Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 49: Chương 49: Lời than thở và nỗi cô đơn




Hàn Tử Huyên nghe Hạo Nhiên nói những lời không hay về Vũ Thiên Phong. Cô tức giận mà đập mạnh hai tay xuống bàn rồi lập tức đứng dậy, lớn tiếng:

" Hạo Nhiên, anh nói đủ rồi.

Em không cho phép anh nói những điều như vậy về Thiên Phong.

Anh ấy sẽ không như những người khác, có nữ nhân bên ngoài rồi bỏ rơi em.

Anh ấy là người em yêu, em không cho phép anh nói người em yêu như vậy! "

Hạo Nhiên thấy Hàn Tử Huyên tức giận, anh nuốt nước bọt trong sự sợ hãi. Yên Yên thấy cô lớn tiếng với Hạo Nhiên thì đột nhiên cảm thấy hồi hợp. Ngay cả thở mạnh cô cũng không dám.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Hàn Tử Huyên cũng không nói thêm gì. Vì cô tin chắc những điều cô nói là hoàn toàn đúng. Vũ Thiên Phong sẽ một lòng yêu cô. Nhưng nhìn vẻ mặt của Hạo Nhiên và Yên Yên thì có chút không được tự nhiên như trước. Hai người họ tuy đã quen cô từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy Hàn Tử Huyên giận đến nỗi đỏ cả mặt. Họ còn chẳng tin người đang ở trước mặt họ chính là Hàn Tử Huyên.Bầu không khí của cả ba người lại chìm vào im lặng. Hạo Nhiên nhanh chóng thanh toán bửa ăn này rồi cả ba trở về nhà. Trên đường trở về, vì nhớ đến việc trong quán lúc nãy mà không một ai dám bắt chuyên khiến đường về càng trở nên lạnh lẽo.

Về đến nhà cũng chẳng còn sớm, nên cả Hàn Tử Huyên và Yên Yên đều quay trở về phòng để nghỉ ngơi. Hạo Nhiên được sắp xếp ở phòng khách. Đêm hôm ấy, Hàn Tử Huyên chợt thức giấc trong một giấc ngủ. Nhìn đồng hồ trong phòng, thấy chiếc kim ngắn đã chỉ 1h sáng. Cảm thấy cổ họng hơi khô, cô rời khỏi phòng, đi ra ngoài uống nước. Phát hiện Hạo Nhiên vẫn chưa ngủ. Anh đứng xoay lưng về phía cửa sổ, tay anh từ từ mở một bên cửa sổ ra. Lấy trong túi quần bao thuốc lá và lấy một điếu thuốc trong đấy rồi lấy bật lửa châm thuốc. Tay đưa điếu thuốc vừa châm lửa đưa vào miệng và hút một hơi thật dài. Rồi anh ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm, những ngồi sao thay nhau tỏa sáng. Trong dáng vẻ anh đầy ưu sầu. Làm cho Hàn Tử Huyên nhớ đến những việc không hay lúc nãy.

Hàn Tử Huyên từng bước đi nhẹ nhàng đi đến bên Hạo Nhiên. Cô vỗ vào vai anh làm cho anh xoay người lại. Thấy cô, Hạo Nhiên nhanh chóng giấu điếu thuốc đi nhưng hành động ấy đã bị cô nhìn thấy:

" Em thấy hết rồi, anh không cần giấu nó đi đâu! "

Giọng cô cứ đều đều thế mãi, làm cho Hạo Nhiên không thể đoán được là cô đang cho phép anh hút thuốc hay không.

" Bầu trời đêm nay thật đẹp, đã lâu rồi em chưa được ngắm sao "

Hàn Tử Huyên cũng ngước đầu lên trời, nhìn những ngôi sao lấp lánh, dịu dàng mỉm cười

" Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm

Có nghe rõ chăng?

Lời than thở và nỗi cô đơn tận sâu đáy lòng của người đang ngước nhìn "

Hàn Tử Huyên bỗng nhiên cất tiếng hát lên, giọng hát đầy sự u buồn nhưng lại chứa đầy nội lực. Đây chính là những lời mà cô muốn nói với Hạo Nhiên nhưng không đủ can đảm? Hay đang nói lên nỗi lòng của anh?

" Em xin lỗi việc lúc nãy, em đã không đúng khi lớn tiếng với anh "

Hàn Tử Huyên nói với giọng đầy sự chân thành. Hạo Nhiên biết cô đã thật sự xin lỗi và cũng không chấp nhất việc ấy.

" Không sao!

Anh cũng là người có lỗi.

Anh không nên nói như vậy về Vũ Thiên Phong. Chỉ cần em được hạnh phúc thì anh vui rồi "

Hạo Nhiên vui vẻ nói rồi lấy tay xoa xoa đầu cô.

" Mà tại sao giờ này anh vẫn chưa ngủ? "

Nghe cô hỏi vậy, Hạo Nhiên thở dài, vẻ mặt đầy trầm uất

" Anh không biết bây giờ cô ấy như thế nào? Cô ấy có khỏe hay không? Cô ấy đã tìm được người thay anh chăm sóc hay chưa? Cô ấy có còn nhớ đến người con trai ngày nào hay không? Cô ấy có biết, anh nhớ cô ấy đến dường nào không? "

Nghe những lời Hạo Nhiên nói, Hàn Tử Huyên có chút bất ngờ, không ngờ anh lại khóc, anh đang khóc trước mặt cô. Hàn Tử Huyên đặt tay lên vai Hạo Nhiên đầy an ủi:

" Em tin cô ấy vẫn đang nhớ đến anh, giống như anh đang nhớ đến cô ấy "

" Anh chỉ sợ, sợ đến khi gặp lại, người con gái ấy, anh lại không còn sự dũng cảm để đứng trước mặt và nói cho cô ấy biết anh yêu và nhớ cô ấy biết dường nào.

Anh cảm thấy bản thân vô cùng áp lực "

Hạo Nhiên tràn đầy nhiệt huyết bỗng nhiên lại cảm thấy chẳng còn một chút tự tin nào cả. Hàn Tử Huyên nở một nụ người an ủi anh rồi nói:

" Áp lực cũng chính là động lực "

" Xin anh, đừng bỏ cuộc vì điều gì làm anh nản lòng.

Cũng giống như em đã từng chưa bỏ cuộc khi yêu anh "

Hàn Tử Huyên thầm nghĩ trong lòng, dù cô rất muốn nói cho anh biết. Nhưng nếu nói ra thì đã sau, anh cuối cùng vẫn chỉ mãi xem cô là em gái.

So với thân phận em gái, thì việc yêu đơn phương cũng không đau bằng.

" Tử Huyên, em cảm thấy yêu đơn phương một người như thế nào? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.