Chẳng lâu sau đó, hai bên công ty của cô và anh cùng kí kết hợp
đồng, có tổ chức họp báo thông báo cho mọi người biết, chỉ
là cả hai giám đốc đều giấu mặt, người mà phóng viên nhìn
thấy đều là giám đốc điều hành của hai công ty. Dù nhiều
phóng viên đặt câu hỏi tại sao hai giám đốc chưa từng ra mắt
công chúng nhưng tất cả chỉ nhận được sự im lặng, hay cùng lắm là nhận được câu trả lời vì: họ không thích như vậy!
Chuyện của Thư và Long cũng diễn ra suôn sẻ, ngày càng tiến
triển hơn, nhất là về phía Thư đã mở lòng hơn với Long, điều
này càng làm anh vui vẻ và cười nhiều hơn.
Ngày hôm nay, hai người có cuộc hẹn đi chơi công viên giải trí.
Nói đến công viên giải trí ở Anh, hẳn sẽ nhiều cái mới mẻ và hiện đại hơn ở Việt Nam, quy mô đương nhiên là rộng lớn hơn.
“Nếu bạn là một tay chơi nghiện các món rùng rợn, ly kỳ, kinh dị thì
công viên Thorpe ở hạt Surrey nước Anh chính là đặc khu thỏa mãn niềm
đam mê đó. Tại đây, bạn sẽ được cưỡi trên tàu lượn 10 vòng nhào lộn
Colossus và tàu siêu tốc Stealth cao nhất và tốc độ kinh khủng nhất Châu Âu. Chưa hết, hệ thống tàu lượn siêu tốc mới ra đời The Swarn hứa hẹn
những pha mạo hiểm đang chờ bạn khám phá.” Đây từng là điều mà Thư
đọc được trên báo khi làm đề tài khám phá thời sinh viên. Không biết tại sao khi đứng trước đây cô lại nhớ về nó, nhớ lại
quãng thời gian từng đi tới đây khám phá cùng Chi và Quỳnh lần đầu. Hôm nay, trải nghiệm lại nơi này, vừa có chút quen thuộc
vừa có chút mới mẻ hơn, khi người sóng vai cùng cô tới đây lần hai là Long. Thư chưa từng nghĩ tới viễn cảnh này sẽ xảy ra,
cô cười khi bản thân mình lại thay đổi nhiều thế này.
Long sau khi mua vé quay trở lại, nắm tay cô như một thói quen, cô lúc này mới thoát ra khỏi hồi ức, trở lại với hiện tại. Anh kéo tay cô, cô đi ngay sau theo anh. Đến trước tàu siêu tốc Stealth, Long dừng lại, cô cũng vậy. Anh nhìn cô cười hỏi:
- Em chơi trò này chưa???
Thư cười, lắc đầu, đưa mắt nhìn theo đoàn tàu vụt đi trong chớp mắt. Long hiển nhiên rủ rê:
- Chúng ta chơi trò này đi!
Thư gật đầu đồng ý. Anh kéo cô tới cửa soát vé, đưa hai vé cho người kiểm vé, rồi hai người đi vào xếp hàng cùng dòng người chờ tới lượt tàu tiếp theo. Cũng chỉ khoảng 5 phút sau, cũng
tới lượt hai người, mỗi người theo hàng mà vào từng ghế, Thư
và Long ngồi ở hai ghế giữa. Long thắt dây an toàn cho cô, rồi
thắt dây cho mình. Tiếng người thông báo vang lên:
- Speedboats Stealth are about to start, require everyone to wear a seat belt, every camera, phone and some other items should not be held in
their hand, or in their pockets… Thanks everyone! (Tàu cao tốc Stealth
sắp bắt đầu, yêu cầu mọi người đeo dây an toàn, mọi máy ảnh, điện thoại
và một số mặt hàng khác không được giữ trong tay, hoặc trong túi ...
