edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Tôi ngồi thưởng thức cafe, chả khác gì ngưu tước mẫu đơn (1). Ở trường học, tôi toàn đến mấy quán ăn nhanh uống cafe hòa tan, mãi rồi cũng cũng quen với phong cách Mỹ, vì dù có là lẩu Shabu đi nữa thì cũng cho vào miệng cả thôi. Sự khác biệt giữa các loại cafe đối với tôi mà nói chỉ có đắng hay không đắng.
(1) Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi.
Trang Phác Viên cực kì kiên nhẫn ngồi giải thích cho tôi nghe, anh ta lặng lẽ cùng tôi rời khỏi buổi tiệc đến một quán cafe tự phục vụ khá lịch sự và yên tĩnh, dọc đường đi cứ huyên thuyên mãi về cafe.
Bây giờ thì tôi cũng biết được không chỉ những người chăn nuôi du mục mà ngay cả những vị tu sĩ Ả rập cũng phát hiện ra thứ thực vật quý giá này. Còn biết thêm vệc cafe là được người Hà Lan truyền bá rộng rãi chứ không phải là người Ả rập, khu giao dịch cổ phiếu, tài chính Wall Street, các ngân hàng nổi tiếng ở New York đang bắt đầu hướng về các loại cafe. Kì quái là, chưa từng có một bài báo nào đề cập đến những vấn đề liên quan đến cafe thành thục được như Trang Phác Viên. Xem ra anh ta cũng có thể trở thành một ông chủ quán cafe không tồi đấy.
Anh ta nói với tôi: “Ở những quốc gia Trung Đông ngày xưa, giống như các nước trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” đấy, cafe được coi như là có thể cứu rỗi linh hồn, xua tan đi phiền muộn”.
Vừa nói, vừa múc hai thìa bơ vào, làm cho nó nổi lên trên bề mặt của ly.
Đằng sau lớp cửa kính là những đốm lửa nhỏ phát ra từ chợ đêm, một mảng không gian ồn ào mà lại tràn đầy im ắng.
Trong quán phát ra một bài xưa rất phù hợp với không khí nơi đây, ngồi đối diện lại là một người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn. Tôi thả lỏng tâm tình của mình xuống, bắt đầu lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn.
“Lại nói, nơi này rất gần với khu nhà mới được xây dựng, hồi trước lúc tôi còn học trung học, chỗ đó chỉ là một mảnh đất vừa được khai phá thôi, chưa có nhà cửa gì đâu. Thế mà lúc tôi tốt nghiệp đại học trở về, thì nó đã trở thành một khu dân cư cao cấp”.
“Tôi nhớ chỗ đó lúc trước là trường nữ sinh”.
“Đó là trước giải phóng thôi”.
“A!”, Trang Phác Viên gật gật đầu: “Bà ngoại tôi nói bà từng đi học ở đó”.
“Nhà của anh lúc trước chắc cũng giàu lắm nhỉ?”, tôi hỏi.
“Kinh doanh muối, cô nói xem có giàu không?”, anh ta cười với tôi.
“Nhưng anh vẫn tự mình gây dựng sự nghiệp mà”.
Anh ta gõ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn: “Ông ngoại tôi vào đêm trước giải phóng đã đem toàn bộ gia sản đổi thành vàng, mang theo vợ bé cùng đứa con trai chạy về phía Nam, để mặc vợ cả với mấy đứa con gái ở đại lục. Miệng thì hứa hẹn ngon ngọt lắm, nói là ông ta nhất định sẽ trở về đón mọi người đi, kết quả là bà ngoại tôi chờ cho đến lúc chết cũng không gặp lại được.
Tôi có kinh nghiệm rồi, vừa nghe được cái khúc dạo đầu, là biết được ngay ở phía sau hẳn là cả một câu chuyện hay: “Vậy cuối cùng mọi người có tìm được ông ta không?”.
