Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 43: Chương 43




Một lúc sau thì bác sĩ cùng hai người y tá vào thay băng cho Ron,cô y tá bên phải trông còn trẻ phết,vừa mới bước vào đã lườm cho Sin phát cháy mặt mà không rõ lí do(chắc ganh tị đây mà).Cậu nhóc kêu Sin đi ra ngoài nhưng Sin nhất quyết không chịu ra phải ngồi coi thay băng mới chịu.Cậu nhóc dùng từ lời nhỏ nhẹ tới bắt nạt tới luôn hâm dọa,Sin vẫn ở lì trong phòng!Rốt cuộc đành phải bó tay với cái tính bướng bỉnh của cô bé mà thôi.

Ron nhìn có vẻ đau lắm,tuy không hé môi ra lời nào nhưng mặt cậu nhóc nhăn cứ như khỉ.Đang chăm chú nhìn thì chợt cô bé hét toáng lên.

-Chết,quên rồi..

-Gì vậy??

-Tôi quên đồ,để chạy về nhà lấy cái.Đợi đó không đi đâu nhé! (có đi được đâu đâu,ngốc thật).

-Khoan,đi đâu kêu tụi nó chở đi_Ron nói.

-Ờ,đi chút quay lại nhé.Chị y tá mang đôi guốc cao chót vót kia nhớ thay băng cẩn thận nhé,kẻo thay làm sao đau quá hắn ta lại bụp vô mặt là tiu đời đấy.Có khi té chổng cổ không chừng,lêu lêu_Sin lè lưỡi trêu bà y tá khi nãy,ai kêu “đắc tội” với cô bé để bị shock làm chi,hehe.Rồi Sin hớn hả đi ra.

Còn nhỏ y tá ấy tức giận đến run người,miệng lầm bầm những từ ngữ không hay ho mấy dành cho cô bé.Sin không nghe nhưng bạn trai Sin lại nghe.

-Lầm bầm nói gì trong họng đó?

Nhỏ y tá giật mình,đầu lắc lia lắc lịa.

-Đâu,đâu có nói gì đâu.

…………………

Đồ mà cô bé quên chính là cái nồi canh gà hầm,sáng quên đem theo mà tới bây giờ mới nhớ.Xem ra vẫn chưa có “triệu chứng” của thiu,hâm lại là được.

Sin múc canh gà ra cà mên rồi xách ra ngoài,nhờ một cậu đi cùng cầm dùm để cô bé chốt cửa lại.

………………..

Ron đã thay băng xong và đang nằm xem tivi,nói chính xác hơn là xem phim hành động.Vừa bước vào cô bé đã chói tai cả lên vì tiếng đánh lộn và bắn súng ì xèo trên cái tivi màn hình phẳng bự tổ chảng ấy.

-Xách gì theo thế??_Ron đưa mắt nhìn xuống cái vật cô bé đang cầm trên tay.

-Canh gà đấy,ngồi dậy qua đây ăn đi_Sin mỉm cười đưa cà mên để lên bàn.

-Sao qua?_Ron buông một câu rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Sin liếc liếc Ron,bao công sức của cô bé lại bị cậu nhóc thờ ơ đến vậy.Ngồi ấm ức một hồi cô bé mới nhớ ra Ron đến ngồi còn phải nhờ người đỡ huống chi là đi qua tới tận bàn bên đây.Cô bé mới cầm cái cà mên bước đến giường,đưa đôi mắt đầy hối lỗi nhìn Ron.

-Đến giờ mới biết à.Đúng là ngốc hết biết_Ron lầm rầm.

-Quên mà,xin lỗi_Sin phụng phịu.

-Cái vật thể bằng inox đó chứa cái gì vậy??

-Canh gà hầm_Sin cười toe toét -Tôi đã bỏ công sức ra làm nên phải ăn cho bằng hết nhé!

Ron trợn mắt nhìn cô bé.Khá nghi ngờ cái “tài nghệ” nấu bếp của Sin.

-Khỏi nhìn,tôi nấu ngon lắm.

Rồi Sin mở cái nắp cà mên ra đưa cho Ron.Mùi canh gà thơm phức,Sin còn phải thèm nhưng không thể ăn được.Hi sinh hết cả nước lẫn cái cho Ron,nhất quyết không ăn miếng nào!

Cậu nhóc hí hoáy cầm muỗng lên,mút thử một miếng vào miệng xem có…chết hay không rồi mới ăn tiếp.Từ bữa tới giờ Ron toàn “ngủ” chứ có cho gì vào bụng đâu,hôm nay cần phải nạp đầy đủ năng lượng.

-Sao,được không?

-Hừm…cũng ngon phết đấy chứ,sau này về làm vợ cũng được đây!_Cậu nhóc nói tỉnh bơ.

-Vợ gì mà vợ,đúng là khùng_Sin bặm môi trợn mắt lên nhìn cậu nhóc.

-Đừng có dọa tôi bằng cái mặt đó nhé,không sợ đâu!

-Ai mượn cậu sợ,hứ_Sin giận lẫy quay mặt chỗ khác.

Ron thì cười hả hê vì đã chọc được cô bé,cậu nhóc biết nãy giờ Sin muốn ăn canh gà lắm rồi mà tại cố “nén lòng” lại mà thôi.Chắc chắn lí do của việc giẫn lẫy là đây,đói quá không làm chủ được mình chứ gì.Tuy Ron nhỉn hơn Sin về mặt…đói một chút nhưng Sin sáng giờ cũng chưa có gì bỏ vào bụng.

-Ăn không?

-Không thèm,ăn đi.

-Tự nhiên giận,có làm gì cô đâu mà giận nhỉ?đúng là đồ con gái lúc nắng lúc mưa,khó hiểu thật_Ron nhíu mày.

-Nói ai lúc nắng lúc mưa hả?_Sin quay qua đánh thẳng vào vai Ron một cái.

-Ây da_Ron nhăn mặt.

-Sao vậy,trúng ngay chỗ đau hả?_cô bé lo lắng lấy tay xoa xoa vào vết thương trên vai cậu nhóc.

Ron tủm tỉm đưa tay xoa đầu Sin,không ngờ Sin dễ dụ thật.Cú đánh nhẹ hìu ấy không đáng phải đau điếng hồn đâu.

-Sao xoa đầu quài vậy?có phải đầu tôi có để cho cậu xoa đâu.

-Giờ có ăn không,không ăn thì đây ăn hết nhé!lúc đó đừng trách à.

-Ăn

Cậu nhóc phì cười,múc một muỗng canh lên đúc cho cô bé,ai đời bệnh nhân lại đi đút cho người khỏe ăn chứ.Ngược ngạo quá đi thôi..

Ron đút cho Sin ăn hết phần còn lại,nhường cho cô bé cái đùi gà ngon lành luôn.Nhưng Sin không chịu và bắt cậu nhóc phải ăn cái đùi gà ấy,nếu không sẽ đánh vào ngay vết thương bị đâm ngay bụng (máu dữ =]]).

Có lẽ Sin ăn vẫn còn chưa no nên Ron kêu Sin xuống căn tin bệnh viện ăn thêm cái gì đó đi.Thực chất là để cho cậu nhóc và Đình Quân nói chuyện.

-Xử xong đám đó rồi à?

-Dạ,ngay tối hôm qua em đã dẹp hết rồi.Hôm nay em sẽ đưa người sang bằng nguyên đám JC luôn thể,cái bọn hèn ấy chỉ biết đánh lén sau lưng thôi.

-Tốt,nếu có gì trục trặc cứ điện cho Phan,nó sẽ huy động người đến.

Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.