Cảm ơn tất cả mọi người)
Ngay sau đó là tiếng đếm ngược số:
- Five… Four… Three… Two… One! Start! (Năm …bốn …ba …hai… một! Bắt đầu!)
Tiếng tàu khởi hành kêu rít lên, tiếng ồn ào nói chuyện,
tiếng hét của mọi người khi tàu lăn bánh vụt đi, càng náo
nhiệt hơn.
Thư và Long đều là lần đầu tiên trải nghiệm đi tàu siêu tốc,
lúc tàu đi nhanh cả hai đều bất ngờ. Gió thổi lồng lộng, táp
thẳng vào mặt, tóc tai theo gió cũng dựng ngược về sau, trông
ai cũng nhếch nhác, đôi lúc vì gió quá mạnh lúc tàu từ lên
cao xuống dốc, mắt còn không mở nổi mắt. Ai cũng hét to, hòa
cùng tiếng cười, tiếng gió, tiếng bánh xe rít hòa thành một
thứ âm thanh hỗn độn, sôi nổi.
Khi tàu dừng lại, khóa an toàn chắn hai bên tàu tự động được
mở ra, dòng người lũ lượt đi xuống, đầu tóc có chút rối bời. Xong, dòng người mới lại tiến vào khoang tàu. Long không sao,
chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng, anh quay ra nhìn cô thấy cô mặt xuống sắc. Thư lúc xuống cũng hơi chóng mặt, đầu óc quay
vòng vòng mãi mới tỉnh táo lại, may có anh quàng tay để lên
vai cô, đỡ cô sợ cô ngã vì chóng mặt sau khi chơi như những
người khác… Anh hỏi cô có khỏe không, có muốn ăn hay uống gì
không, lo lắng một cách ân cần, mặc dù cô đã khỏe trở lại. Thư cười, bình thản nói: “không sao”. Long biết cô nói như vậy là
đã ổn lại, an tâm phần nào, hai người lại nắm tay nhau dạo
quanh vài trò khác…
Cả buổi chiều, đếm sơ sơ hai người đã chơi tới 4, 5 trò, đương
nhiên là đã thấm mệt. Chơi chán chê các trò mạo hiểm rồi chắc cũng
là lúc thành phố lên đèn, lúc này, cả hai lựa chọn chơi vòng quay mặt trời. Buồng càng ngày càng đưa hai người lên cao. Từ trên cao,
cả thành phố đầy màu sắc bao trọn trong mắt hai người. Chiều dần
buông, hoàng hôn cũng đã lên, từ đây nhìn thật cảnh vật thật
đẹp và lung linh. Cả hai sau một chuỗi ngày mệt nhọc với công
việc, cho tới hôm nay ngồi đây thưởng thức khung cảnh này lòng
không khỏi không thảnh thơi, thư thái. Thư thích điều này, anh
cũng vậy. Mọi thứ đều thực sự rất tuyệt!