“Cứ từ từ nghe tôi kể đã”, anh ta cứ như là những ông bố bà mẹ đang dỗ dành cho con mình ngủ: “Bà tôi dù sao cũng là người được ăn học đàng hoàng nên cũng tìm được một công việc giảng dạy, nuôi mẹ tôi khôn lớn, không ngờ không bao lâu sau, mẹ tôi cũng lấy phải một người đàn ông vô trách nhiệm, lúc tôi còn chưa được sinh ra, ông ta đã bỏ đi cùng con gái của một vị lãnh đạo trong đơn vị”.
“A, đàn bà con gái nhà anh số mệnh cũng không được tốt nhỉ”.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, bởi vì hiện tượng này không phải là một hiện tượng cá biệt mà là phổ biến, nghe nói sau đó bà ngoại tôi cũng lấy một người đàn ông khác nhưng sau đó ông ta lại chết”.
Tôi cười gượng, không biết những lời này của anh ta là thật hay đùa cho vui đây, chỉ biết cười gượng.
“Tôn vốn phải học lên cấp 3, nhưng sau đó bà ngoại đột nhiên bị bệnh nên phải theo họ hàng vào thành phố làm bồi bàn cho một quán cơm”.
Tôi ngạc nhiên cực độ. Tôi đang được nghe chuyện gì thế này? Người đàn ông Ô- man (2) ở trước mặt tôi đang ngồi uống cafe ở một quán cafe cao cấp nói ngày xưa anh ta vẫn hay quàng một cái khăn dính đầy dầu mỡ trên vai, chân mang một đôi dép lê tất tả chạy đi làm bồi bàn? Chuyện của anh ta so với những bộ phim mà Thái Nhiên đóng còn li kì, hấp dẫn hơn. Giống như những thứ được miêu tả trên TV, đầu tiên mở ra là một cảnh sắc tươi đẹp, nhưng mở ra dần dần mới biết là những việc phải trải qua rất khó khăn.
(2): Người Oman ai ai cũng mặc quần áo truyền thống, đi xe đẹp và rất đắt tiền. Vào những quán bar, quán ăn cao cấp.
Tôi lắp bắp nói: “Tôi … Tôi còn tưởng anh đi du học vể”.
Nếu anh ta không gạt tôi, thì hẳn là gạt phóng viên rồi.
“Đó là chuyện sau này”, Trang Phác Viên nói bâng quơ.
“Sau đó thì sao?”, tôi hỏi.
Ánh mắt của anh ta chợt lóe lên.
“Tiệm cơm đó thực ra là của một trường đại học mở ra cho khách nước ngoài nhưng đến cuối tuần sẽ có một số ít sinh viên đến đó ăn để cải thiện thôi. Cuộc sống lúc đó không thể như bây giờ, có khả năng ăn cơm quán thì chắc chắn gia đình người đó có điều kiện”.
Tôi nghe ra một chút manh mối: “Anh đã gặp ai?”.
Anh ta nở nụ cười, gióng như là một giáo viên bình thường nghe được câu trả lời của học sinh.
“Lúc đó, cứ cách hai tuần là sẽ có một nữ sinh đến tiệm ăn cơm. Mọi người nói cô ấy là cháu gái của Mỗ tướng quân”.
“Cô ấy nhất định rất đẹp”, giờ phút này tôi cực kì hưng phấn giống như một cô nữ sinh vừa đậu vào trung học.
Trang Phác Viên ngửa đầu cười: “Trong mắt tôi, đương nhiên cô ấy là người đẹp nhất. Mái tóc buộc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ – mi trắng, quần tây, dáng vẻ thông minh, nhanh nhẹn, hoạt bát. Ánh mắt của cô ấy sáng ngời, tràn ngập sự tự tin và hy vọng. Nụ cười trong sáng, ngọt ngào. Đối đãi với bọn người dưới như chúng tôi rất tử tế, nhã nhặn, không kiêu căng một chút nào”.
“Trang tiên sinh, lẽ ra, thời kì đó con người đã không còn sự phân biệt cao thấp”.
Trang Phác Viên nói: “Đúng vậy, nhưng tôi yêu cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, trước mặt cô ấy tôi tự thấy mình nhỏ bé lại ba phần”.
