Tình Yêu Của Quỷ Vương

Chương 10: Chương 10: Huấn luyện thực tiễn




Kết thúc buổi học, như thường lệ, bốn người cùng nhau xuống nhà ăn.

Nói đến đây cũng lạ, vốn cả Dio và Lidusis đều cho rằng tên học sinh mới kia có ý đồ không lành mạnh với Rood, lại thêm vẻ mặt đậm chất du côn của hắn, cả hai người đều luôn cố ý vô tình ngăn họ tiếp xúc với nhau. Thế nhưng giờ học trên lớp thì ngồi cạnh, về ký túc xá lại đụng ngay sát vách, muốn tránh mặt cũng khó. Lại nói, cái thằng Baldwin này luôn bày ra vẻ mặt lãnh khốc cự tuyệt cả thế giới, cố tình lại bám Rood không buông, biến mình thành cái đuôi to đùng đi theo cậu ta như hình với bóng. Cái gì mà ‘ta sẽ giết ngươi’, rồi thì ‘ngươi chỉ có thể chết dưới tay ta’? Toàn là biện hộ vớ vẩn! Nhìn bộ dạng hắn có khác quái gì một thằng biến thái đâu chứ? Tất nhiên, những điều này cả hai người đều chỉ âm thầm suy nghĩ, tuyệt không có ý hé miệng.

Về phía Rood, mấy ngày đầu còn hơi không quen với việc Shicmuon đột nhiên an phận như vậy, nhưng qua một thời gian, cậu cũng mặc kệ lý do, chỉ cần hắn không gây ảnh hưởng đến cậu quá mức thì xem như không thấy cũng được. Hơn nữa, cuộc sống trong trường học với một đám học sinh chưa thức tỉnh cũng rất nhàm chán, Shicmuon xem như người duy nhất ở đây biết thân phận thật của cậu, cả hai lại cùng là pháp sư cấp cao trong đế quốc, đôi khi gặp vấn đề gì đó thú vị cũng có thể trao đổi với hắn.

Đó là lý do vốn luôn là ba người đi chung, hiện tại họ lại trở thành ‘nhóm bốn người anh em thân thiết’ trong học viện.

“Mực, tôi muốn ăn salad tôm hùm.” Ngồi xuống ghế, Shicmuon rất bình tĩnh buông một câu.

Lười chỉnh hắn, Rood quay sang Lidusis. “Hôm nay để tớ với Dio đi cho. Cậu muốn ăn gì?”

“Mì lạnh.” Lidusis thoáng suy nghĩ, trả lời.

“Để cậu ấy lại một mình có sao không?” Dio bước song song với Rood tới quầy đồ ăn, thoáng nhìn lại hai người kia, hỏi.

“Không sao đâu, Baldwin tuy hắn độc miệng ngang ngược, nhưng sẽ không vô cớ gây sự với người khác.” Rood nhún vai. “Chúng ta như vậy cũng được một thời gian rồi, vẫn chưa có chuyện gì phải không?”

“Cậu nói đúng.” Dio hơi gật đầu. “Mà có chuyện này tớ vẫn thắc mắc, sao hắn lại gọi cậu là Mực? Đây là một cái biệt danh đặc biệt à? Chẳng hợp với cậu chút nào.”

“À, tớ cũng không biết sao nữa.” Rood cười gượng, khuôn mặt trắng trẻo non nớt hiện lên hai đường hắc tuyến. Cậu nhất định không thể nói rằng cái mỹ danh ‘Mực’ này thực ra là trích từ hai chữ ‘chó mực’ khi hắn nhìn thấy cậu trong bộ dạng thức tỉnh phải không? Tên khốn Shicmuon đó (〒▽〒)

Đang âm thầm tức đến giậm chân, khóe mắt Rood chợt liếc thấy một người thanh niên tóc vàng đứng cách bọn họ không xa, hơi quen mắt, có chút không xác định quay sang hỏi Dio. “Kia… là bạn cùng phòng của cậu phải không nhỉ?”

“Ừ, là Lapis.” Nhìn theo hướng ánh mắt Rood, Dio nhanh chóng nhận ra đối phương, cười híp mắt giới thiệu. “Cậu ấy là con trai duy nhất của Nữ Công tước Nuadly. Giống hệt Lidusis ấy, chỉ khác chỗ cậu ấy là con một. Mà cũng trùng hợp nhỉ, trong cả đế quốc chức vị Công tước không được mấy người, vậy mà cả cậu và tớ đều ở chung phòng với hậu duệ Công tước.”

