Thùy Như tiến lại gần Sin và đẩy cô bé ngã xuống sàn.Sin khó hiểu cộng thêm 1% giận dữ trong người nói:
-Bạn làm gì vậy?tự nhiên đẩy mình ngã?
-Làm gì à?câu đó tôi nên hỏi bạn mới đúng đấy.Suốt hai tuần nay bạn đã làm gì và ở đâu mà đến mặt mũi ở lớp hay một lần về nhà cũng không thấy?
-Mình…mình đến nhà thím ở.
-Vậy sao?vậy mà tôi lại thấy bạn bước ra từ cổng bệnh viện đấy,nhà thím bạn ở đấy à.Ai mà chẳng biết bạn và bà thím ấy nghịch nhau.Đừng có giấu tôi nữa,bạn đã ở cạnh Ron đúng không???_Thùy Như hét lên.
Sin chột dạ,khuôn mặt có chút hoảng.
-Mình…
-Tôi đã nói thế nào hả?bạn đã xem thường tôi một cách quá đáng đến vậy sao?tôi đã năn nỉ cầu xin bạn đừng làm tôi tuyệt vọng thêm nữa khi phải chứng kiến cảnh bạn và Ron vui vẻ bên nhau.Vậy mà bạn vẫn coi thường lời cầu xin ấy và ở bệnh viện chăm sóc cho cậu ta suốt hai tuần nay.
-Bạn,sao bạn biết??
-Hôm kia tôi vào bệnh viện thăm đứa em bà con bị bệnh trong đó.Vô tình đi ngang qua phòng VIP và tôi đã nhìn thấy cái cảnh mà tôi không muốn thấy chút nào_Thùy Như bắt đầu khóc sướt mướt -Tôi đã tin tưởng bạn thế nào,vậy mà bây giờ bạn lại làm vậy với tôi.Nếu bạn cảm thấy không thể xa cậu ta giây phút nào thì coi như tình bạn của chúng ta cũng coi như kết thúc.Không còn gì nữa hết!_Như càng khóc lớn hơn nữa,nước mắt đã ướt cả khuôn mặt.
-Mình xin lỗi,trong phút chốc mình đã vì bản thân mà quên bạn_Sin đi đến gần Thùy Như,vỗ vỗ vai cô bạn.
-Tránh ra đi,tôi và cậu bây giờ coi như không bạn bè gì cả!_Thùy Như quát lên rồi đẩy cô bé ra.
Sin đứng lặng người,Sin giờ đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn.Mà buồn và đau là hơn cả,cô bé giờ đã nhận ra tình cảm thật sự của mình.Chỉ mới đây thôi mà nó đã bị bắt buộc phải châm dứt.
-Đừng khóc nữa,mình….mình…mình hứa sẽ không gặp cậu ấy nữa.Mình xin lỗi..
-Đừng xạo nữa,bạn đã hứa với tôi một lần và bạn đã thất hứa.Tôi bây giờ không tin bạn được nữa_Thùy Như nói trong tiếng nấc.
-Lần này là thật sự.Từ đây về sau mình sẽ không gặp Ron nữa!
Thùy Như bắt đầu nín khóc,sụt sịt nói.
-Thật…thật chứ?
-Ừ..thôi mình đi rửa mặt,mặt đầy mồ hôi rồi.
Và Sin chạy đi.
-Kích động đến vậy sao?xem ra cũng dễ dàng bỏ cuộc nhỉ??
Thùy Như nở một nụ cười khinh miệt rồi cũng bước ra..
…………….
Sin chạy vào bồn rửa mặt,rửa khuôn mặt thật sạch.Và cũng cố che đi những giọt nước mắt,để cho nước mắt hòa vào nước mà trôi sạch đi.Lúc này đây Sin không thể xem thường tình cảm của Thùy Như dành cho Ron được nữa,cô bé không thể để cho Như buồn thêm vì mình.
Sin bước ra khỏi nhà wc.Cô bé xin được về sớm vì không được khỏe.
-Về nhớ đi khám bệnh liền đó nha,mà hồi nãy mình thấy bạn khỏe như trâu vậy mà,tự nhiên không khỏe là sao?_Hải Phong nói trong khi Sin đang cất tập sách vào ba lô.
-Tự nhiên nó bệnh thì nó bệnh thôi,sao mình biết chứ_Sin cười.Nhưng ánh mắt không vui tí nào.
-Có cần…bác sĩ Phong đến nhà chăm sóc luôn không?
-Không đâu,bác sĩ Phong mà chăm sóc chắc die luôn quá.
-Phong nói đúng đấy,hay để mình và bạn ấy đến nhà chăm sóc bạn_Thùy Như lên tiếng,nhìn xuống ngăn bàn giúp Sin xem có để quên thứ gì không.
Sin lắc đầu rồi đeo ba lô vào ra khỏi lớp.Hải Phong cũng cố gắng nói với theo.
-Có gì nhớ điện cho bọn mình đấy nhé Sin!
……………………
Sin muốn về một cách thầm lặng và tránh khỏi đám người đi theo cô bé suốt từ sáng đến giờ.Sin biết từ lâu vì không nói mà thôi.
Cô bé nhìn xung quanh xem có ai không..Rất may là giờ này họ đang học nên không đi theo Sin.
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 42