Cho nên những người đàn ông nước ngoài khi cầu hôn việc đầu tiên phải làm là quỳ gối xuống, thông qua việc hạ thấp độ cao của mình để biểu đạt sự tôn kính phụ nữ của họ.
“Vì quán cơm tôi làm việc là dành cho người nước ngoài nên ngoài cơm Âu còn phục vụ cả trà bánh của nước ngoài, cô ấy cứ đến giờ sẽ gọi một ly cafe của Vienna”.
Kỳ thật tôi cũng đoán được bảy tám phần.
“Ánh mặt trời vào buổi chiều tà, cô ấy ngồi bên cửa sổ, lật vài trang sách, uống một ngụm cafe, có đôi khi bơ dính bên miệng, tôi nhìn thấy, trong lòng trỗi dậy một loại cảm xúc mãnh liệt muốn chạy lại lau giúp”.
Anh ta thở dài còn tôi lại nở một nụ cười.
Tôi dám khẳng định bọn họ vẫn chưa đến được với nhau. Không những thế, nhất định cô ấy còn không biết được tên của anh ta, trong trí nhớ và cả trong cuộc sống của cô ấy hoàn toàn không xuất hiện một người nào có cái tên là Trang Phác Viên.
Tôi hỏi: “Nội dung những cuộc nói chuyện giữa anh và cô ấy cho đến bây giờ cũng chỉ giới hạn trong khuôn khổ giữa một khách hàng và người phục vụ?”.
“Không”, Trang Phác Viên cười tươi hơn: “Có thứ từ trong sách của cô ấy rơi ra, tôi đã nhặt giúp. Tôi lấy hết dũng khí ra nói với cô ấy, tôi tự học ngoại ngữ, cũng đã từng xem qua quyển sách này và rất thích nữ nhân vật chính”.
“Cô ấy trả lời như thế nào?”, tôi khá tò mò.
Trang Phác Viên nhìn tôi cười: “Cô ấy nở nụ cười nhẹ, biết cô ấy nói gì không? “Còn tôi lại rất thích nhân vật nam chính. Hy vọng anh ấy có thể nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi đến chân trời góc biển”.”
“Lời này …”, sao tôi nghe quen vậy nhỉ?
“Tôi nỗ lực vươn lên, tự mình gây dựng sự nghiệp, làm mọi cách để bản thân mình có thể trở thành một người đàn ông đáng tin cậy, phụ nữ có thể yên tâm giao phó cuộc đời họ cho tôi”
Tôi ngồi im lặng, nhìn thấy ánh mắt của Trang Phác Viên đang lóe lên một vầng hào quang rực rỡ. Dần dần, giống như tôi có thể nhìn thấy một buổi trưa sau giờ ngọ của mười năm trước, một nữ sinh viên xinh đẹp tựa như một con thiên nga trắng đang mỉm cười đáp lại câu nói của một anh bồi bàn. Những lời nói đó đã làm thay đổi cuộc đời của anh ta.
“Đó là … Cuốn sách gì vậy?”.
“Cuốn theo chiều gió”.
Tôi mỉm cười, thời còn học trung học đó là cuốn sách tôi thích nhất.
Trang Phác Viên xoay người, rót thêm cafe vào ly của tôi, những động tác liên tiếp đó xua tan đi cái không khí buồn bã của những hoài niệm xưa cũ.
“Cô ấy giờ ra sao?”, tôi hỏi.
“Ly hôn rồi lại tái giá, đang định cư ở Mĩ, đã là một bà mẹ của hai đứa con, chồng làm giảng viên đại học, cuộc sống cũng bình thường”.
Có thể thấy được lý tưởng cùng cuộc sống hiện tại có một sự chênh lệch không hề nhỏ.
“Chung quy đó cũng chỉ là những hoài niệm không thể nào quên được”.
“Những điều tốt đẹp chỉ để nhớ lại thôi”, anh ta cười.
“Nhiều năm như vậy, lý tưởng của anh có đạt được không?”.