“Ừm.” Rood gật gật đầu. Công tước Nuadly cậu cũng có biết, bà ấy là người phụ nữ đầu tiên và cũng duy nhất trong đế quốc này được trao danh hiệu Công tước, quyền lực không nhỏ.

“Thông tin tuyệt mật đây.” Dio lộ ra một nụ cười thần bí, ghé lại gần Rood. “Lapis Yuan Nuadly và Chevel Phon Hadelio đều không mấy ưa nhau đâu.”

“Tại sao?” Cái thằng Chevel này hay thích gây thù với con trai Công tước nhỉ?

“Lapis và Chevel thực ra là nhập học cùng lúc.” Dio nhỏ giọng thì thầm. “Quan hệ từ khi đó đã không mấy êm đẹp rồi, bây giờ nhìn bề ngoài thì chỉ giống như đang lơ nhau thôi.”

“Khoan.” Rood chợt bắt được một thông tin quan trọng. “Cậu ta và Chevel nhập học cùng lúc sao?”

“Ừm, khoảng ba năm trước.” Dio gật đầu xác nhận.

“Và hiện giờ cậu ta vẫn là một Idun?”

“Phải, chắc là… thương thầy nhớ bạn?” Dio cười ha ha. “Nghe cậu ấy kể, mặc dù điểm viết cao nhưng lại không có thiên tư phép thuật, nên đến giờ vẫn chưa qua cửa được.”

Đắng thật đấy, Rood lắc lắc đầu. Nhưng bàn luận âm thầm sau lưng người khác cũng không phải chuyện gì hay ho, hai người nhanh chóng lấy xong đồ ăn, quay về bàn.

“Tuần sau là kỳ huấn luyện thực tiễn rồi, các cậu có chuẩn bị gì chưa?” Uống xong một hớp trà, Dio hào hứng hỏi.

“Huấn luyện thực tiễn?” Shicmuon hiếm khi gia nhập cuộc trò chuyện. “Đó là cái gì?”

“A, vậy là cậu chưa nghe gì rồi.” Dio vẫn cười tít mắt. “Toàn bộ học sinh lớp Idun sẽ có một khóa huấn luyện bên ngoài trường, như kiểu thám hiểm nâng cao năng lực vậy đó. Mỗi năm chỉ có một lần thôi.”

“Địa điểm năm nay đã được công bố chưa?” Rood hiếu kỳ hỏi.

“Tớ chưa nghe ai thông báo về chuyện này, cũng không biết các giáo sư đã tính toán xong chưa.” Dio trầm ngâm.

“Là ở Tháp.” Lidusis bất ngờ mở miệng, thành công nhận được ba luồng ánh mắt nóng rực chĩa về phía này. “Tớ nghe nói địa điểm cho lần huấn luyện này là ở ngọn tháp thứ tư của pháp sư Mikelcarugo.”

Tháp sao? Đuôi mày Shicmuon hơi nhếch lên, trong mắt lóe qua một tia tàn khốc.

Tháp thứ tư, là nơi anh Kielnode từng hoạt động? Vẻ mặt Rood có chút ngoài ý muốn.

Dio thu toàn bộ biểu cảm mọi người vào tầm mắt, có chút suy tư. Shicmuon là người của Hiệp hội, có hiềm khích với Tháp cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng còn Rood, vẻ mặt đó là thế nào? Người thường nghe nói được vào Tháp không phải rất vui vẻ sao? Lại nói, Shicmuon vốn được biết đến như một kẻ ngang ngược bất cần, hầu như chẳng có thứ gì lọt được vào mắt hắn, lại chỉ riêng đối với Rood bày ra một thái độ kỳ quái đáng chú ý như vậy.

Chỉ có thể nói… thân phận của Rood Chrishi này cũng không tầm thường đâu.

oOo

Đúng như suy đoán, vào buổi sáng của một tuần sau, các học sinh lớp Idun nhận được thông báo chính thức của nhà trường về chuyến huấn luyện diễn ra trong một tuần tại Tháp. Chuyến đi lần này ngoài Idun còn đặc biệt có thêm bốn thành viên lớp Hereis tham dự, với danh nghĩa trợ giúp các giáo sư trong việc quản lý đàn em.

“Bộ họ hết người để chọn rồi à?” Nhìn một đầu tóc vàng rực nổi bật giữa đám người đang lao nhao ở sảnh tập trung, Rood có chút cảm thán. Không sai, bốn kẻ hiếm hoi thuộc lớp thượng tầng kia lại có một tên là Chevel đấy. Ba người còn lại gồm một thanh niên tóc tím cười nham nhở đang liên tục chọc tức Chevel, một thiếu nữ tóc hồng được xem như bạn thân kiêm trợ lý của Chevel, người còn lại trùm áo choàng trắng, dung mạo bí ẩn không phân rõ là nam hay nữ.