Long lúc này không nhìn cảnh nữa, anh đưa mắt nhìn cô. Nhìn
khuôn mặt cô lúc này thanh thuần như vậy, anh cũng cảm thấy
thoải mái, có phần tự khen ngợi mình. Anh cứ thế nhìn cô, một lúc lâu, phải mãi một lúc sau cô mới nhận ra ánh mắt anh nhìn cô chăm chăm nãy giờ. Khi hai mặt chạm nhau, không biết tại sao
không khí lại lạ, cả hai đều không tự nhiên mà ngượng ngùng như vậy, nhưng cả anh và cô đều không thối lui, vẫn nhìn nhau, nét
cười hiện rõ trong mắt hai người mà cả hai đều cảm nhận được. Long chủ động tới gần cô, càng ngày càng cúi đầu xuống, đương nhiên tiếp theo sẽ là “kiss” giống như trong phim. Thư cũng thuận theo, mắt từ từ nhắm lại trông chờ. Tới khi môi chạm môi, cả
hai trao nhau nụ hôn say đắm, ánh nắng hiu hắt hiếm hoi còn lại
chiếu qua khung kính, tạo nên một khung cảnh càng lãng mạn hơn…
Tối. Thư và Long cùng nhau đi ăn rồi anh đưa cô trở về nhà, sau
đó anh cũng trở về khách sạn. Long tắm rửa thay quần áo rồi
đi ngủ. Ở nhà khác, Thư cũng như vậy. Một ngày dài như thế mà kết thúc một cách vui vẻ và thảnh thơi…
Mọi công việc
ở công ty đều đã xong xuôi. Sản phẩm mới của công ty cô tổ chức ra mắt, may mắn mọi thứ đều thành công, được sự hưởng ứng
của mọi người yêu thời trang. Công ty Long cũng nhờ sự thành
công này mà có thêm nhiều lợi nhuận. Nói chung mọi thứ đều
tốt đẹp. Hai ngày sau đó cả hai cùng nhau lên máy bay trở về
Việt Nam.
Việt Nam, trường Trung Đông:
- Ê, hôm nay Thư về đấy! _ Quỳnh nói với Chi lúc lên cầu thang.
- Sao bà biết? Chị ấy nhắn tin báo à? _ Chi hỏi
- Ừm, vui quá, lâu lắm không gặp nó rồi!
Quỳnh nói hí hửng, Chi nghe vậy cũng cười. Đúng vậy, cả hai đứa nó đều nhớ cô!
Tới lớp, cả hai lại tách nhau về chỗ ngồi, song cả hai đều
thấy có chút khác lạ. Chi quay ra nhìn Quỳnh, cả hai không hẹn
mà cùng thốt ra hỏi:
- Hai tên kia đâu?
- Bình thường Thiên với Phong đến trước mình mà nhỉ???_ Chi gãi cằm nói.
- I don’t know! _ Quỳnh lắc đầu nói.
Đến khi só chuông vào lớp vẫn chưa bóng dáng một trong hai
người Thiên và Phong đâu, lại được dịp xôn xao khắp lớp. Tiết
đầu là tiết của giáo viên chủ nhiệm:
- Cả lớp đứng! _ Nam lớp trưởng hô to
- Rồi! Ngồi xuống đi.
Cô mời cả lớp ngồi xuống, xong lại hỏi:
- Lớp hôm nay vắng ai không?
Nam lớp trưởng đứng lên báo cáo với cô:
- Hiện tại thiếu 4 bạn, là: Thiên, Long, Phong và THư!
Cô giáo nhìn thấy bốn vị trí cuối lớp vắng vắng. Cô giáo đẩy gọng kính, gọi Quỳnh dậy hỏi han:
- Quỳnh? Cô hỏi, em có biết bốn bạn kia đâu rồi không? Thư ấy sao hay nghỉ thế?
Quỳnh giật mình đứng dậy, nghe kĩ câu hỏi của cô xong đành nói:
- Thưa cô Thư bị sốt vi rut nên xin nghỉ 4 ngày, còn ba người kia em không biết?!
Cô giáo theo thói quen lại đẩy gọng kính lần nữa, lại nói:
- Chậc! Thế trong lớp không ai biết ba hotboy của trường sao lại nghỉ học à?
Và rồi, đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng, không lâu sau đó lại xôn xao, người này người nọ tò mò suy đoán. Nào là: Hay họ đi du
lịch? Hay là hộ đều ngủ quên? .v.v… Số lượng suy đoán càng gia
tăng, cô chủ nhiệm không khỏi đau đầu, dẹp loạn ngay lập tức,
tuyên bố bắt đầu vào học, chuyện mấy người nghỉ họ cho qua
một bên tính sau. May mắn, mọi suy đoán của học sinh trong lớp
cũng vì thế mà giảm dần… Tiết học đầu tiên của ngày bắt
đầu…
-