“Cũng không tồi”, anh ta nhấp một ngụm: “Nửa đường thì kết hôn với con gái ông chủ. Sau đó tôi sống ở Đài Loan gặp được đứa cháu hai đời của người ông ngoại lừa đảo kia, nhớ lại lúc ở Trung Quốc có để lại một vài thứ. Đi kiện cáo mấy lần, cuối cùng tôi cũng được thừa hưởng số tài sản kia. Sau đó lại dấn thân vào tiền bạc, mãi không dứt ra được”.
“Có được tất có mất”.
Anh ta cười: “Cô nói chuyện y như bà ngoại tôi vậy. Tiếc là bà đã mất rồi, nếu không hai người nhất định rất hợp ý nhau”.
Tôi ngượng ngùng: “Đúng rồi, sao tôi chưa từng gặp qua mẹ anh”.
Anh ta nói: “Bà ấy mất lúc sinh tôi ra, vì khó sinh đấy mà”.
Tôi vội nói xin lỗi.
Anh ta lại gõ gõ tay lên mặt bàn, lúc muốn tuyên bố chuyện gì hệ trọng anh ta vẫn thường có thói quen làm động tác này. Anh ta nói: “Thực ra hôm nay là ngày giỗ của bà ấy, tròn bón mươi năm”.
Tôi giật mình, giơ tách cà fê lên: “Hy vọng vẫn còn kịp, chúc mừng sinh nhật anh”.
Uống xong, anh ta đưa tôi về. Lúc ở trên đường, tôi có gọi điện cho Thái Nhiên, cậu ta gác máy không nghe, tôi mắng thầm trong lòng.
Trang phác Viên thăm dò ý tứ, hỏi tôi: “Xe đến đây rồi dừng ở đâu được?”.
Tôi nói: “Có thể dừng ở trước cửa khu”.
“An toàn không?”.
“Khu này an ninh tốt lắm. Yên tâm”.
Anh ta liền cho xe dừng ở trước cổng lớn.
Tôi quay sang giải thích với anh ta: “Vốn nên mời anh lên nhà ngồi chơi, nhưng mà đã trễ thế này rồi, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi. Rất hy vọng lần sau có thể được đón anh đến chơi”.
Trang Phác Viên cười cười: “Kéo khăn quàng cổ cho kín vào, nhiệt độ giảm xuống rồi đấy”.
Giống như một người anh trai tốt bụng.
Đợi xe của anh ta rời đi rồi, tôi bước qua cánh cổng của khu nhà men theo con đường dốc chận rãi đi. Giờ cũng đã gần nửa đêm rồi, bên ngoài lạnh như ngăn đá của tủ lạnh, gió cứ gào thét bên tai tôi, đêm nay tuyết có thể rơi không nhỉ?
Tôi run rẩy bước từng bước một. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy, phía đèn đường bên kia là thân hình cao lớn của một người.
Còn có thể là ai?
Tôi vội vàng chạy tới, sờ sờ tay cậu ta, lạnh cóng hết cả rồi, nhịn không được mắng: “Cậu là con chim cánh cụt tiến hóa à? Trời lạnh như vậy lại đứng đây nhìn ngó xung quanh, cậu khỏe lắm à? Định học theo bộ đội biên phòng đứng canh gác biên cương, giữ gìn bờ cõi cho tổ quốc à? Mình đồng da sắt chắc!”.
Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi trong vòng ba giây, bỗng nhiên vùng tay ra, chọc vào bên trong cổ áo tôi.
“Thái Nhiên, cậu bị bệnh rồi”, tôi nắm lấy túi xách đánh cậu ta.
“Cái gì vậy! Trong cái thời tiết lạnh giá như vậy, em giống như một con chó nhỏ đứng dưới ánh đèn đường chờ chủ về nhà, chị đã không cảm động đến rơi nước mắt thì thôi lại còn đấm đá em túi bụi là sao”.
“Chờ tôi?”, tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Lúc nãy cậu đứng đó xiêu xiêu vẹo vẹo, tay đút túi quần, giống như mấy tên trai bao chuyên bán rẻ tiếng cười. Tôi cũng có nuôi chó rồi, nếu lúc này nó mà gặp tôi sẽ mừng rỡ vẫy vẫy cái đuôi, còn cậu lại động tay động chân như thế là có ý gì?”.
