CHAP 31: Người trợ giúp
Sin đang đánh trứng định chiên cho buổi cơm chiều thì điện thoại vang lên,bé Yum nhanh nhảu lấy điện thoại và lon ton đưa cho Sin nghe máy.
-[cháu yêu,mấy tháng nay có khỏe không con??]
-dì Trâm á??Yum ơi là dì Trâm nè_Sin nhảy cẫng lên sung sướng quên béng đi rằng mình đang cầm tô trứng đánh dở,vì thế mà tô trứng bị hất đổ đầy ra sàn.
-chị bắt loa lên cho Yum nghe với.
-[được dì gọi mừng thế cơ à?thế dạo này Yum và Sin học hành sao rồi??]
-bé Yum ổn ạ,tháng này Yum còn được phiếu bé ngoan nữa nhé_bé Yum toe toét cười.
Riêng Sin thì thở dài,giọng nhẹ đi hẳn.
-con cũng ổn ạ.
-[ổn cái gì mà ổn,nghe giọng con là biết sao rồi,sao thế kể dì nghe có được không??]
-kể ở đây không tiện lắm đâu dì,mà khoảng chừng nào dì về??
-[ờ...khoảng chừng một hai tháng nữa dì về,dì mới gửi tiền về cho hai chị em đó.Nếu không đủ thì nói dì gửi thêm]
-không cần đâu ạ,nhiêu tiền đây rồi thêm tiền dì gửi nữa là đủ rồi.
-[Ừ,thôi dì cúp máy.Hai cháu yêu của dì nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,nữa dì về sẽ mua đồ nhiều thiệt nhiều cho cả hai]Tút…tút..tút..
Sin để điện thoại lên bàn,nhìn xuống tô trứng mà rầu.Đổ linh láng khắp cả sàn nhà.
-Yum ra ngồi coi ti vi đi đợi chị chút.
-dạ_bé Yum gật đầu rồi đi ra ngoài,sẵn mượn điện thoại Sin chơi game luôn.
Cô bé lấy miếng vải lau tới lau lui rồi lại dùng cây lau nhà nhúng nước lau sàn thêm một lần nữa.Mùi trứng tuy không nồng nặc nhưng hơi tanh và khó chịu.
Nhà hết trứng,hết mì,hết luôn đồ hộp nốt.Cô bé thở dài ngao ngán vì một giây bất cẩn đã phải nhịn đói cả buổi chiều.Chợt nhớ lại câu nói của của Ron lúc trước.
“chừng nào đói thì cứ phone cho tôi,tôi sẽ dắt cô cùng bé Yum đi ăn,chứ ăn mấy cái đồ hộp ăn liền không mấy tốt cho bé Yum đâu.Cả cô nữa…”
Sin bật cười vì lúc đó cô bé thấy mặt Ron đỏ đỏ.
Tự nhiên vui vẻ hẳn ra.Hôm nay không ăn nhà nữa,cô bé quyết định sẽ dắt bé Yum đi ăn tiệm.
Yum nghe đến hai từ “ăn tiệm” thì mắt sáng hẳn ra,vội vã mang dép vào,hai chị em cùng tung tăng đi đến tiệm ăn nhưng trước hết,phải vào siêu thị mua chút đồ cái đã.
……………
Tại siêu thị..
Siêu thị hôm nay khá đông người nhưng vẫn có chỗ thở,không như mấy ngày cuối tuần hoặc vào những giờ cao điểm.
Bé Yum tíu tít ngồi trên cái ghế be bé trên chiếc xe đẩy hàng,Yum thích nhất là ngồi như vậy tuy đã quá 15kg.
Sin đi hết giang hàng này đến giang hàng kia và rốt cuộc là đầy xe,đa số là mì và nước ngọt,còn số kia là mấy bọc bột giặc và nước xả.
Cô bé khệ nệ rinh đồ ra khi đã tính tiền xong,bận đi thì nhẹ te mà tới bận về sẽ cực nhọc đây.Sin phải chia ra hai bọc,một bọc lớn và một bọc nhỏ,bọc nhỏ cho bé Yum xách còn bọc lớn thì cô bé xách.Sin đang tự thầm trách mình rằng biết vậy đi ăn trước cho khỏe,sao mình khùng vậy ta!??
Đang khổ sở với đống đồ ăn nặng trĩu thì có ai đó đập vai Sin làm cô bé hết hồn quay người lại.
-Có cần xách tiếp không??_Đình Quân mỉm cười.
-cần cần,quá cần luôn ấy chứ!_Sin gật gật đầu lia lịa,đúng là vị cứu tinh mà.
Đình Quân đón lấy cái bọc,dưng dửng xách đi trước ánh nhìn ngưỡng mộ của Sin.
“sao cậu ta có thể xách cái bọc đồ đó nhẹ nhàng vậy nhỉ?????????”
-đi ăn không,tôi bao.
-Đi,ăn phở nha
Sin quay sang bé Yum nói:
-Ok,không thành vấn đề.Bé Yum cũng đi ăn phở luôn nha.
-Dạ.
…………….
Sin,Đình Quân và bé Yum đến một quán phở gần đó,phở ở đây nổi tiếng vừa ngon vừa rẻ nên khách ra vào nườm nượp,ba người phải đứng đợi một chút mới có bàn mà ăn.
Vừa đem tô phở ra bé Yum đã cắm cúi ăn lấy ăn để vì quá đói,một tuần nay Yum có ăn thả ga như vậy bữa nào đâu,hôm nay tất nhiên phải ăn chừng nào đã thôi.
-em chị dễ thương quá nhỉ!
-Tất nhiên,em tôi mà.Hehe
-dễ thương hơn chị luôn_Đình Quân nhe răng cười ha hả.
Sin khá tức tối nhưng phải công nhận là Yum dễ thương thiệt.
-Mà chị hai này,sắp noel rồi có dự tính gì không??
-Chắc là ở nhà cùng bé Yum,không có đi đâu cả.
-Ừm..
-mai mốt đừng kêu tôi bằng chị hai nữa,tôi và cậu bằng tuổi mà.Với lại..tôi có còn quen với Ron nữa đâu,kêu vậy ngại lắm!_Sin cười cười.
Đình Quân không nói gì,chỉ nhìn Sin.Lần đầu tiên Đình Quân tah16y có một người như vậy,biết nhiêu cô gái mơ ước được những người trong Dark kêu bằng chị hai nhưng làm gì được,còn đằng này Sin lại từ chối.Mặc dù không kêu chị hai thì cũng đúng đi vì giờ Ron và Sin đâu còn quen nhau nữa,nhưng Đình Quân và những người trong Dark kêu quen vậy rồi cũng có người không biết tên của Sin nữa chỉ biết kêu bằng chị hai thôi.Đó là hai từ Ron không bắt buộc họ phải nói,họ tự nguyện kêu vậy và trong Dark không ai ghét Sin cả nên cho dù Ron không còn quen cô bé nữa thì vẫn kêu bằng hai từ ấy!
Mà chưa chắc rằng cô bé sẽ không làm chị hai của Dark nữa,đời còn dài,lắm chuyện bất ngờ cơ mà ^^!
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 32