dụng thư ký đặc biệt ạ. Mời anh chọn.” Anh lục tìm hồ sơ có hình của Hạ Như Uyên, rồi đưa cho thư ký trưởng: “Chọn cô này đi!” Cô thư ký trưởng khá bất ngờ.
Sao tổng giám đốc chọn nhanh vậy, bình thường anh ấy lựa chọn rất kĩ mà, hay là anh ấy thích cô gái này, cũng đúng cô gái này xinh đẹp quá mà. Sau này mình phải nịnh cô ấy mới được, biết đâu cô ấy là phu nhân tương lai.
Cô thư ký làm theo lời anh đem kết quả xuống phòng nhân sự. Chưa bước ra khỏi cửa liền bị anh gọi lại: “À! Kêu cô ấy lên đây gặp tôi một chút.” “Vâng!”
Cô thư ký trưởng đi xuống thông báo những người đang đợi trước phòng nhân sự: “Thư ký đặc biệt từ giờ bên cạnh tổng giám đốc sẽ là cô Hạ Như Uyên. Đây là sự lựa chọn của tổng giám đốc chúng tôi.” Hạ Như Uyên nghe tên mình được chọn cũng bất ngờ vì ở đây thực lực của mọi người đều như nhau, chỉ còn phụ thuộc vào tổng giám đốc nữa mà thôi. Những người kia nghe cô được chọn liền nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét. Họ nộp hồ sơ vào đây một phần là vì lương cao một phần còn lại là vì tổng giám đốc của Phàm thị rất đẹp trai, tài giỏi. Vậy mà giờ đây cô lại cướp mất vị trí mà họ mơ ước nên trong lòng họ rất ghét cô.
Cô vội vàng đi theo thư ký trưởng lên gặp tổng giám đốc. Tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cô thư ký liền giới thiệu: “Chào cô. Tôi là Yến Nhi, cô cứ gọi tôi là thư ký Yến. Từ giờ chúng ta sẽ làm việc chung với nhau. Thôi cô vào gặp tổng giám đốc đi!”
“A! Khoan đã! Thư ký Yến, cô có biết tại sao ngài ấy muốn gặp tôi không?”
“Có thể muốn cô làm quen với xếp mới hoặc là đơn giản ngài ấy muốn gặp cô! Thôi tôi đi đây!”
Hạ Như Uyên nhẹ nhàng gõ cửa. Một giọng nói lạnh lùng như cũ vang lên: “Vào đi!”