Thái Nhiên cười hì hì dựa sát vào người tôi, cậu ta cao to như thế, lại là con trai, nặng quá tôi đỡ không nổi.
Tôi cau mày nói: “Quá nửa đêm rồi, đừng có làm loạn. Vào nhà đi, ngoài này lạnh chết đi được”.
“Không cần!”, cậu ta bỗng dưng nổi tính trẻ con mà đã lâu rồi cũng chưa giỡn với tôi như thế: “Em sớm rời khỏi chỗ đó, chờ chị đến nửa đêm, bây giờ vừa đói lại vừa lạnh, chị phải phụ trách vấn đề cơm áo cho em”.
“Trong buổi tiệc cậu không ăn gì à?”, mẹ ơi, một bàn tiệc buffet sa hoa, thịnh soạn như thế, không mong cậu ta có thể gói lại đem về nhưng ít nhất cũng phải biết đường lấp cho đầy cái bụng chứ.
“Em theo đạo diễn với nhà sản xuất phim đi tới đi lui, cầm mỗi một ly rượu từ đầu buổi cho đến cuối buổi cho nó sang vậy thôi chứ nửa con tôm em cũng chưa được ăn nữa là”.
Cậu ta phân trần xong liền giơ tay túm lấy tôi, ôm tôi đi theo con ngõ nhỏ ra khỏi khu nhà. Vừa lạnh lại vừa mệt, tôi chỉ hận bản thân mình không đủ tuổi, nhịp tim với huyết áp đều bình thường, không thể trúng gió rồi ngã xuống đất giả vờ ngất xỉu.
Trong con ngõ nhỏ đó vẫn còn một quán mì chưa đóng cửa, chúng tôi chắc là những vị khách cuối cùng trong ngày. Ông chủ quán này biết chúng tôi, thuận miệng hỏi: “Hai tô hoành thánh sa tế à?”.
Nói cho cùng, một tô hoành thánh nóng vào bụng, dạ dày được sưởi ấm cũng dần dần lan tỏa đến các bộ phận trên cơ thể, cả người có một loại xúc động đến nói không nên lời. Tôi thoải mái ợ một tiếng.
Thái Nhiên hỏi tôi: “Mộc Liên, Tết năm nay cho em nghỉ dài ngày được không? Em muốn đưa mẹ đi đây đó một chút”.
Tôi cũng không tính toán gì, gật gật đầu: “Cũng tốt, cho cậu về nhà làm đứa con trai hiếu thảo đi”.
“Chị không đi với em sao?”.
Tôi cười nhạt: “Tôi cũng còn có bố mẹ cần phải phụng dưỡng. Dạo này bố tôi hay than thở nói chỗ này không thoải mái, chỗ kia đau nhức. Tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi, muốn đưa ông ấy đi kiểm tra tổng quát”.
“Em sẽ nhớ viết thư về cho chị”.
“Chăm sóc mẹ cậu mới là việc quan trọng”.
“Trong khoảng thời gian đó nhờ chị để mắt đến hai đứa em của em, bọn nó sẽ trông coi quán”.
“Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đến quán trông coi hộ”.
“Cứ đến đúng giờ là phải kiểm kê lại thư từ của em”.
“Biết rồi”.
“Chậu hoa trong phòng em sẽ chuyển sang cho chị chăm sóc, em sợ hai đứa em mải chơi nên quên không tưới nước, nó sẽ chết”.
“Không thành vấn đề”.
“Còn có …”.
“Thái Nhiên! Rốt cuộc là cậu đi du lịch hay là chuyển nhà”, tôi đập bàn giận dữ nói.
Cậu ta cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ông chủ quay sang nói: “Hai vị, đã đến giờ đóng cửa”.
Thái Nhiên đột nhiên hỏi: “Quán còn khoai nướng không?”.
“Chỉ còn một củ cuối cùng nhưng vẫn còn nóng hổi”.