“Mực, hiếm khi được vào Tháp, đấu với tôi một trận chứ?” Shicmuon cười quỷ dị nhìn các giáo sư đang bày trận pháp dịch chuyển, cúi đầu hỏi Rood.

“Bớt sảng, nên nhớ chúng ta đang là Idun.” Rood không khách khí trừng mắt nhìn hắn, nhấn mạnh thân phận hiện tại của họ.

“Thì sao?” Shicmuon nhướn mi. “Lần này vào tôi không đập cho cái tòa tháp đó nát như cám tôi không phải Shicmuon.”

“Thích thì đập một mình, không cản.” Rood nhún vai, vô cùng bình tĩnh phủi bỏ mọi trách nhiệm. Cậu hiện tại là công dân lương thiện của đế quốc đấy, hành sự không thể tùy ý mất lý trí như cái tên dở hơi này được.

Xung quanh hai người, các học viên đều rất hào hứng, nhất là lớp Idun vừa mới vào năm nay. Lin, Carmille, Noidin, Juliana, Dio, thậm chí cả Iel và Lidusis đều đang râm ran bàn tán về nội dung thực hành cũng như quang cảnh bên trong Tháp.

“Mà lần này sao lại không chia đội nhỉ?” Dio hơi thất vọng nói.

“Đúng đấy.” Iel gật đầu. “Tớ đã tìm hiểu thông tin các năm trước và tưởng rằng lần này thực chiến sẽ được chia đội. Nhưng theo tình hình bây giờ, có lẽ họ đang chuẩn bị một thứ gì đó dành riêng cho chúng ta.” Ánh mắt cô hướng thẳng vào Rood, giọng nói mang đầy sự tiếc nuối. “Tớ đã muốn lập ra một đội mạnh nhất gồm những thành viên giỏi nhất đấy. Rood Chrishi, cậu đứng đầu trong danh sách những người tớ muốn chiêu mộ.”

“A, cảm ơn.” Rood có chút không biết nói sao. Cô bạn tên Iel này từ sau vụ ở thư viện dường như đã phát hiện ra gì đó, luôn rất nhiệt tình bắt chuyện với cậu, làm cho đám nam sinh trong lớp thỉnh thoảng cũng hay lườm nguýt cậu một hồi. Nếu không phải tên Shicmuon thường xuyên bày ra bộ mặt âm u dọa ngược lại, chưa biết chừng bọn nó muốn hẹn cậu thi đấu công bằng luôn.

“Nghe này.” Phía trên, giáo sư Kan nghiêm mặt nói với tụi Chevel. “Bất kể các trò là học sinh Hereis cũng không ai được phép hành động một mình trong lần luyện tập này đâu. Nhớ kỹ lúc nào cũng phải ở cạnh tôi hoặc một giáo sư khác. Nhất là Chevel Phon Hadelio.”

“Vâng, vâng, em biết rồi.” Giáo sư vẫn đang còn ghim em vì mấy trò quậy phá chứ gì?

“Chevel là không được phiếu bé ngoan đâu nha.” Linus đứng một bên cười đến đáng đánh đòn.

Phía bên này, Rood nhìn chằm chằm trận pháp dịch chuyển khổng lồ đang được bày ra trên mặt đá. Nghe nói toàn bộ trận pháp này được phụ trách bởi một mình chủ nhiệm Heil Ibeik. Xem ra ông ấy cũng là một pháp sư rất mạnh.

“Xin chào!”

Một giọng nói trong vắt mang chút ngây thơ của trẻ con bất ngờ vang lên. Cùng lúc đó, Rood cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ. Nhìn xuống, chỉ thấy một cô bé chừng hơn mười tuổi, cặp mắt to tròn nheo thành hình bán nguyệt, mái tóc vàng ánh hồng được bao bọc bởi mũ áo choàng, trên người mặc đồng phục Idun, miệng nở một nụ cười tươi rói.

Đang lúc cậu ngạc nhiên không biết cô bé là ai, một bóng người từ phía sau tiến tới, thanh kiếm đen giắt bên hông lóe lên một tia sáng lạnh, trong thoáng chốc đã đem cô bé cẩn thận bao bọc, không chừa một kẽ hở.

“Giáo sư Rowell!”

Các học viên nhận ra cô đều hết sức kinh ngạc. Rood nhìn thái độ cẩn thận xen lẫn tôn trọng của Rowell với cô bé trước người, một suy nghĩ khó tin nảy lên.

Cô bé này chính là… công chúa Yutiarien?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.