Tôi kéo kéo Thái Nhiên: “Ăn chưa no sao không nói sớm để tôi về nhà nấu một ít cho cậu”.
“Tự nhiên muốn ăn khoai lang thôi”, cậu ta xoay sang nói: “Còn nhớ lúc trước có một lần, đã nửa đêm rồi mà hai chúng ta vẫn ngồi ngoài đường ăn khoai lang nướng”.
Sao lại không nhớ chứ. Hôm đó tôi theo cậu ta đi chụp hình quảng cáo đến tận khuya, cơm vẫn chưa ăn, vừa lạnh vừa đói, mấy quán ven đường đều đóng cửa hết. Chúng tôi vật vờ ở trên đường một lúc lâu, bỗng nhiên gặp một ông cụ đẩy một chiếc xe đi bán khoai lang, vội vàng chạy đến, mua củ khoai lang cuối cùng của ông ấy, chia nhau mà ăn, hương vị ngọt ngào lúc đó, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được.
Thái Nhiên đem củ khoai lang nóng hổi nhét vào tay tôi: “Ăn đi”.
Tôi cắn một miếng to, lần thứ hai trong ngày tôi bị bỏng lại không đành lòng nhổ ra, đành phải lấy tay che miệng thổi thổi miếng khoai, mới thoải mái được chút.
Thái Nhiên mỉm cười, một tay kéo cả tôi lẫn củ khoai lang đi về.
“Giờ em mới nhớ đến một việc, ông lão bán khoai ngày hôm đó thần bí gì đâu. Một người già như thế, sao lại đi bán khoai lang vào một đêm đông lạnh lẽo như thế nhỉ?”.
“Phải không?”, tôi cười: “Hôm đó sao cậu không để ý xem dưới chân ông ấy có bóng không?”.
Thái Nhiên làm bộ giật mình: “A, chị nhắc em mới nhớ. Lúc đó em cảm thấy hình bóng của ông ấy rất mờ ảo”.
“Bớt dọa người đi, có thể là do ông ấy luyện một loại tuyệt thế khinh công”.
“Là cái gì nhỉ? Lăng ba vi bộ (3) hay là đi trên mặt nước?”.
(3) Lăng Ba Vi Bộ được gắn biết đến nhiều nhất qua tác phẩm “Thiên Long Bát Bộ”. Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự là thuật khinh công chạy “lăng quăng” theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp.
“Nói bậy bạ cái gì đấy”, tôi cười đập vào người cậu ta một cái.
Cậu ta né được một đòn đó của tôi: “A, chiêu vừa rồi của chị có phải là chiêu kháng long hữu hối (4) trong truyền thuyết?”.
(4): Kháng long hữu hối, một chiêu thức trong Hàng long thập bát chưởng, có nghĩa: “Rồng bay cao quá ắt sẽ hối hận”. Hào dương ở ngôi cao nhất của quẻ thuần dương, như để tâm chìm đắm vào chỗ lưu đãng, hư huyền xa rời mất cõi nhân sinh, ắt sẽ hối hận. Dùng kháng long hữu hối phải có phát có thu, lực đánh ra 10 phần, lưu lại 20 phần, có phát có thu
Tôi cười to, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó rớt trên mặt.
“Tuyết rơi!”.
“Hèn chi lạnh muốn chết”.
“Chúng ta về nhà nhanh đi”, cậu ta kéo tay tôi, chạy về hướng nhà.
Lời tác giả: “Nghĩ cứ tốt đẹp như vậy là kết thúc hả? Quên đi. Cười~~~ Không có khả năng đó đâu. Tiểu tử Thái Nhiên kia, cậu cứ một đường mà tiến tới rất thuận lợi nhưng mà về sau tôi sẽ từ từ tra tấn cậu.
Đi ngang qua phải nhìn vào. Đi ngang qua phải bình luận. Đi ngang qua phải có hoa tươi tặng kèm tiếng vỗ tay, Đi ngủ đây!!!”
(Rầu xong…… chuẩn bị cao trào J, mẹ kế xuất hiện:v)